Vay nóng Homecredit

Truyện:Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa - Chương 081

Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa
Trọn bộ 178 chương
Chương 081
Đừng sợ, anh sẽ thật dịu dàng
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Shopee


Thành phố G, ba người ra khỏi sân bay, Niệm Kiều có chút hoảng hốt đưa mắt quan sát xung quanh, dường như có cảm giác mọi thứ đều hết sức chân thật.

Cô đã ra đi ba năm? Thời gian trôi qua thật nhanh.

Bên ngoài sân bay đã có xe chờ sẵn, nhìn thấy ba người đi ra, lái xe lập tức mở cửa nghênh đón.

Nhớ ra nơi đây đã là thành phố G, Niệm Kiều giật giật bờ vai, như có ý bảo Cố Hành Sâm buông cánh tay đang choàng trên vai cô.

Đôi mày Cố Hành Sâm nhíu lại, càng dang tay ôm chặt lấy cô, như không thèm để ý đến ánh mắt của bất kỳ ai khác.

Niệm Kiều nóng nảy, liền tranh thủ trong tay anh còn ôm con nhỏ, tự bản thân lách người đi qua.

Một tay ôm con, một tay đưa lên sờ sờ cái mũi của mình, nét mặt Cố Hành Sâm đầy vẻ vô tội nói: "Lên xe thôi."

Không chỉ có lái xe, ngay cả bạn nhỏ Cố Cảnh Niên cũng cảm nhận được không khí không bình thường giữa mẹ mình cùng ông chú kỳ quặc này, không nhịn được buột miệng hỏi: "Mẹ, có phải chú thích mẹ không?"

Đang khom lưng chuẩn bị chui vào trong xe thì phía sau vang lên âm thanh trong trẻo, giòn tan dặt ra vấn đề như vậy khiến Niệm Kiều không cẩn thận giật mình sơ ý, cả người như ngã bổ nhào vào trong xe.

Cố Cảnh Niên ha hả cười, ôm lấy cổ Cố Hành Sâm, lại hỏi: "Chú à, không phải là chú thích mẹ của con đó chứ?"

Khóe môi Cố Hành Sâm khẽ cong một đường, hỏi ngược lại cậu bé: "Tại sao con lại hỏi như vậy?"

Vẻ mặt Cố Cảnh Niên đầy vẻ thần bí, thì thầm: " Bởi vì chú Tần cũng từng nhìn mẹ bằng ánh mắt như thế, bởi vậy con biết chú Tần rất thích mẹ nha!"

"Cố Cảnh Niên, con nói vớ vẩn cái gì thế!" Niệm Kiều giả bộ tức giận, trừng mắt nhìn con, thở hổn hển.

Cố Cảnh Niên cũng đâu có sợ cô, làm mặt quỷ trêu cô, sau đó quay lại nìn Cố Hành Sâm nói: "Chú à, con không có gạt chú đâu nha! Con đã từng hỏi chú Tần rồi, chú Tần thực sự thích mẹ của con mà!"

Nghe xong lời của cậu, Cố Hành Sâm cũng không nói gì, chỉ quay sang liếc nhìn Niệm Kiều đầy vẻ hứng thú, sâu xa.

Niệm Kiều cả người run lên một cái, cô có một dự cảm không tốt, cũng không biết buổi tối ông anh khó chịu này sẽ dùng biện pháp gì tra tấn cô nữa đây!

Xe chạy một mạch tới nơi ở của Cố Bá Ngôn, xuống xe, có vẻ Niệm Kiều vô cùng bất an, hai tay cũng không biết đặt ở đâu.

Một tay Cố Hành Sâm nắm lấy tay cô, đưa mắt nhìn như trấn an cô, tay còn lại dắt Cố Cảnh Niên, ba người cùng đi vào trong nhà.

Cố Bá Ngôn mới trở về từ Mỹ không được bao lâu, dáng vẻ nhìn qua vẫn còn rất ốm yếu. Nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân lại gần, ông xoay người quay lại nhìn.

Ngay lập tức, biểu cảm trên khuôn mặt ông như hóa đá.

Niệm Kiều đừng nguyên tại chỗ, trong lòng bàn tay đổ dầy mồ hôi lạnh, ánh mắt cô dừng ở khuôn mặt của Cố Bá Ngôn, miệng một chữ cũng không nói lên lời.

"Cha__" Cố Hành Sâm lên tiếng trước, sau đó nhìn sang đứa nhỏ bên cạnh nói: "Niên Niên, đây là ông nội con, gọi ông nội đi."

Cố Cảnh Niên bĩu môi một cái, đi tới bên cạnh Niệm Kiều, giơ tay giật giật góc áo cô, giọng điệu nũng nịu hỏi: "Mẹ, ông nội là sao? Ông nội cũng giống như ông cố nội khác sao ạ?"

Niệm Kiều phục hồi tinh thần, trong lòng có chút hoảng sợ, đưa mắt nhìn Cố Hành Sâm.

Cô không biết trong lòng anh đang để ý chuyện gì, nhưng anh có thể giới thiệu mối quan hệ của Cố Bá Ngôn cùng Cố Cảnh Niên như thế hay không?

Cố Bá Ngôn cũng kịp phản ứng, giọng run run, "Niệm Kiều? Con là Niệm Kiều thật sao? Có đúng là Niệm Kiều của ta không?"

Chóp mũi Niềm Kiều dâng lên chua xót, cái cảm giác gặp lại người thân sau nhiều năm xa cách khiến cô không ngăn được nước mắt, tiến tới ngồi xuống gần xe lăn của Cố Bá Ngôn, Niệm Kiều vừa khóc vừa nói: "Ông nội, là con đây!"

Cố Bá Ngôn vẫn có cảm giác không thể tin được, dù sao ba năm trước, Cố Hành Sâm cũng đã nói với ông về cái chết của Niệm Kiều, vậy mà nay người vẫn sống sờ sờ, vẫn xuất hiện trước mặt ông, bảo ông làm sao mà tin được sự thật này?

"A Sâm, con bé, nó đúng là Niệm Kiều sao? Ba năm trước, không phải ba năm trước con nói với ta là Niệm Kiều đã...đã..."

Cố Hành Sâm lập tức lại gần, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Niệm Kiều, nói: "Em đưa con làm quen xung quanh một chút đi, anh muốn vào phòng sách nói vài lời cùng ông nội."

Niệm Kiều nghe lời, gật đầu đứng dậy. Giờ phút này, cô thật sự bối rối, không biết phải giải thích như thế nào với ông chuyện xảy ra ba năm trước, nhưng cô biết Cố Hành Sâm nhất định là muốn giải thích.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng, ngạc nhiên của Cố Bá Ngôn, cô đi qua ôm Cố Cảnh Niên, đi về hướng vườn hoa.

20 phút sau, Cố Hành Sâm cùng Cố Bá Ngôn từ trong phòng sách đi ra, trên khuôn mặt Cố Bá Ngôn không giấu được vẻ vui sướng, hạnh phúc.

Cố Hành Sâm đi trước cũng mang vẻ mặt nhẹ nhõm, lúc đó, phía sau truyền đến âm thanh của Cố Bá Ngôn: "A Sâm, hiếm khi con trở lại, Niệm Kiều cũng trở về, còn dẫn theo tiểu bảo bối, tối nay con xuống bếp đi thôi!"

Suy nghĩ một lát, Cố Hành Sâm gật gật đầu.

Niệm Kiều cùng Cố Cảnh Niên đi vào, chỉ nhìn thấy trong phòng khách có một mình Cố Bá Ngôn, liền cảm thấy lo lắng, đứng lại ở bên cửa.

Cố Bá Ngôn cười ha hả, vẫy tay với cô, "Niệm Kiều, lại đây, đến đây với ông___"

Cô lập tức tiến tới, phía sau đứa nhỏ cũng đi theo.

Cố Bá Ngôn nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mắt, vui mừng hết sưc, "Niệm Kiều này, ba năm vừa rồi thật vất vả cho con rồi, đều là công sức của con đứa nhỏ này nhìn cái là biết nó rất thông minh nha!"

Niệm Kiều không biết rốt cuộc Cố Hành Sâm đã nói những gì với ông? Không hiểu tại sao ông lại có thái độ như thế này?

Cố Cảnh Niên chọc chọc vào mu bàn tay Cố Bá Ngôn, cất âm thanh nhỏ nhẹ hỏi ông: "Ông cố nội, ông quen biết với mẹ của con sao?"

Cố Bá Ngôn cười sảng khoái, cũng không biết có phải tâm tình đang tốt nên chẳng nề hà, ôm cậu nhóc Niên Niên đặt ngồi lên hai chân của mình, cất cao giọng nói: "Biết chứ, lúc ta quen biết mẹ của con thì con còn chưa được sinh ra đâu!"

Trên mặt Niệm Kiều lúc trắng, lúc đỏ, khóe mắt nhìn về bóng lưng trong phòng bếp, thấp giọng nói: "Con đi xem có việc gì cần giúp hay không!"

"Mẹ sao lại giống như chạy trốn nha...!"

Sau lưng truyền tới giọng nói thầm thì của Cố Cảnh Niên khiến Niệm Kiều lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là đụng phải cửa phòng bếp.

Hung hăng quay đầu trừng mắt nhìn cậu bé, lại nhận được cái mặt quỷ của cậu cùng giọng cười sảng khoái của Cố Bá Ngôn, cô đành chịu cúi đầu chui vào phòng bếp, thuận tay đóng luôn cửa lại.

"Sao lại vào đây?" Cố Hành Sâm biết là nàng vào cũng không quay đầu lại, chỉ lên tiếng hỏi.

Niệm Kiều lại gần ôm lấy anh, mặt cô dán lên tấm lưng rộng lớn của anh, trong giọng nói đầy vẻ lo lắng: "Cố Hành Sâm, anh đã nói gì với ông nội vậy? Tại sao ông không hỏi em sự việc ba năm về trước?"

Động tác của Cố Hành Sâm như khẩn trương hơn một chút, anh lập tức buông cái gì đó, rửa tay rồi xoay người nhìn nàng: "Làm sao vậy? Anh đã nói anh sẽ xử lý tốt việc này, em không cần phải lo lắng cơ mà."

"Tại sao lại có thể không lo lắng được? Chúng ta, chúng ta là quan hệ loạn luân đó, vậy mà ông nội lại có thái độ như thế! Em cảm thấy hoang mang không biết mình đang mơ mộng hão huyền hay đang mắc bệnh tâm thần nữa!" Niệm Kiều vội vàng nói, một chút cảm giác an lòng trong cô cũng không thấy có.

Cố Hành Sâm nhẹ cười, không biết nói gì chỉ lắc đầu nhìn cô.

"Anh còn cười?" Niệm Kiều tức giận, hung hăng nhéo một cái trên cánh tay anh, "Không phải là anh đang có chuyện gì gạt em chứ?"

Cố Hành Sâm áp sát vào cô, mở miệng cắn lấy môi cô, ậm ờ hỏi: "Em có nhớ em đã nói gì không? Em mới nói sẽ tin tưởng anh, vậy sao bây giờ mới thế đã không tin rồi?"

Đẩy đẩy anh ra, Niệm Kiều có chút oán trách: "Muốn em tin anh cũng được, nhưng không thể chuyện gì anh cũng không nói cho em biết, trong lòng em không biết rõ chắc em sẽ phát điên lên mất, Cố Hành Sâm, em thực sự sẽ phát điên đó!"

Cô biết mình không có khả năng chịu đựng mạnh mẽ, một người khi mang trong lòng lo lắng sẽ không còn kiên cường được nữa.

Cố Hành Sâm ôm chặt lấy cô, tựa cằm trên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói: "Nhiều nhất là một tuần, anh sẽ đem hết mọi việc nói cho em nghe rõ nhé, được không?"

Không phải là không thể ngay lập tức nói với cô, chỉ là thời điểm từ Hồng Kông trở vềcũng là khi anh đột nhiên nhận được điện thoại của Cố Trạch Nhân báo tin Cố Hành Diên có dấu hiệu tỉnh lại.

Có nhiều việc nên để chính Cố Hành Diên nói với Niệm Kiều thì tốt hơn! Cô cũng càng có thể dễ dàng tiếp nhận!

Niệm Kiều níu lấy vạt áo của anh, vẻ mặt đau khổ, "Không thể nói ngay bây giờ sao? Em bây giờ thực sự muốn biết.

Bắt chước bộ dạng đau khổ của cô, Cố Hành Sâm năn nỉ, "Có thể để sau một tuần nữa không? Lúc này anh không nói được."

Niệm Kiều tức giận vỗ lên ngực anh một cái, cái người này lại có thể đang cười làm nũng với cô cơ đấy.

"Tốt lắm, nhớ kỹ, em không cần để ý đến chuyện gì cả, phải thật vui vẻ, trông nom thật tốt cho đứa nhỏ của chúng ta, một tuần sau, anh sẽ nói hết tất cả mọi chuyện với em, được không? Đợi một lát nữa, buổi tối anh sẽ cho em một bất ngờ."

"Bất ngờ gì?" Niệm Kiều vừa nghe anh nói sẽ cho cô bất ngờ, hai mắt lập tức tỏa sáng.

Trước đây, bản thân anh luôn cự tuyệt cô lại gần, sau này mặc dù đã có tình cảm với cô, nhưng cả hai lại rất nhanh mỗi người một nơi. Hiện tại, thật vất vả cô với anh mới được ở cùng một chỗ, bởi vậy cô không khỏi thầm nghĩ phải hết sức quý trọng từng giây từng phút hai người ở bên nhau!

"Nếu đã là bất ngờ, không phải bây giờ mà nói ra thì sẽ không còn ý nghĩa gì nữa sao?" Cố Hành Sâm vẫn úp úp mở mở, khiêu khích trí tò mò của cô.

Nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Cố Hành Sâm, giọng điệu Niệm Kiều như đứa trẻ làm nũng với anh: "Anh nói cho em biết liền đi, là bất ngờ gì? Có phải anh muốn tặng đồ gì cho em không?"

Cố Hành Sâm cười to, anh vỗ vỗ đầu cô rồi ghé sát bên tai cô thì thầm: "Nếu em không đi ra ngoài, anh sẽ ăn sạch em ngay tại đây đấy!"

Niệm Kiều ngay lập tức tránh xa anh hơn một mét, thẹn quá hóa giận nhìn thẳng anh mắng: "Sắc lang! Háo sắc! Hừ!"

Cố Hành Sâm giả vờ tiến về phía cô, Niệm Kiều ngay lập tức xoay người bỏ chạy, phía sau còn vang lên tiếng cười đắc ý của người nào đó.

____*

Trên bàn ăn, nhìn thấy một già một trẻ liến thoắng trò chuyện không ngừng, Niệm Kiều cảm thấy hoài nghi thái độ có chút kỳ lạ của Cố Bá Ngôn, cô vài lần nhìn sang Cố Hành Sâm, nhưng nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của người kia quả thực khiến cô như phát điên!

Ăn cơm tối xong, vì Cố Hành Sâm nói sẽ đưa Niệm Kiều đến một nơi, nên Cố Cảnh Niên liền ở lại cùng Cố Bá Ngôn.

Trên đường, Niệm Kiều thật sự không kiềm chế được, lại quay sang hỏi một lần nữa: "Cố Hành Sâm, Anh nói cho em biết đi, rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu vậy?"

Người đó vẫn cười cười một cách thần bí: "Đợi lát nữa em sẽ biết."

Trong lòng Niệm Kiều cảm thấy tức tối khi không có biện pháp khiến anh nói ra sự thật, "Lại là câu này, thật chẳng có chút mới mẻ gì cả!"

Đuôi mày Cố Hành Sâm khẽ nhúc nhích, nhìn một cái cũng biết anh đang có ý xấu trong đầu, quả nhiên ____

Bỗng dưng anh đưa tay giữ lấy chiếc cổ nhỏ thon của Niệm Kiều, ôm cả người cô trong lồng ngực, rồi hung hăng đáp xuống một nụ hôn trên môi cô.

Niệm Kiều mở to hai mắt, một cử động nhỏ cũng không dám có, khẩn trương ở trong lòng: trời đất ơi! Anh ấy đang lái xe nha! Rõ ràng là không muốn sống nữa mà!

Cố Hành Sâm mỉm cười, cắn mút thật sâu cánh môi cô một lúc, sau đó anh mới chịu buông cô ra, quay sang tập trung lái xe.

Mặt Niệm Kiều bừng đỏ sau khi bị anh hôn, rõ ràng phải tức giận, nhưng cái miệng nhỏ nhắn hơi hồng hồng cứ cong lên, rõ ràng làm cho người ta có cái cảm giác bị dụ dỗ!

Cố Hành Sâm chỉ cảm thấy toàn thân trở lên khô nóng, nếu bây giờ không phải cả hai đang ở giữa đường, anh nhất định sẽ cùng cô triền miên yêu thương một phen!

Xe tiếp tục đi them khoảng mười phút, Niệm Kiều càng lúc càng cảm thấy nơi này quen mắt, trái tim đập loạn cả lên, chẳng lẽ __

"Cố, Cố Hành Sâm, không phải anh muốn dẫn em đến nơi đó chứ?"

Cô chưa nói đến nơi nào, nhưng trong lòng cô hiểu anh cũng biết nơi cô muốn nói là nơi nào, chỉ là, khi lần trước cô hỏi, tại sao anh lại muốn phủ nhận?

Cố Hành Sâm không nói, mím chặt môi, đạp mạnh chân ga bên dưới, xe ô tô như muốn bay cả về phía trước làm Niệm Kiều sợ hãi, nắm chặt bàn tay.

Bỗng nhiên xe dừng lại, cả người Niệm Kiều không thể khống chế lao về phía trước, cô sợ hãi la to: "A____"

Tiếng la còn chưa dứt, cửa xe đã bị mở ra, cả người cô bị kéo ra ngoài, sau đó toàn thân được người nào đó ôm lấy bế lên.

Cho dù đang ôm cô trên tay, bước chân Cố Hành Sâm vẫn nhanh như bay, một cước đá văng cửa phòng, ôm Niệm Kiều đi thẳng lên lầu.

Biệt thự! Là tòa biệt thự này!

Nếu vậy, anh chính là người của hai năm trước đúng không? Nhưng nếu đúng là anh, tại sao lại phủ nhận cơ chứ?

Đồ trời đánh! Cố Hành Sâm, rốt cuộc anh còn có bao nhiêu chuyện giấu diếm em đây?

Chờ cho tới lúc cô kịp hoàn hồn thì cả người đã nằm dưới thân Cố Hành Sâm, trên đỉnh đầu cô vang lên âm thanh ám muội của anh: "Em có nhớ rõ chiếc giường này không?"

Làm sao có thể không nhớ rõ!!

Năm năm trước, cô đang ốm, lại bị Liễu Nhứ Mi đuổi ra khỏi Cố gia, cô không biết lúc đó ai cứu mình, mơ mơ màng màng...khi tỉnh lại chính là đang nằm trên chiếc giường này, sau đó chỉ nhìn thấy một bóng lưng đang đi ra khỏi cửa.

Sau đó, khi bản thân hoàn toàn tỉnh táo, người cô nhìn thấy chính là Tần Mộ Bạch, cho nên trong lòng vẫn đinh ninh anh ấy là người đã cứu mình!

Nhưng mà bây giờ, Cố Hành Sâm, anh có thể giải thích một chút cho em hiểu hay không? Rốt cuộc là sự việc năm năm trước là như thế nào?

Nhưng người trên thân cô lúc này hầu như gấp gáp đến độ cái gì cũng không muốn giải thích, cái gì cũng không muốn nói, bắt đầu cởi bỏ quần áo của cô, hơi nóng ran từ môi lưỡi anh, càn quét trên cổ cô.

Hơi thở Niệm Kiều rất nhanh không ổn định, hai tay đẩy đẩy đầu vai anh, âm thanh nói chuyện cũng bắt đầu run run: " Cố Hành Sâm, anh nói cho em biết, chuyện năm năm trước là như thế nào?"

"Để sau nói." Cố Hành Sâm chỉ đáp ba chữ, cực nhanh loại bỏ quần áo trên cơ thể hai người.

"Nhưng, nhưng em muốn biết!" Niệm Kiều kẹp chặt hai chân, uất ức than: "Anh gạt em, lần trước rõ ràng anh nói lần đó anh không có trở về!"

"Anh đâu có gạt em, buổi tối trước ngày em gặp tai nạn xe cộ ba năm trước, anh đã nói cho em biết chuyện này, chỉ là lúc đó em không nghe thấy thôi." Động tác của Cố Hành Sâm bỗng dừng lại, nhẹ nhàng nằm trên cơ thể cô, ánh mắt sâu thẳm dọa người như đang chuẩn bị sẵn sàng đem cô ăn sạch!

Niệm Kiều hơi giật mình, nhỏ giọng oán trách: "Cố ý chờ lúc em ngủ mới nói, anh như vậy rõ ràng là không muốn cho em biết mà!"

Cố Hành Sâm toát mồ hôi lạnh đầy trán mà không biết phải làm như thế nào, đêm nay anh đặc biệt muốn cô, cả người đều muốn đến phát đau, nhưng cô lại không chịu phối hợp mà chỉ rối rắm với chuyện năm năm về trước, anh cũng không thể tự mình áp chế cô mà!

"Ngoan, chờ làm xong mới nói chuyện này được không?" Dịu dàng dụ dỗ, bàn tay nóng bỏng của anh cứ thế một chút một chút len lỏi vào bên trong bắp đùi của cô, xoa xoa nơi ngọn nguồn ấm áp, hấp dẫn kia.

Niệm Kiều ưm lên một tiếng, sắc mặt phủ một mảng hồng phấn, cô có thể nói không được sao? Kỳ thực, lúc này cô cũng rất muốn, muốn có được anh!

Nhưng cô vẫn còn chút sợ hãi bởi nơi đó lần trước anh làm cho cô cảm thấy rất đau!

Cô bất giác rụt người co lại, nhưng lại bị Cố Hành Sâm phát hiện ra sự khẩn trương của cô.

Đem cô đặt vào giữa hai chân, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đầu vai trơn mượt của cô, đầu lười liếm mút qua lại trên da thịt mềm mại đó, giọng nói khàn đầy dục vọng của anh luẩn quẩn bên tai cô: "Đừng sợ, anh sẽ thật dịu dàng___"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-178)