Hình như là vậy
← Ch.043 | Ch.045 → |
Niệm Kiều và dì Trần cùng nhau ngồi ăn cơm tối ở phòng khách để xem ti vi. Một hồi sau thì nghe được âm thanh của tiếng chuyển động ngoài cửa
Niệm Kiều sợ đến hết hồn. Khuya thế này rồi, còn ai vào đây nữa chứ?!
Dì Trần ngồi bên cạnh vẫn rất bình tĩnh, vỗ vỗ tay Niệm Kiều cười nói:"Chắc là Cố tiên sinh tới"
Quả nhiên khi cửa đẩy ra, hình ảnh của Cố Hành Sâm xuất hiện trước mắt cô, hắn còn mang theo cả rương hành lý
Dì Trần nghênh đón "Cố tiên sinh, ngài dọn đến để ở chung với cô chủ sao?!"
Khụ khụ ——
Niệm Kiều nghe xong, mém tý nữa là bị sặc cơm đến chết
Sắc mặt Cố Hành Sâm vẫn như thường "Đây là đồ của Niệm Kiều, dì cầm lên lầu cất đi"
Niệm Kiều lúc này mới nhớ tới, hồi hôm qua hắn có nói sẽ cho người mang đồ đạc của mình tới, không ngờ đến hắn tự mình đưa tới
Dì Trần gật đầu, sau đó liền xách hành lý của Niệm Kiều đi lên lầu.
Cố Hành Sâm chậm rãi bước tới, đem một tấm thẻ để xuống trước mặt cô "Trong thẻ này có một ngàn vạn, cháu muốn mua cái gì, thì cứ rút mà dùng"
Niệm Kiều nhướng mày, tiện tay đưa ra hai ngón tay cầm lên tấm thẻ, ngước mắt nhìn một chút, giọng điệu nghiêm túc:"Chú sợ tôi vướng víu chú, cho nên đưa số tiền này xua đuổi tôi sao?!"
Mặc dù là cô tỏ ra cười nói vui vẻ, nhưng điệu bộ thật rất chói mắt, Cố Hành Sâm không khỏi cau mày "Đừng nghĩ bậy, cháu nghỉ ngơi sớm một chút đi"
Nhìn thấy hắn có ý muốn tránh né mình, Niệm Kiều cảm thấy bực bội "Cố Hành Sâm, chú không cần xem thường tôi?! Nếu như tôi muốn lấy tiền của Cố gia, tôi đã sớm đi lấy lòng ông nội rồi, cần gì phải......"
Cần gì phải bỏ đi lòng tự trọng để quấn lấy chú?!
Những lời này Niệm Kiều vẫn nói không được, nháy mắt trong lòng dấy lên đau đớn, cảm xúc đau càng thêm đau
Trên mặt Cố Hành Sâm tự nhiên cứng đờ, giọng điệu đầy nghiêm túc "Cháu nói càn gì đấy?! Ai nói là cháu muốn tiền của Cố gia?! Cháu chính là người của Cố gia, tiền của Cố gia vẫn là của cháu?"
Ánh mắt Niệm Kiều nhìn vào thùng rác, thấy tờ báo do mình xé nát, cô càng khó chịu "Chú là có ý gì?! Tại sao phải cho tôi thẻ, chẳng lẽ không phải do chú sắp kết hôn, sợ rằng tôi sẽ tiếp tục dây dưa sao?!"
Cố Hành Sâm thật sự nổi giận với Niệm Kiềm, con bé này rốt cuộc khi nào mới trưởng thành trong suy nghĩ?!
"Cháu sống một mình ở đây, lại vẫn còn đi học, nên cần phải có chi phí để sinh hoạt. Chú là chú của cháu, ông nội cũng nhờ chú chăm sóc cháu thật tốt, những lý do này đã đủ chưa?!"
"Thật sự quan hệ của chú không liên quan đến chuyện này sao?!" Niệm Kiều dè dặt nhìn hắn
Cố Hành Sâm tà ác liếc cô một cái "Cháu đừng nghĩ lung tung"
Sắc mặt Niệm Kiều lập tức chuyển từ u ám sang tươi rói, chạy tới ôm lấy cánh tay của hắn, cười hì hì "Chú đang lo lắng cho tôi, nên đối tốt với tôi, có đúng hay không?!"
Cố Hành Sâm rút cánh tay ra, thanh âm trở nên lãnh đạm:"Chú đốt tốt với cháu thì không có chuyện gì lạ cả"
Niệm Kiều bĩu môi "Chú không thể chìu ý tôi một lần sao?!"
"Chú đã bao giờ không chìu ý cháu?!"
"Vậy thì coi như lần này nữa nha, trước kia coi như không tính" Niệm Kiều nói năng hùng hồn
Ánh mắt Cố Hành Sâm hừ lạnh "Lần sau thế nào cũng sẽ như vậy"
Cái con bé này, hễ được voi sẽ đòi tiên ngay. Không thể quá cưng chiều nó được, càng cưng chìu nó, nó lại càng không nỡ cách xa mình. Nhưng cảm giác thấy được vẻ mặt tươi cười đó, mình lại....
Niệm Kiều bắt chước hừ lạnh "Chú đi đi, về sau tôi sẽ không dây dưa chú nữa. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày tôi sẽ mang một người con trai khác nhau về nhà, tôi......"
Niệm Kiều càng nói càng cảm thấy phía sau sống lưng trở nên lạnh hơn. Khi quay đầu nhìn lại thì phát hiện ánh mắt Cố Hành Sâm đủ làm đông cứng người đối diện
Cô liếm liếm môi, cà lăm hỏi:"Chú.... . Chú nhìn tôi để...... để làm gì chứ?!"
← Ch. 043 | Ch. 045 → |