Vay nóng Tima

Truyện:Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa - Chương 072

Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa
Trọn bộ 178 chương
Chương 072
Người rắc rối nhất thế giới
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Shopee


Cố Hành Sâm liếc mắt nhìn sang, thấy trên mặt cô cố giấu tia mắt mát. Hắn kìm lòng không được mở miệng giải thích: " Bên Italy có chút việc gấp, chú muốn sang đó một chuyến, chắc khoảng một tuần sẽ trở về."

"Lâu như vậy a......" Niệm Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm, một tuần lễ, bảy ngày!

Hiện tại cô thực sự không muốn phải rời xa hắn nhưng ngày mai hắn lại phải đi công tác. Đang suy nghĩ, lại nghe thấy Cố Hành Sâm nói:

"Sáng sớm mai chuyến bay sẽ khời hành, cho nên chúng ta hãy cùng nhau ăn một bữa cơm."

"Sao lại vội vã như vậy?" Niệm Kiều vừa nghe thấy vậy trong lòng càng thêm buồn rầu, lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn năm giờ, như vậy hơn 8 giờ hắn đã phải ở trên máy bay đi Italia rồi sao?

Cố Hành Sâm không trả lời mà đi tới hướng quầy thu ngân. Niệm Kiều cúi đầu đi theo phía sau hắn. Trong lúc không chú ý cô bị một người va vào kêu lên đau đớn: "A ——"

Nghe được tiếng thét chói tai sau lưng, Cố Hành Sâm lập tức xoay người lại, đưa tay ôm lấy cô vào ngực, phóng tia nhìn lạnh lẽo về phía người vừa mới đụng vào Niệm Kiều nhưng lại không chịu dừng bước.

Niệm Kiều chưa kịp tỉnh táo lại, nắm chặt quần áo của Cố Hành Sân rồi thở ra gấp gáp bên tai vang lên lời hỏi han ân cần: "Không sao chứ?"

Nhìn phía cái bóng lưng của người phía xa, trong mắt Cố Hành Sâm lóe lên tia hung ác, tựa như có chuyện gì xấu xa sắp xáy ra!

Niệm Kiều nhìn hắn gật đầu một cái, như không có chuyện gì xảy ra, Chỉ là vừa rồi do mai nghĩ tới việc sáng mai hắn sẽ rời cô đi khiến cô không để ý mới có thể bị người ta va vào.

Thở phào một cái, cô theo thói quen sờ vào túi quần của mình, nhưng lại không thấy điện thoại di động của mình!

Cố Hành Sâm chú ý tới sắc mặt hốt hoảng của cô hỏi: "Sao thế?"

"Không thấy điện thoại di động đâu nữa rồi! Người vừa rồi chắc đã trộm đi mất!" Niệm Kiều nói xong, xoay người liền muốn đuổi theo kẻ trộm, Cố Hành Sâm liền kéo tay cô lại.

"Mất thì đã mất rồi, không nên đuổi theo làm gì, đi thôi anh sẽ mua cho em một cái mới."

"Anh không phải là phải đi Italy sao? Khi nào thì có thể mua cho em được?" Niệm Kiều đứng lại, ánh mắt buồn bã nhìn hắn.

Cố Hành Sâm bị cô nhìn chằm chằm khiến hắn tức giận. Tại sao hắn chỉ là muốn qua Italy giải quyết chút rắc rối mà cô lại coi đó như là một việc ác độc rồi? Qq1V.

Hắn không thể làm gì khác hơn là xoay người đi trả tiền sau đó nhanh chóng ra khỏi siêu thị ở trên xe đợi vài phút mới thấy Cố Niệm Kiều chậm rãi đi tới.

Vừa lên xe, Niệm Kiều hừ lạnh một tiếng, xoay mặt đi không thèm để ý tới hắn.

Cố Hành Sâm không nói lời nào. Dù sao cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi vẫn còn hành động như trẻ con, hắn có thể hiểu được điều đấy!

Hắn lập tức khởi động xe trờ lại biệt thự. Dọc đường đi hai người trầm mặc không nói với nhau câu nào. Không khí trong xe hết sức đè nén. Niệm Kiều cảm giác mình suýt nữa muốn nghẹt thở!

Đến cửa biệt thự, Niệm Kiều nhịn không nổi. Hai người vốn không còn nhiều thời gian bên cạnh nhau, cô lại ngu ngốc cùng hắn giận dỗi!

Cố niệm kiều, cô rốt cuộc lấy tư cách gì để giận dỗi hắn? Hắn yêu cô sao? Hắn cũng chưa từng nói như vậy với ngươi!

Mà Cố Hành Sâm là ai? Hắn sẽ muốn dụ dỗ ngươi, chẳng qua là cô đang nằm mơ giữa ban ngày mà thôi!

Tắt máy, Cố Hành Sâm vừa định đi mở cửa, cô liền tiến tới sát bên cạnh hắn, sợ hãi nhìn vào đôi mắt đen thâm sâu của hắn "Anh giận rồi ah?"

Hắn cũng không thích cô như không hiểu chuyện, như là đứa trẻ làm nũng đòi quà!

Cô nếu đã quyết định muốn bên cạnh hắn, có phải nên học cách chăm sóc hắn một chút?

Thấy hắn không nói lời nào, Niệm Kiều gấp hơn, "Cố Hành Sâm, anh đừng tức giận có được hay không? Em biết vừa rồi là em không hiểu chuyện, về sau em sẽ không như vậy, em......"

Cố Hành Sâm cúi đầu hôn cô, đem những lời cô muốn nói nuốt hết.

Hôn một lát, hô hấp của hai người liền rối loạn, Cố Hành Sâm vuốt tóc cô, nhỏ giọng nói: "Đừng cẩn thận như vậy, cứ là chính mình là được rồi."

"Vậy...... Em có thể hỏi anh một chuyện không?" Thấy hắn không có tức giận, Niệm Kiều chần chờ hỏi.

Cố Hành Sâm chần chờ một giây, sau đó khẽ gật đầu, thật ra thì cô muốn hỏi cái gì, trong lòng hắn đại khái đã rõ ràng.

"Cố Hành Sâm, anh có hay không một chút có một chút...... thích em?" Cái vấn đề này, tối hôm qua Niệm Kiều đã muốn hỏi, mặc dù trước đó cô đã xác định hắn đối với mình là có cảm giác, nhưng là cô không xác định đó là như thế nào cảm giác.

Là đồng tình? Là thương hại? Hay đơn giản chỉ là không chịu nổi nàng dây dưa không dứt cho nên mới muốn nàng?

Nhưng tối hôm qua tình cảm dâng trào như vậy, cô không cách nào thuyết phục chính mình rằng hắn đối với cô không có một chút cảm giác nào! Hẳn là cũng có đi, coi như không phải là rất rất nhiều thì cũng có một chút?

Cố Hành Sâm khẽ nhếch miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại không thể thốt ra được một câu trả lời nào.

Niệm Kiều cúi đầu, cười chua xót, chỉ nói: "Không sao á... em chỉ là tùy tiện hỏi một chút, chúng ta vào nhà chuẩn bị làm cơm tối thôi."

Nói xong, cô bước xuống xe, chạy trối chết vào nhà.

Cố Hành Sâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi sâu sắc, muốn cô, chính là đang phá hủy cô. Cô Hành Sâm, ngươi còn muốn tiếp tục gây ra tội ác nữa sao? Kịp thời thu tay lại đi!

Nhưng khi nhìn thấy cô không vui, thấy cô khóc cầu xin mình muốn cô, hắn lại mềm lòng lại đau lòng, làm thế nào? Hắn phải làm thế nào?

Vừa bị lửa dục chi phối, vừa bị đạo đức luân lý trói buộc, hắn giống như bị đặt vào thế bí vừa không muốn tổn thương cô vừa không muốn cô vì hắn mà bị lôi xuống bùn!

Lắc đầu, hắn ngăn cản mình tiếp túc suy nghĩ lính tinh, xuống xe vào nhà.

Lúc ăn cơm tối hai người rất trầm lặng yên, Niệm Kiều phải không biết nên nói cái gì, mà Cố Hành Sâm vốn là dạng người không hay nói nhiều, căn bản là Niệm Kiều nói một câu, hắn đáp lại một câu.

Sau khi ăn cơm xong, Niệm Kiều dọn dẹp bàn, từ phòng bếp lúc đi ra thấy Cố Hành Sâm đang nghe điện thoại, loáng thoáng nghe được hắn đang cùng đối phương nói hôn sự cái gì, Niệm Kiều đoán điện thoại có thể là Cố Bá Ngôn gọi tới.

Nếu như là Nhậm Thiên Nhã gọi tới, Cố Hành Sâm sẽ không nói chuyện cung kính như vậy, hắn đối với người phụ nữ rất thiếu kiên nhẫn.

Dĩ nhiên, cô cũng không thích Nhậm Thiên nhã, người phụ nữ này vừa ác độc lại vừa hèn hạ!

Không chừng ngày nào đó cô ta sẽ đem những hình kia giao cho Cố Bá Ngôn, Lúc đó cô sẽ một mình gánh chịu tất cả hậu quả!

Xem chừng Hành Sâm còn phải nói chuyện lâu với Cố Bá Ngôn, cô nhìn lướt qua hắn một cái như sợ bị hắn phát hiện ra mình đang chăm chú nhìn hắn. Gương mặt cô đỏ lên vì xấu hổ.

Nhìn lại Cố Hành Sâm một cái, cô nhanh chóng đi lên tầng. Từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo ngủ đặt ở trên giường nhìn một chút, định cất vào trong tủ treo quần áo, rồi lại do dự.

Bộ quần áo này có người đã mặc. Cô có thể mặc nó không?

Âm thầm động viên chính mình, Niệm Kiều nghĩ: chỉ là một bộ quần áo thôi mặc vào chắc cũng không chết người!

Cầm áo ngủ, cô nôn nóng sốt ruột đi vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa thay áo ngủ.

Cố Hành Sâm nghethấy ở cầu thang truyền tới tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt —— là một cái váy ren thật quyến rũ.

Trong mắt Cố Hành Sâm lóe lên tia kinh ngạc, Niệm Kiều bình thường đều mặc quần áo rất bảo thủ, thật ra thì cũng không hẳn là bảo thủ, chỉ là còn chưa có ra xã hội, mà hắn gặp đã gặp qua rất nhiều mĩ nhân xinh đẹp động lòng người, cho nên cảm thấy nàng mặc phải tương đối bảo thủ một chút!

Tối nay cô ăn mặc quyến rũ như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy!

Bộ ngực đầy đặn được che lấp dưới vạt áo ngủ mỏng manh làm cho hắn cảm thấy rạo rực trong người, miệng đắng lưỡi khô.

Đáng chết! Biết rõ sáng mai hắn phải đi sớm mà cô lại nghĩ muốn quyến rũ hắn không cho hắn rời đi sao?

Nhưng hắn không cách nào phủ nhận, thấy cô ăn mặc như vậy, hắn có loại cảm giác muốn đè cô ở dưới thân mình, hung hăng đoạt lấy cô!

Tối hôm qua cô còn mặc áo ngủ hình nhân vật hoạt hình bằng vải gai, tối nay liền thay đổi thành quyến rũ như vậy, cô là cố ý muốn câu dẫn hắn đây.

Khóe miệng nâng lên một tia cười tà ác, Cố Hành Sâm tựa vào thành ghế sa lon, nhìn cô từng bước từng bước đi tới gần hắn. Hắn cảm thấy, thật ra thì cô đang sợ hãi.

Dù sao, tối hôm qua cô đã được trải nghiệm bị hắn hung hăng chiếm lấy, cô hẳn là đang sợ tối nay hắn cũng điên cuồng như vậy.

Niệm Kiều cảm thấy lòng bàn tay của mình đang đổ mồ hôi, trong lòng tự khinh bỉ chính bản thân mình. Cô đi tới ngồi bên cạnh Cố Hành Sâm, có chút bất an cùng run rấy kéo vạt áo của minh che lấp đôi chân dài đang lộ ra trước mặt hắn.

Không đúng, phải là làn váy chứ? Chỉ là ngắn hơn một chiếc váy bình thường mà thôi có lẽ chỉ có thể nói là y phục!

Cố Hành Sâm chăm chú nhìn cô nửa ngày cũng không thấy cô có phản ứng gì, ho nhẹ một tiếng, đứng dậy mà nói ra: "Không còn sớm, anh sáng mai phải đi sớm cho kịp chuyến bay nên phải về nhà sắp xếp chút đồ."

Thật ra thì buổi chiều khi nhận được điện thoại từ Italy đã cho người sắp xếp giùm hắn. Hắn nói như vậy, đơn giản chỉ là muốn đùa giỡn cô một chút mà thôi.

Quả nhiên, Niệm Kiều vừa nghe đến hắn nói muốn đi, đột nhiên đứng phắt lên, "Cái đó ........... cái đó ......em........"

"Ừ?" Cố Hành Sâm chỉ khẽ đáp nhẹ một tiếng.

Niệm Kiều bắt đầu cảm thấy nóng hết cả mặt. Cô phát hiện sau tối hôm qua da mặt của cô trở nên mỏng hơn nhiều. Dũng khí của cô cũng càng ngày càng yếu đi, thật là gặp quỷ!

"Cái đó.... Em.... Anh....." ấp úng nửa ngày, Niệm Kiều cuối cùng vẫn không thể nói ra được câu nào. Thật ra cô chỉ muốn nói với hắn có thể ở lại với cô hay không.

"Chờ em nghĩ xong rồi nói lại cho anh, điện thoại di động em có thể tự mua hoặc là chờ anh từ Italy trở về rồi mua cho em." Cố Hành Sâm nói xong, cũng không quay đầu đi ra cửa.

Niệm Kiều quýnh lên, dậm chân đuổi theo, đưa tay ôm chặt lấy hắn, "Cố Hành Sâm, có thể hay không ở lại với em một chút, hiện tại mới hơn bảy giờ."

Mùi sữa tắm thơm mát tỏa ra từ người của cô cùng với thân thể mềm mại của cô đang dán sát vào lưng của hắn làm cho phần thân dưới của hắn trở nên căng thẳng. Cố Hành Sâm quay đầu trở lại, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Em là đang câu dẫn anh sao?"

Niệm Kiều còn tưởng rằng hắn tức giận, nhưng là từ đáy mắt hắn, cô rõ ràng thấy được một tia cười cười ranh mãnh, còn ẩn chứa trong đó là dục vọng mãnh liệt.

Cô cười duyên, nhón chân lên, hai cánh tay quấn lên cổ của hắn, khiêu khích hôn nhẹ lên môi hắn: "Câu dẫn thành công sao?"

Cố Hành Sâm không tốn sức chút nào xốc lên cô, đem cô chống đỡ ở trên tường, nói thật nhỏ: "Chúc mừng em, thành công câu dẫn anh!"

Ngay sau đó, môi của hắn đè lại, hung hăng mút vào môi của cô, đầu lưỡi xông vào trong miệng của cô, quấn chặt lấy cái lưỡi thơm tho của cô.

"Ưm....." Niệm Kiều rên lên một tiếng, đôi tay nhẹ nhàng chống đỡ trên ngực của hắn, vừa muốn cự tuyệt hắn vừa muốn mời chào hắn.

Áo ngủ của cô chỉ được buộc bằng một cái đai áo lỏng lẻo. Cô Hành Sâm khẽ kéo nhẹ một cái chiếc váy liền rơi xuống. Hiện ra trước mắt hắn là những đường cong hoàn hảo của cô. Hơn thế bên trong váy ngủ cô chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ, nửa người trên không hề được che giấu hiện ra trước mắt hắn!

Cố Hành Sâm phóng tầm mắt rơi xuống trước ngực của cô, trong mắt lửa dục hừng hực dấy lên, cả người hắn nóng rực lên.

Niệm Kiều co rúm lại một chút, trong lòng bỗng nhảy ra một cái ý nghĩ: xong rồi!

Biết rõ khi hắn ở trên giường liền biến thành cầm thú nhưng cô lại cố tình không sợ chết đưa tới trước miệng hắn, hiện tại muốn chạy trốn cũng không trốn thoát đi?

Hơn nữa, bụng dưới của cô cảm nhận được sự cứng rắn của hắn đang nóng rực lên, càng lúc càng bỏng, càng lúc càng lớn, cô sợ đến trợn to hai mắt, ánh mắt hốt hoảng không dứt.

"Biết anh hiện tại muốn làm cái gì sao?" Cố Hành Sâm lại gần bên tai nàng, giọng nói mang theo dụ hoặc, Niệm Kiều hai chân như nhũn ra, gắt gao cầm lấy cánh tay hắn phòng ngừa mình ngã xuống đi.

"Anh...anh muốn làm gì?"

Không phải là muốn ăn mình sao? Còn có thể làm gì? Sẽ không phải là có ý tưởng biến thái gì chứ?

Nhưng cô thật đã đoán đúng!

Cố Hành Sâm nhanh chóng chế trụ hông của cô, khẽ khom người đem lấy cô vác lên vai sau đó sải bước lên lầu.

Niệm Kiều còn tưởng rằng hắn đi về phòng ng. , Kết quả hắn trực tiếp bế cô lên trên sân thượng. Cô lập tức biết hắn muốn làm cái gì hoảng sợ kêu to: "A —— Cố Hành Sâm, anh thật là biến thái! Em không muốnlên sân thượng!"

Hắn mang cô sân thượng, là muốn ở dưới bóng đêm làm loại chuyện đó sao?

Làm ơn! Cô không có thể không làm cái chuyện biến thái như thế có được không? Nếu quả như thật ở trên sân thượng làm cái loại chuyện đó, cô thật không muốn!

Cố Hành Sâm làm sao có thể nghe theo cô. Hắn trực tiếp đem cô đặt vào ghế nằm sau đó nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình.

"Ưm" Niệm Kiều căn bản không còn kịp nữa nói chuyện, môi cô lặp tức bị hắn ngậm chặt, đôi gò bồng đào bị hắn điên cuồng đùa cợt.

Niệm Kiều chấn động toàn thân, uốn éo người muốn chạy trốn, lại bị Cố Hành Sâm nắm chặt vai, hung hăng ngăn chận, "Nhóc con, câu dẫn anh xong còn muốn chạy trốn sao?"

"Anh xấu lắm! Em không muốn nằm trên này!" Niệm Kiều đánh vào bộ ngực cứng rắn của hắn! Cô cảm thấy như tất cả các vì sao trên trời đều đang nhìn cô cùng hắn làm chuyện đại xấu hổ vậy.

Cố Hành Sâm dĩ nhiên là hiểu cô đang suy nghĩ gì, hôn nhẹ lên môi của nàng, giọng khàn khàn: "Chúng ta sẽ phải xa nhau một tuần lễ, hiện tại em thực sự không muốn anh sao?"

Xem đi, cô nói không sai chứ, cái người này thật là xấu xa mà!

Cô trừng hắn, lại khiến cho hắn càng thêm điên cuồng xâm phạm.

(Đoạn này đã bị chính tác giả lược bỏ, mọi người xem không đã nghiền cũng xin đừng ném đá)

Niệm Kiều cảm thấy hắn giống như cũng không muốn rời xa cô. Cho nên tối hôm nay hắn dường như còn điên cuồng mãnh liệt hơn tối hôm qua. Mỗi lần xâm nhập vào tựa như muốn làm cô hồn xiêu phách lạc. Cô ôm chặt hắn, móng tay như khắc sâu vào phần da thịt trên lưng hắn.

Cảm giác mãnh liệt đột nhiên xông tới, Niệm Kiều muốn kêu to, nhưng cô vẫn để ý là mình đang ở trên sân thượng cho nên chỉ dám cắn chặt môi kiềm chế từng tiếng rên rỉ muốn bật ra. Cố Hành Sâm không để cho cô được như ý, hôn cô, biết rằng cô sẽ không cắn mình. Thời điểm cô mở miệng ra hắn hung hăng đánh vào sâu trong thân thể cô.

Niệm Kiều bật ra thành tiếng rên rỉ: "A ——"

Không kịp phản ứng lại, bật ra tiếng mắng chửi người nằm phía trên mình. Cô như chìm trong cõi hư ảo chỉ có thể theo hắn tiến vào mộng ảo.

(bởi vì trang web nghiêm cấm, đoạn này đã được lược bỏ mất, để dành cho các bạn tự tưởng tượng nhé(đây là lời tác giả nhé, không phải bạn cố tình bỏ đi đâu ))

Dưới bóng đêm, Niệm Kiều cả người nóng rực lên, từng đợt sóng tình mạnh mẽ khiến cô không thể chống đỡ được, chỉ tùy ý người phía trên mà phối hợp.

"Nhóc con, chờ anh trở lại, khi không có anh ở đây phải ngoan, biết không?"

Trong cơn mê loạn, Niệm Kiều nghe được tiếng nói của hắn, cô chỉ theo bản năng gật đầu một cái, muốn mở mắt nhìn hắn một cái, nhưng là mí mắt cô nặng trĩu thế nào cũng không mở ra được, cuối cùng ngất đi.

Từ phòng tắm đi ra, Cố Hành Sâm nhìn người phụ nữ trên giường đang ngủ như một đứa trẻ con, khóe miệng khẽ cười.

Xem đồng hồ, đã đến giờ hắn phải đi. Dù sao vấn đề bên Italy cũng rất quan trọng, nhưng là hắn thực sự không muốn đi, chỉ muốn ôm cô cùng ngủ.

Người phụ nữ này giống như là một liều thuốc độc với hắn vậy.

Cúi người hôn lên má cô một cái. Trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác khác thường, giống như đây là lần cuối cùng vậy dù hắn chỉ rời xa cô có một tuần lễ.

Lưu luyến nhìn cô một cái, hắn không thể không rời đi.

Chiếc xe màu đen chậm rãi rời khỏi biệt thự tăng tốc tiến ra sân bay. Trong bóng tối chợt có ánh đèn sáng lên. Nhờ có ánh trăng, có thể thấy, trên xe có một người phụ nữ. Người đó chính là Nhâm Thiên Nhã!

Sắc mặt nàng xanh mét, trong tay nắm chặt điện thoại di động, đôi môi bị cắn trắng bệch, vẻ mặt càng ngày càng dữ tợn.

"Cố Hành Sâm, ngươi coi như xong rồi! Trời vừa rạng sáng đã phải lên máy bay, vậy mà trễ như vậy ngươi mới rời khỏi đây! Rõ ràng là ngươi vừa mới cùng Cố Niệm Kiều ân ái! Ngươi rốt cuộc đặt ta ở vị trí nào?"

Giờ khắc này, ghen tỵ đã biến chuyển thành oán hận.

————

Hôm sau, Niệm Kiều tỉnh lại, toàn thân chỉ đau nhức không thể cử động được.

Nhớ tới tối hôm qua người kia như biến thành con cầm thú dường như muốn cô không đủ bất kể cô đã cầu xin hắn dừng lại!

Nhưng là, hắn thật vất vả mới có thể phá vỡ rào cản luôn lý đạo đức cùng cô xuống địa ngục. Vì vậy trong phạm vi có thể cô sẽ đều đáp ứng hắn không từ chối.

Dĩ nhiên, nếu như sau này hắn vẫn tiếp tục dùng những hành động biến thái với cô cô thật muốn giết hắn!

Ngồi trên giường, Niệm Kiều phát hiện, hắn mới vừa đi, cô liền bắt đầu nhớ hắn rồi.

Cố Hành Sâm, hắn không biết phải đối mặt với vấn đề của bọn họ như thế nào. Thật ra cô cũng như hắn không biết nên làm thế nào với bản thân bây giờ!

Mặc dù toàn thân đau nhức vô lực, nhưng cũng không thể nằm trên giường cả ngày được? Cho nên Niệm Kiều cuối cùng vẫn là rời giường.

Thật tốt là hôm nay cô lại học buổi chiều. Ăn cơm trưa xong cô vội vội vàng vàng chạy tới trường học.

Mới vừa ngồi xuống, An Manh Manh lập tức bu lại, ánh mắt hồ nghi ở trên người cô càn quét, cuối cùng lấy giọng chắc chắn nói: "Niệm Kiều, trên người bạn có mùi nam nhân nha!"

Nhìn bạn tốt khẳng định như vậy, Niệm Kiều vội vàng nhìn lại quần áo của mình. Tối hôm qua hẳn là Cố Hành Sâm đã tắm rửa lại cho cô rồi mà. Cô cũng không mặc quần áo của ngày hôm qua. Tại sao có thể có mùi của đàn ông?

An Manh Manh cười gian rộ lên, "Xem đi xem đi, không đánh đã khai? Mình chỉ vừa mới thử dò xét bạn một chút, bạn liền tự mình măc bẫy rồi!"

Niệm Kiều trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: "Bạn có thật là bạn mình không đấy?"

"Làm ơn! Là do bạn chột dạ đó chứ?" Nói xong, An Manh Manh đưa tay kéo lại cổ áo Niệm Kiều, liếc mắt nhìn vào dấu hôn trên cổ cô.

Niệm Kiều thật muốn động thủ đánh người, kéo lại cổ áo của mình, hung tợn nói: "An Manh Manh, bạn đừng có mà động tay động chân với mình nhé. Cẩn thận mình trở mặt với bạn đó!"

An Manh Manh liếc cô một cái, "Ơ, bạn tưởng mình là Đinh Việt Nhiên ah? Cố Niệm Kiều, mình cho bạn biết nhé, mình không phải sợ bạn đâu! Không khách khí với mình đúng không? Thế bạn định làm gì vớimình đây?"

Niệm Kiều bị lời của cô chọc cười, liếc cô một cái, cả người vô lực gục xuống bàn.

"Niệm Kiều, không phải là bạn có gì với chú của bạn đấy chứ?" An Manh Manh hạ thấp giọng, ở bên tai cô hỏi.

Niệm Kiều không muốn lừa gạt cô, khẽ gật đầu một cái, coi như là thừa nhận.

An Manh Manh trong nháy mắt hoảng sợ che miệng của mình, không thể tin, điên rồi điên rồi! Thế giới này cũng điên rồi!

Niệm Kiều biết trước khi nghe thấy tin này cô sẽ bị hù dọa màn, cười khổ một cái, "Manh Manh, bạn sẽ xem thường mình sao?"

An Manh Manh sửng sốt, sau đó ôm lấy cô, "Đứa ngốc, mình chỉ là đau lòng cho bạn thôi mà."

Tên ngu ngốc này! Làm như vậy, cả đời cô sẽ phải luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi. Người đàn kia thật sự không phải là người sẽ mang lại hạnh phúc cho Cố Niệm Kiều được!

Niệm Kiều không nói lời nào, con đường này là do cô chọn. Dù khó khăn thế nào cô cũng muốn đi tới cùng!

Buổi chiều tan lớp, Niệm Kiều thấy Nhâm Thiên Nhã ở cửa trường học chờ đợi cô, nhìn khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười ghê tởm, Niệm Kiều lập tức quay đầu đi.

Nhâm Thiên Nhã bước nhanh lên chặn ở trước mặt nàng, uy hiếp nói: "Cố Niệm Kiều, nếu như bây giờ cô bỏ đi, tôi đảm bảo cô sẽ hối hận!"

Nói xong, cô ta quơ quơ điện thoại di động của mình trước mặt Niệm Kiều. Niệm Kiều chợt nhớ tới ảo giác của mình ở bãi đậu xe, chẳng lẽ —— thật sự là cô đã bị chụp trộm ảnh?

——

Niệm Kiều đi theo Nhâm Thiên Nhã tới quán coffee, nhìn cô ta cười một cách hiểm độc, cô cau mày hỏi: "Cô tìm tôi làm gì?"

Nhâm Thiên Nhã lấy từ trong túi ra một tờ giấy đặt lên bàn sau đó đẩy tới trước mặt Niệm Kiều, cười nói: "Nghe nói trường các ngươi đang có chương trình trao đổi học snih với trường liên kết bên Pháp, tôi nghĩ là cô sẽ muốn đi sang đó."

Niệm Kiều cầm tờ giấy lên nhìn qua một lượt, là đơn xin trao đổi sinh viên. Cô thổi nhẹ một cái tờ giấy bay tới trước mặt Nhâm Thiên Nhã, chậm rãi rơi xuống.

"Nhâm tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta không quen, cô đã qua tự ý rồi.

Nhâm Thiên Nhã nhìn thẳng vào mặt cô, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, cầm cố cà phê lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Cô chắc chắn sẽ đồng ý đi!"

"A? Tại sao cô có thể khẳng định như vậy. Tôi lại muốn biết trên tay có nắm được nhược điểm gì của tôi." Niệm Kiều vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, cùng người phụ nữ này nói chuyện, thật đúng là TMD mệt mỏi!

Cô ta là một người thâm sâu khó dò lúc nào cũng nghĩ tới mưu tính làm hại người khác? Thật sự cô ta không thấy mệt sao?

Nhâm Thiên Nhã dựa vào thành ghế, đáy mắt thoáng qua thật âm hiểm, mở túi xách lấy ra một xấp hình thả xuống trước mặt Niệm Kiều bao, sau đó nói: "Xem một chút đi, điện thoại di động tôi độ phân giải không đủ cao, bằng chứng không rõ ràng nhưng nhìn qua cũng đủ nhận ra người trong tấm hình là ail."

Niệm Kiều không cần nhìn cũng biết nhất định là cô ta đã chụp trộm ảnh cô với Cố Hành Sâm. Chỉ là khi liếc nhìn một cái, cô phát hiện ra đó đều là hình mới chụp trong hai ngày hôm nay.

Trời! Người phụ nữ ghê tởm này như không có việc gì làm suốt ngày chỉ đi theo chụp trộm cô với Cố Hành Sâm sao?

"Tôi phân tích cho cô một chút nhé! Nếu cô không muốn đi Pháp thì trong buổi tối nay các tòa soạn lớn sẽ nhận được những tấm hình này. Ngày mai tất cả các trang nhất sẽ đăng tin hai người loạn luân. Dĩ nhiên ông nội của cô cũng sẽ biết được tin này. Tất cả các trưởng bối của Cố thị cũng sẽ biết chuyện này. Chuyện tiếp theo thế nào chắc tôi không nói cô cũng biết rồi chứ!"

Từng lời Nhâm Thiên Nhã cô đều biết rõ. Đây cũng chính là điều mà cô lo ngại nhất.

Đúng vậy, cùng Cố Hành Sâm ở chung một chỗ, cô không sợ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không danh không phận. Cô chỉ sợ, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì ông nội sẽ bị tức mà chết. Cố Hành Sâm sẽ bị vạn người phỉ nhổ Đây mới là chuyện cô lo sợ!

"Đoán không ra sao? Vậy hay là để tôi nói cho cô biết một chút nhé!, Cố Bá Ngôn sẽ bị tức chết, bệnh tình của hắn gần đây lại tăng lên, nghe nói vốn là sống không quá ba tháng, cô có thể tiễn hắn lên đường sớm một chút cũng được. Sau đó cổ phiếu của Cố thị sẽ xuất bị rớt giá. Tất cả các trưởng bối của Cố thị sẽ hợp lực mà cách chức Cố Hành Sâm. Cố thị sẽ rơi vào ở trong tay người khác, mà cô—— sẽ bị trục xuất Cố Gia! Thậm chí bị trục khỏi thành phố này!"

Sắc mặt Niệm Kiều trắng bệch, là cô quá ngây thơ rồi. Cô luôn cho rằng chỉ cần làm tình nhân bí mật của Cố Hành Sâm thì chuyện này sẽ không bị ai phát hiện ra.

Nhưng, thực tế lại thật khác với những gì cô dự tính. Làm cho cô thật sự thức!

"Hiện tại nói cho tôi biết, cô có đồng ý hay sang Pháp trao đổi sinh viên không?" Nhâm Thiên Nhã cười híp mắt hỏi.

Niệm Kiều chỉ cảm thấy thật sự khó thở, cả người cũng có vẻ ngây ngốc. Cô nên làm sao bây giờ? Ai có thể nói cho cô biết, hiện tại phải làm sao?

Cô hốt hoảng sờ điện thoại di động, nhưng tìm khắp người cũng không thấy đâu. Người đối diện lại cười khanh khách.

"Là muốn gọi cho Cố Hành Sâm sao? Không tìm được điện thoại di động đúng không? Tôi cho cô biết, điện thoại của cô đã bị người ta ăn cắp ở siêu thị ngày hôm qua rồi."

Niệm Kiều chợt ngẩng đầu, cô ta sao lại biết chuyện này?

"Tên trộm kia là cô sai đến sao?" cô cắn răng nghiến lợi hỏi, người phụ nữ này thật quá nham hiểm! Cô ta đã tính toán tất cả rồi!

Nhâm Thiên Nhã thoải mái gật đầu thừa nhận, "Tôi cho hắn 500 sai hắn đi trộm điện thoại di động của cô. Tấm hình của cô với Đinh Việtlà do tôi sai người đưa tới cho ông nội của cô."

"Cô thật sự là quá hèn hạ!" Niệm Kiều nắm chặt tay lại, cô thật sự muốn đánh người!

"Tôi hèn hạ chỉ là vì muốn giữ được tình yêu của mình. Cô lại là ngươi vô sỉ. Cố Niệm Kiều, tôi cho cô một phút để suy nghĩ, rồi đưa ra quyết định của cô."

Một phút, sáu mươi giây, mỗi một giây đối với Niệm Kiều mà nói đều là đau khổ, giống như đang ngồi trong đống lửa.

Cô thật sự vất vả mới có thể có một chút tiến triển với Cô Hành Sâm. Hiện tại cô thật sự phải rời khỏi hắn sao?

Không!

Cô không muốn xa cách. Nếu như Nhâm Thiên Nhã dám làm ra những chuyện như thế này, Cố Hành Sâm càng không có khả năng có thể ở cùng một chỗ với cô ta. Cô ta nói như vậy, chỉ là uy hiếp mình, cô sẽ không khuất phục cô ta!

Nhưng là ngộ nhỡ cô ta làm thật thì sao? Cô có thể đem sinh mạng của ông nội ra đánh cuộc sao? Cô có thể lấy danh dự của Cố Hành Sâm ra đánh cuộc sao? Tại sao cô có thể cho rằng Nhâm Thiên Nhã sẽ không làm như vậy?

Trong lòng có hai thế lực giằng co, Niệm Kiều cảm giác mình đầu muốn nổ tung rồi. Người đối diện đột nhiên mở miệng: "Một phút đã hết!"

Niệm Kiều ngẩng đầu lên, sắc mặt mặc dù tái nhợt, nhưng là khóe miệng cô thoáng hiện lên một nụ cười có tính sát thương, gằn từng chữ nói: "Tôi sẽ không đi Pháp!"

"Cái gì?" Nhâm Thiên Nhã kinh ngạc không thôi, cô ta không nghĩ tới Niệm Kiều cư nhiên lại không bị cô ta uy hiếp? Cô ta điên rồi sao?

"Cô có thể đem hình đưa tới tòa soạn báo, đưa cho ông nội, đưa cho các trưởng bối của Cố thị. Tôi sẽ nói cho Cố Hành Sâm biết con người thâm ác hiểm độc của cô. Đến lúc đó cô cũng đừng mơ sẽ được ở cạnh Cố Hành Sâm. !"

Niệm Kiều nói thật hùng hồn. Chỉ có chính cô mới biết, thật ra thì cô rất sợ, nhưng cô đang cố trấn an mình!

Lúc này, cô phải cố gắng chịu đựn. Cố Niệm Kiều, ngươi thể thua cô ta được! Cố Hành Sâm bảo ngươi chờ hắn trở về! Ít nhất trước khi hắn trở lại, ngươi không thể thua!

Nhâm Thiên Nhã đột nhiên đứng dậy, cực kỳ tức giận gầm nhẹ: "Vậy chúng ta chờ xem! Ngươi hãy chờ thân bại danh liệt đi!"

Nhìn cô ta đạp đôi dày cao gót sải bước đi ra khỏi quán cà phê, cả người Niệm Kiều giống như không còn chút sức sống nào. Thiếu chút nữa cô đã ngã ra khỏi ghế.

Lòng bàn tay của cô in sâu những vết móng tay.

Về đến nhà, dì Trần gọi cô mấy lần cô cũng không nghe thấy, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi lên lầu, tới bên giường liền ngã xuống, cả người tựa như vô lực.

Mắt cô trống rỗng ngước nhìn trần nhà, cảm giác muốn khóc.

Đột nhiên điện thoại trên đầu giường vang lên. Nhấc điện thoại trả lời, vang lên bên tai cô là giọng của Cố Hành Sâm.

"Em không đi mua điện thoại sao?"

Niệm Kiều hít sâu, không muốn làm cho người bên kia nghe ra mình rất muốn khóc, cố gắng để cho âm thanh của mình bình tĩnh hơn: "Làm sao anh biết?"

"Anh gọi vào số di động của em nhưng không."

"Sim cũng đã mất. Em có mua điện thoại thì anh cũng không thể gọi cho em được."

Cố Hành Sâm ho nhẹ, "Anh quên mất."

Niệm Kiều 囧, một tay nắm điện thoại đặt ở bên tai, một tay vuốt vuốt tóc của mình, cô nhẹ giọng hỏi: "anh chừng nào thì trở về?"

"Thế nào?"

"Không sao... , chính là ..... chính là .... em nhớ anh thôi" Niệm Kiều thẹn thùng nói, mặc dù trong phòng không có ai, nhưng là mặt của cô vẫn không tự chủ được àm đỏ lên.

Cố Hành Sâm thấp giọng cười, tiếng cười thông qua ống nghe rõ ràng truyền vào tai Niệm Kiều.

"Không cho cười!" Niệm Kiều chu mỏ, người này rất thích trêu đùa cô, hắn khẳng định biết cô sẽ nghĩ tới hắn!

"Được, không cười." cô nói không cho phép cười, hắn sẽ không cười.

Niệm Kiều trợn trừng mắt, nghe lời tuyệt không giống như Cố Hành Sâm, hắn không phải rất bá đạo sao? Không đúng, hắn là vừa bá đạo lại vừa phúc hắc lại vừa giống cầm thú!

Cô chợt hỏi: "Anh không nhớ em sao?"

Tiếng nói ngập ngừng, bên kia thật lâu không có tiếng động gì, lòng của Niệm Kiều dần lạnh đi.

Cố Hành Sâm đột nhiên nói: " Em có biết hay không ở bên đây chênh lệch thời gian"

Niệm Kiều ngây ngốc trước câu hỏi của hắn vẫn chưa kịp suy nghĩ hắn đã lên tiếng: "Suy nghĩ kĩ đi. Anh cúp trước đây!"

Liếc nhìn điện thoại, Niệm Kiều vẫn còn ngượng ngùng. Cô vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu hắn nói với cô chuyện chênh lệch giờ giấc để làm gì.

Cô thật là ngu ngốc mà. Bây giờ ở bên Cố Hành Sâm đang là nửa đem. Hắn nửa đêm gọi điện cho cô không phải là đang nhớ cô chẳng lẽ hắn bị thần kinh sao?

Cho đến khi tắm rửa xong nằm trên giường, cô đột nhiên mới nghĩ thông suốt lời của hắn.

Thật là khó chịu nha. Tại sao hắn đã nhớ cô lại không chịu nói ra lại cứ phải dùng những từ ngữ ẩn dụ như vậy. Nếu không phải là cô thông minh thì cô có thể hiểu được lời hắn nói sao?

Nhâm Thiên Nhã sau khi về nhà đến nhà bộc phát tức giận dọa người. Toàn bộ người làm trong nhà không ai dám xuất hiện trước mặt cô ta.

Hung hăng phát tiết một trận, Nhâm Thiên Nhã gọi điện sang Italy: "Anh tìm một người có vóc dáng tương đối giống tôi đi quấn lấy Cố Hành Sâm rồi cho người cụp thật nhiều ảnh gửi tới các tòa soạn."

Người bên kia trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nói: "Tiểu Nhã, cô như vậy, nếu để cho A Sâm biết, hắn sẽ..."

"Anh không phải nhắc nhở tôi. Tôi tự biết mình đang làm cái gì. Chỉ cần nói anh có muốn giúp tôi hay không?" Nhâm Thiên Nhã cắt đứt lời của hắn, hiện tại cô không muốn nghe lời khuyên của ai hết. Cô sẽ làm theo những gì cô thấy phải làm.

Người bên kia bất đắc dĩ than thở, "Tiểu Nhã, tôi có thể nói không với cô sao?"

Nhâm Thiên Nhã cúp điện thoại, Cố Niệm Kiều, cô phải trả giá lớn cho quyết định ngày hôm nay của mình!

Liên tiếp mấy ngày, Nhâm Thiên Nhã cũng không xuất hiện. Đến ngày thứ ba, khi Niệm Kiều nhận được điện thoại của Cô Hành Sâm thông báo vấn đề ở bên Italy rất khó giả quyết. Cho nên trong một tuần hắn không thể trở về kịp.

Cô chỉ có thể chấp nhận. Cô muốn bay sang Italy thăm hắn, nhưng là Cố Hành Sâm không cho cô đi. Hơn nữa cô cũng chuẩn bị thi nên cũng đành chấp nhận thôi.

Chỉ là chẳng biết tại sao, đáy lòng của cô cảm thấy rất bất an, cảm thấy Nhâm Thiên Nhã không xuất hiện quá không phù hợp phong cách làm việc của cô ta rồi. Cô ta hẳn là nê đến làm phiên cô thường xuyên ép buộc cô phải rời đi mới đúng?

Cho đến buổi sáng hôm đó, tiếng thét chói tai của dì Trần đã đánh thức Niệm Kiều dậy. Cô mơ hồ từ trên giường chạy xuống nhà.

Hai tay dì Trần run rẩy đưa lưng về phía cô xem tờ báo, xem đến giống như là sắp đến ngày tận thế.

Niệm Kiều dừng lại, đáy lòng phát ra dự cảm chẳng lành, sẽ không! Sẽ không! Nhâm Thiên Nhã sẽ không mạo hiểm làm như thế!

Dì Trần chậm rãi quay lại, nhìn Niệm Kiều, run rẩy chất vấn: "Niệm Kiều, Cố tiên sinh là chú của con sao? Các con là có quan hệ máu mủ sao?"

Dì Trần là người nông thôn, đối với những chuyện trong thành phố không thể biết rõ được cho nên dì cũng không thể biết được Cố thị có quyền lực lớn tới như thế nào.

Dì vẫn luôn cho là, Cố Hành Sâm cùng Cố Niệm Kiều là không có mạch máu nhưng là hôm nay qua báo chí, lại nói hai người có liên hệ máu mủ, bọn họ là........ loạn luân!

Niệm Kiều đưa tay cầm lấy trong tay dì Trần. Chỉ nhìn thoáng qua, cả người cô như muốn đứng không vững, di Tràn lập tức đỡ lấy cô.

Làm thế nào? Làm thế nào? Nhâm Thiên Nhã thật làm như vậy, cô ta điên rồi!

"Dì Trần, con phải làm sao bây giờ" cô rối loạn, cô chỉ biết, hiện tại khắp thiên hạ không người nào không biết cô cùng Cố Hành Sâm là loạn luân, như vậy ông nội có phải hay không cũng đã biết?

Dì Trần vỗ vỗ vào lưng củacô, "Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta bây giờ trước gọi điện cho Cố tiên sinh, hỏi hắn nên làm thế nào."

Niệm Kiều gật đầu liên tục. Đúng vậy, cô không biết làm sao, Cố Hành Sâm khẳng định là bình tĩnh hơn so với cô. Cô chạy tới cầm điện thoại lên, nhưng không thể nào bấm đúng mã số được, nước mắt rớt xuống.

Để điện thoại xuống, cô lấy tay lau nước mắt trên mặt mình. Trong lòng tự: "Cố Niệm Kiều, đừng sợ đừng sợ! Không có việc gì, Cố Hành Sâm sẽ không cho phép chuyện này ầm ĩ lớn!"

Tay vừa mới vươn lên, còn chưa có đụng phải điện thoại, chợt vang lên tiếng chuông dọa cô giật mình.

"Có phải hay không là Cố tiên sinh gọi tới?" dì Trần ở một bên nói, trên mặt cũng là hết sức nóng nảy.

Niệm Kiều nhận điện thoại, "Cố Hành Sâm ——"

"Ngươi còn có mặt mũi gọi tên A Sâm sao? Cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ như ngươi! Ngay cả mặt mũi của Cố gia cũng bị ngươi vứt sạch!" Bên kia xổ ra một trận mắng chửi. Niệm Kiều nghe ra đó là giọng của Liễu Nhứ Mi.

"Sao không nói gì vậy? Cố Niệm Kiều ngươi thật là có bản lãnh, chuyện loạn luân như thế mà ngươi cũng làm được sao. Hiện tại bên ngoài Cố gia đều là bọn ký giả. Ngươi thì tốt rồi. Một mình ở bên ngoài tránh nạn. Ngươi có biết hay không ông nội vì ngươi mà tức tới nỗi phải vào viện rồi. Bây giờ còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt kìa! Bác sĩ nói nếu tối nay vẫn chưa tỉnh lại thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!"

Liễu Nhứ Mi nói xong liền cúp điện thoại, Niệm Kiều cả người ngẩn ra.

Ông nội đã biết? Ông nội nhập viện rồi? Phòng săn sóc đặc biệt? Tối nay vẫn chưa tỉnh lại liền sẽ không tỉnh lại?

Cô phải tới bệnh viện thăm ông nội!

Cái suy nghĩ này vừa lóe ra trong đầu, cô lập tức đứng dậy hướng cửa chạy ra. Dì Trần kéo cô lại, "Niệm Kiều, thay quần áo đi. Con vẫn còn đang mặc đồ ngủ đó."

Niệm Kiều cúi đầu nhìn qua chính mình là một cái, lại quay người lại chạy trên lầu thay quần áo, trong lúc trên cầu thang té hai lần, đầu gối cũng sưng lên.

Thay quần áo xong, cô vội vã chạy đi bệnh viện.

Kết quả vừa tới cửa bệnh viện, một đoàn ký giả ùa lên vây lấy cô.

"Cố tiểu thư, nghe nói cô yêu chú của mình, đây là thật sao?"

"Cố tiểu thư, cô cùng nhị thiếu gia có quan hệ máu mủ, chẳng lẽ cô không biết đây là loạn luân sao?"

"Cố tiểu thư, ông Cố bị tức giận tới mức nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Hiện tại cô có cảm giác gì?"

"Cố tiểu thư, chẳng lẽ cô không biết nhị thiếu gia cùng với con gái của thì trưởng đã có hôn sự rồi sao? Vậy cô muốn làm tình nhân của nhị thiếu gia?"

"Cố tiểu thư"

Niệm Kiều liếc ống kính, thỉnh thoảng lóe lên đèn flash, linh hồn giống như đã rời khỏi thân thể.

Ngơ ngác nhìn đám ký giả vây quanh mình, tựa hồ mỗi người đều ở đây đều chuyển động, ánh mắt của bọn họ cũng tràn đầy khinh bỉ cùng giễu cợt, ngực trái thật là đau!

Che lồng ngực của mình, bộ dáng cô xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, trong lòng liều mạng tự nhủ: Cố Niệm Kiều, ngươi không thể mềm lòng như vậy! Không được ngã xuống!

Đột nhiên, trong đám đông có người xông tới, ôm lấy cô vào trong ngực, thanh âm dịu dàng ở bên tai cô vọng về: "Niệm Kiều, đừng sợ."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-178)