Thực xin lỗi, quấy rầy …
← Ch.072 | Ch.074 → |
Duy Nhất thoáng nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn, không biết như thế nào chọc hắn, để sát vào mặt hắn, "Anh đang tức giận sao? Lão công?"
Lãnh Ngạn không biết rốt cuộc là buồn bực ai, tóm lại trong đầu lại tê dại, tức giận mà thảy cho cô một câu, "Đúng vậy! Cô ở trên người tôi, đè ép cả một đêm, tôi sớm biến thành miếng thịt kẹp! Còn không mau xuống!"
Duy Nhất lúc này mới chú ý tới tư thế ngủ của mình, thè lưỡi, hoàn toàn không thèm để ý tính xấu của hắn, ngược lại ghé vào trên người hắn, hì hì cười, "Lão công, sáng sớm đầu tiên là phải hôn!"
Thấy Lãnh Ngạn muốn nói nói, lập tức xen vào, "Hay là anh muốn đi tiểu!"
Lãnh Ngạn không nói gì, chờ khi hắn có thể cử động lại được thì sẽ cho cô biết tay!
Ở trên môi cô hôn lên một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, lập tức đuổi cô đi xuống, "Mau a! Nhìn cô mặc đồ thành một bộ dáng gì nữa, đợi lát nữa bác sĩ tới! Có phải hay không muốn để lộ cho bọn họ xem hết?"
Duy Nhất mừng thầm, thì ra không phải là không thèm để ý a!
Từ trên người hắn trực tiếp nhảy lên sàn, hai chân trần cùng cặp chân dài trắng như tuyết lộ ra dưới áo ngủ chỉ phủ tới mông, nhìn thấy Lãnh Ngạn lại rung động thêm lần nữa, nhịn không được tức giận mắng, "Nhanh đi thay quần áo! Còn ra bộ dáng gì nữa!"
Duy Nhất đối hắn làm hai cái mặt quỷ, chạy vào phòng tắm.
Ánh mắt đen tối liền phát ra phía sau cô tạo thành một đường cong xinh đẹp, khóe môi hắn cũng không khỏi cong lên, mà nụ cười ôn nhu chỉ khi cô xoay người mới triển khai, khi cô từ trong phòng tắm đi ra khi, hắn lập tức thu lại.
Duy Nhất cẩn thận đem cốc nước, bàn chải đánh răng cùng khăn mặt đều chuyển đến trước giường hắn, để cho hắn đánh răng rửa mặt. Hắn nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, trong lòng rối rắm vạn phần, hắn đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ? Duy Nhất, anh không thể cho em tương lai, thực không nên cũng đừng nên đánh mất trái tim của cả hai trong lần giao dịch này ...
"Duy Nhất, đi mua cho tôi hộp xì gà đến đây! D****idoff!" Cô độc chính là bạn đồng hành tốt nhất của hắn...
Còn hút thuốc? Duy Nhất trừng mắt nhìn hắn một cái, "Hiệp nghị điều thứ mười, cấm hút thuốc uống rượu, để tránh con cái dị dạng!"
"Kêu cô đi cô phải đi!" Lãnh Ngạn nhíu nhíu mày, "Cô không phải nói muốn hầu hạ tôi sao? Nhanh đi!"
Duy Nhất trề môi xoay người bước đi! Bất quá cô sẽ không để cho hắn hút thuốc! Cô cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng hắn ngồi trong bóng đêm một mình hút thuốc thở ra khói, như vậy có phải hay không biểu tượng của sự cô độc? Từ nay về sau, có cô ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không lại cô độc...
10 phút về sau, Duy Nhất trở lại phòng bệnh, lại bị tình hình trước mắt làm cho chấn động, bọn họ đang làm gì? Nữ y tá kia cùng hắn cười cười nói nói, còn nắm tay luồn vào trong quần áo hắn! Buồn cười, cô mới rời đi lập tức bắt đầu thông đồng người khác, ai nói hắn không gần nữ sắc? Quả thực gạt người!
"Lão công!" Cô ngọt ngào kêu một tiếng, mạnh mẽ nhào lên phía trước, đụng vào một bên của y tá.
Tiếng thủy tinh vỡ vụn ra thành những mảnh rất nhỏ truyền đến, Duy Nhất cúi đầu nhìn thấy đồ nhiệt độ cơ thể vỡ nát trên mặt đất rơi, hạt châu thủy ngân lăn lộn trên mặt đất.
"Nguyên lai là Lãnh phu nhân đến đây!" Y tá nhìn nhìn Duy Nhất, trong mắt hiện lên một sự mất mát, "Tôi lại đi lấy một cây đo nhiệt độ cơ thể!"
"Không cần!" Lãnh Ngạn nói, "Tôi không phát nhiệt, tôi tự mình nói! Cám ơn "
y tá ngoái đầu nhìn lại thản nhiên cười, "Không cần, như vậy có cái gì cần thì nhấn chuông!"
"Tốt!" Lúc cô tới cửa còn lén nháy mắt, Lãnh Ngạn cũng không quên cho cô một nụ cười.
Duy Nhất ở một bên nhìn thấy lửa giận ứa ra, móc ra thứ gì đó đi tới nhét vào miệng hắn. Sắc mặt hắn nhất thời đại biến, điên cuồng ngồi dậy, "Đây là thứ gì vậy?Chua chết người!"
"Kẹo Tú Đậu a!" Duy Nhất cười ha ha. (Kẹo Tú Đậu: là kẹo cai thuốc dành cho người nghiện thuốc lá)
"Cô thích Tú Đậu? Cho tôi ăn cái này?" Hắn cầm ly nước trên bàn điên cuồng uống.
"Hừ! Ai cho anh thông đồng với y tá!?" Duy Nhất mân mê miệng, làm ra bộ dáng tiểu nữ nhân ghen tuôn.
Hắn lại vừa bực mình vừa buồn cười, nha đầu kia cũng thích ăn dấm! "Tôi nào có thông đồng với y tá? Cô ta chính là cô gái mà tôi đã cứu trong lần tai nạn xe cộ này!"
"Cho nên cô ta muốn lấy thân báo đáp?" Duy Nhất nghe xong càng mất hứng, vốn tưởng rằng chỉ là một cô y tá không liên quan, ai biết lại có sâu xa như vậy!
"Cô nói cái gì? Đừng làm bẩn danh tiết con gái người ta! Cô khi nào thấy cô ta lấy thân báo đáp? Thật sự là chẳng biết tại sao! Nhảy vào còn đánh vỡ nhiệt kế!" Hắn nhíu mày trách cứ cô.
Duy Nhất lại bị lời nói của hắn đâm đến bị thương, nguyên lai hắn cũng không phải không coi trọng danh tiết, chính là danh tiết con gái của người ta thì rất quan trọng, còn danh tiết của cô thì không quan trọng ...
Hắn mượn thân thể của cô sinh con, sau đó dùng tiền xua đuổi cô, danh tiết của cô thì không lo lắng? Đêm đầu tiên của cô, bọn họ hoàn toàn là người xa lạ, hắn thô lỗ giữ lấy cô, khi đó hắn nghĩ đến danh tiết của cô sao?
Cô ngày ngày canh chừng bên cạnh hắn như vậy, hắn thế nhưng lại là em chồng của cô, lúc này danh tiết của cô quan trọng sao?
Hắn trêu chọc cô, giữ lấy cô, vừa muốn trốn tránh cô, đuổi cô đi, có từng lo lắng đến danh tiết của cô?
Cô bỗng nhiên lặng yên không một tiếng động ... Điều này làm cho hắn thấy rất kỳ quái, cô không phải lúc nào cũng líu ríu rất nhiều trò sao?"Sao không nói lời nào?" Hắn kinh ngạc hỏi.
"Lãnh Ngạn, " bộ dạng cô rất suy sụp, "Còn danh tiết của tôi ở đâu?"
Lãnh Ngạn ngẩn ngơ, danh tiết của cô? Hắn thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này...
"Đó là cô tự nguyện!" Hắn lạnh lùng đáp lại một câu.
Đúng, là cô tự nguyện! Cô thật sự thực vô sỉ, đối hắn mà nói, có lẽ cô căn bản chính là một nữ nhân đáng khinh thường bán đứng thân thể chính mình thân, nếu không vì sao đối với cô lạnh đạm như thế?
Cô cười chính mình, có tư cách gì muốn danh tiết, từ ngày cô đem chính mình bán cho hắn, ở trong mắt người khác cô vốn không có danh tiết ...
Đúng vậy, bọn họ từng có một đoạn thời gian lưu luyến đáng giá, nhưng với hắn mà nói có lẽ chỉ là một cảm giác mới mẻ, cảm giác ấy qua ra rồi, thì liền không còn ý nghĩa, cho nên mới đuổi cô đi. Nghe nói thiếu gia gia đình có tiền đều là như thế là đùa giỡn với nữ nhân như vậy...
← Ch. 072 | Ch. 074 → |