Người khác hôn chú ấy
← Ch.018 | Ch.020 → |
Cố Hành Sâm sải bước về phía Niệm Kiều, cả người tỏa ra mùi vị tàn ác. Thời điểm đến bên cạnh Niệm Kiều, hắn nhanh chóng xốc cổ áo nam nhân kia quẳng sang một bên
"Ai da ——"
Thanh âm truyền tới là tiếng kêu đau đớn của một cô gái!
Cố Hành Sâm toàn thân chấn động, con người u ám nhìn lại thì phát hiện một gương mặt quen thuộc. Hắn có trí nhớ khá tốt, cơ hồ đã gặp qua là không quên được, đã từng gặp qua lần thứ nhất, nhất định sẽ ghi nhớ trong đầu.
Người đang nằm trên mặt đất cùng với vẻ mặt vô cùng uất ức nhìn hắn chính là An Manh Manh. Người này không phải bạn tốt của Niệm Kiều?! Người này không phải con gái sao?!
Cố Niệm Kiều liều mạng ngừng ngay nụ cười, cô đi tới đỡ An Manh Manh, nhẹ nhàng linh hoạt nói:"Ai nha, Manh Manh à, cậu cẩn thận một chút chứ, hôm nay không có mang giày cao gót, sao lại ngã xuống vậy?!"
An Manh Manh:"......"
Cô thật muốn búng một cái trên gương mặt Niệm Kiều, cái bộ dáng bây giờ của cô là do ai ban tặng đây T___T
Thật may là vừa lúc cái miệng nhỏ nhắn kia đến gần, thì cô đã kịp thời lấy tay của mình bụm miệng Niệm Kiều lại, nụ hôn đó được hôn lên lòng bàn tay của cô, nếu không giờ đây chính cô phải nôn!
Trong nháy mắt Cố Hành Sâm bèn hiểu chuyện gì đã xảy ra, con ngươi toát ra lực đạo bén nhọn, tựa hồ muốn dùng ánh mắt đem Cố Niệm Kiều xé nát!
Niệm Kiều có chút kinh hoảng, cô biết rằng người đàn ông này rất đáng sợ! Chỉ cần dùng ánh mắt là có thể làm hai chân cô nhũn ra, nếu mà động thủ, thì khác nào......
Không muốn nghĩ thêm nữa, Niệm Kiều đem An Manh Manh đỡ dậy, sau đó liền đứng sang một bên, giống như một đứa trẻ vừa phạm phải lỗi lầm
Bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh, khiến tính nhẫn nại của Cố Hành Sâm biến mất trong nháy mắt, con ngươi hẹp dài nheo lại, nhanh chóng liếc sang những người có mặt ở đó, rồi cuối cùng ngừng lại trên gương mặt An Hi Nghiêu
An Hi Nghiêu hoàn toàn không rõ tình huống vừa xảy ra, hắn chỉ biết khi nhìn thấy hiện trạng này, thì em gái An Manh Manh đã bị Cố Hành Sâm xốc lên vứt sang một bên. Nhưng vẫn rõ ràng đây chính là hiểu lầm, vừa đi tới vừa hướng mọi người nói:"Không sao, không sao cả. Mọi người cứ tiếp tục, là em gái của tôi bướng bỉnh thôi" (Đọc tới đây mới biết Manh Manh là em gái của An Hi Nghiêu >.
Mặc dù ai ai cũng biết rằng chuyện không như An Hi Nghiêu nói, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Cố Hành Sâm, cũng giả bộ phụ họa cười cười, sau đó quay về vị trí ban đầu
An Hi Nghiêu đi tới, kéo vạt áo Manh Manh, thấp giọng hỏi:"Chuyện gì đang xảy ra?!"
An Manh Manh nhìn về phía Cố Niệm Kiều, tỏ vẻ còn ai trồng khoai đất này
Cố Niệm Kiều nuốt một ngụm nước bọt, muốn nói lại không biết nói thế nào, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Cố Hành Sâm. Người sau hừ lạnh một tiếng, nhìn An Hi Nghiêu mà nói:"Người không thấy thì không nên biết, chỉ mình tôi hiểu là được rồi, tôi phải đi trước"
Thời điểm Cố Hành Sâm đi ra ngoài, đã có một bóng người đuổi theo, trước cả Niệm Kiều một bước. Khi cô đến được bên ngoài thì vừa vặn thấy được Nhậm Thiên Nhã nhón chân lên, hôn vào môi của Cố Hành Sâm
Đầu óc cô lúc này như trống rỗng, chỉ biết ngu ngơ đứng tại chỗ. Cô chỉ có thể cảm giác được trái tim mình như bị đè nén, từng mảnh từng mảnh vỡ toan đến đau lòng. Bản thân tự nhiên nhói lên, như đang có ai đó cướp mất món đồ của mình!
Một giây trước cô còn tưởng hắn quan tâm đến mình, cho nên hắn mới ngăn cản hành động đó của Manh Manh, nhưng mà bây giờ thì......
Cố Hành Sâm vốn là muốn đẩy Nhậm Thiên Nhã ra, nhưng là nhìn thấy ánh mắt ấy của Niệm Kiều, trong lòng hắn liền nảy ra ý định khác, mặc cho Nhậm Thiên Nhã hôn mình
Nhậm Thiên Nhã cảm thấy vui vẻ vì phát hiện Cố Hành Sâm không có cự tuyệt nụ hôn của mình, nhưng mà cũng không cùng cô đáp trả!
← Ch. 018 | Ch. 020 → |