Tôi còn muốn lập gia đình!
← Ch.079 | Ch.081 → |
Cô thử đứng dậy từ trong ngực anh, bỗng nhiên, bị một đôi môi mềm mại chặn lại.
"Ưmh..." Theo bản năng cô lấy tay chống lên lồng ngực trần của anh, đụng chạm như vậy càng khiến mạch máu của anh bành trướng thêm. Khẽ mở đôi môi anh đào ngọt ngào của cô, quên mình mà tham lam chiếm lấy ngọt ngào của cô, hương thơm của cô, giờ phút này, anh quên hết quá khứ, quên mất sợ hãi, quên tất cả, hoàn toàn đắm chìm trong hơi thở của cô, chỉ muốn dây dưa với cô thật lâu, phóng túng bản thân thật lâu...
"Duy Nhất..." Anh khàn giọng khẽ gọi tên cô, môi trượt trên cổ cô, quét qua từng chỗ trên xương quai xanh, in xuống dấu vết hồng nhạt trên làn da trắng như tuyết của cô, rồi sau đó lại trở về môi cô, ngón tay bắt đầu cởi áo sơ mi của cô...
Duy Nhất đột nhiên nhớ ra điều gì, khẽ cắn mạnh lên môi anh...
"Em làm gì đấy?!" Anh căm tức buông cô ra, phun mùi tanh ngọt trong miệng mình.
"Trả lại cho anh!" Duy Nhất nhảy dựng lên, làm mặt quỷ với anh, đã từng, anh đã từng cắn cô như vậy...
Lãnh Ngạn nhìn bóng lưng của cô, vẻ mặt thẫn thờ...
--- -------Puck. d. đ. l. q. đ---- ------
Lãnh Ngạn ở bệnh viện mười lăm ngày, Duy Nhất chờ anh mười lăm ngày. Mười lăm ngày sau, bọn họ trở lại nhà họ Lãnh.
Má Tằng làm đầy một bàn thức ăn ngon chờ đợi bọn họ trở về.
Cơm tối hôm nay không giống ngày thường. Ngày trước chỉ có một mình Duy Nhất ngồi trước bàn ăn lớn, mà hôm nay, lại có Lãnh Ngạn ngồi đối diện cô. Nhưng vẻ mặt núi băng vẫn khiến cho cô cảm thấy nhà họ Lãnh trống trải và lạnh lùng, vì vậy cũng không nói chuyện, chỉ lo cúi đầu bới cơm.
Má Tằng bưng món cuối cùng lên, đứng bên cạnh Lãnh Ngạn, muốn nói lại thôi.
"Má Tằng, có chuyện gì không?" Lãnh Ngạn nhìn ra sự chần chừ của bà.
"Thiếu gia, tuổi tôi đã lớn, muốn về quê, cậu xem..." Má Tằng cẩn thận nói lên suy nghĩ của mình.
Lãnh Ngạn cự tuyệt không chút do dự, "Mấy người về quê làm gì? Ở chỗ này là được, không cần mấy người làm việc, yên tâm dưỡng lão đi, nếu không đủ người, sẽ tìm thêm mấy người tới giúp má."
"Chuyện này... Được rồi!" Má Tằng biết lại nói Lãnh Ngạn cũng sẽ không đồng ý, xoay người đi vào phòng bếp bưng một chén thuốc cho Duy Nhất.
"Lại uống?" Duy Nhất khổ sở nhìn chằm chằm thứ đen sì sì chỉ cảm thấy buồn nôn.
"Đúng vậy!" Má Tằng cười nói, "Uống để sớm sinh một đứa bé mập mạp."
Duy Nhất đỏ mặt, len lén nhìn lqd về phía Lãnh Ngạn, lại phát hiện gương mặt anh lạnh lùng, không tỏ thái độ gì.
Cô chép miệng, "Một người uống có tác dụng gì! Cũng không biết có vấn đề không..."
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cô một cái, có nụ cười thoáng qua trong mắt, cô không biết nụ cười này có ý gì, cúi đầu, mặt càng ngày càng nóng.
"Tôi lên trước!" Cô hơi ý thức uống cạn chén thuốc, chạy lên tầng trên.
Sắc trời dần tối, cô đang suy nghĩ anh ở tầng dưới làm gì, chuông gió bên bệ cửa sổ vang lên.
Cô kéo lên nhìn, trên sợi dây vẫn là con búp bê nhỏ phỏng theo ngoại hình của cô và Lãnh Ngạn, trong tay búp bê buộc một tờ giấy.
Cô lấy xuống mở ra, phía trên chỉ có hai chữ: Xuống dưới.
Xuống dưới? Xuống dưới làm gì? Trong trí nhớ của cô mỗi lần đi xuống đều... cùng anh.
"Mình đâu có bệnh! Đưa dê vào miệng cọp!" Cô lầm bầm lầu bầu, chui về trong chăn.
Chăm sóc Lãnh Ngạn nửa tháng, nói thật, mệt chết được. Dính lên gối đầu lại cảm thấy vô cùng buồn ngủ, giường nhà họ Lãnh mềm mại mà thơm, lát sau liền ngủ thiếp đi.
Sáng sớm bị một loạt tiếng gõ cửa đánh thức.
"Ai vậy!" Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, cô nhắm mắt hỏi.
"Thiếu phu nhân! Thiếu gia bảo cô rời giường nhanh lên một chút, chờ cô cùng đi làm." Má Tằng ở bên ngoài nói.
Đi làm? Đã lâu cô không đi làm, cũng không nhớ ra chuyện này!
"Được rồi! Tới ngay!" Cô vội vàng tắm sơ, thay quần áo xong xuống tầng dưới.
Vừa nhìn thời gian, đã sắp trễ, cô cầm túi xách chạy ra ngoài, một chiếc xe Bugatti màu đen dừng trong sân. Cô lập tức ngây ngẩn cả người, thì ra chiếc xe này là của anh...
Trước cửa văn phòng luật sư cô ngã xuống trong mưa, mẹ bị xe đâm sau khi ra tù, vô số lần gặp trên đường...
Cô có cảm giác chiếc xe này thường dienalneqdon xuyên xuất hiện trong sinh hoạt của cô, nhất định có liên quan đến cô, nhưng ngàn vạn lần không ngờ là xe của anh. Cô ở nhà họ Lãnh lâu như vậy, lại chưa từng phát hiện lấy một lần...
"Thiếu phu nhân! Đợi đã nào...! Ăn bữa sáng rồi đi!" Má Tằng đuổi theo kín đáo đưa cho cô một cái hộp, bên trong để bữa sáng.
Cô nhận lấy cái hộp từ từ đi về phía chiếc xe kia, cửa sổ xe hạ xuóng, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc của anh, "Lên xe đi!"
Trước giờ anh không làm lái xe cho cô, hôm nay bị sao vậy? Duy Nhất rất nghi ngờ, mở cửa ngồi lên xe.
"Hôm nay anh sao vậy? Uống lộn thuốc?" Duy Nhất vừa ăn bữa sáng má Tằng chuẩn bị, vừa hỏi.
"Hiệp nghị thứ tư, mỗi ngày đi làm bản thân phải đảm nhiệm chức vụ lái xe cho Duy Nhất, tạm biệt, gặp mặt phải hôn thân mật. Không phải quy định của em sao?" Anh giống như đang đọc bài văn.
Duy Nhất vừa uống một ngụm sữa tươi "Phụt" phun ra ngoài, trên mặt Lãnh Ngạn lại gặp xui xẻo...
"Xin lỗi... Tôi thật sự không cố ý..." Duy Nhất co rúc lại trong chỗ ngồi, tránh né ánh mắt muốn giết người của anh.
Lúc sắp đến tập đoàn Doãn thị, Duy Nhất hô to, "Dừng xe! Dừng xe!"
Lãnh Ngạn không biết chuyện gì xảy ra, thắng xe gấp một cái, đầu Duy Nhất đụng vào kính, cô đau đến kêu to.
"Tự tìm!" Lãnh Ngạn lườm cô một cái, "Có chuyện gì?"
"Tôi xuống xe ở đây!" Duy Nhất xoa đầu, vẻ mặt đau khổ.
"Tại sao?"
"Tôi không muốn người khác hiểu lầm chúng ta, sau này tôi lập gia đình như thế nào?" Cô mở cửa xe, nhảy xuống, bỏ đi một mạch.
← Ch. 079 | Ch. 081 → |