Nụ hôn triền miên
← Ch.035 | Ch.037 → |
Cố Hành Sâm chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có lúc phải hôn cháu gái của mình. Hơn nữa còn phải xem cô như người phụ nữ mà hắn yêu mến nhất. Thế này thì trời đất không dung tha mất, chính hắn còn thẳng thừng không thể tiếp nhận chuyện này, thì làm sao có thể thực hiện được
Chẳng qua là khi hướng về phía con ngươi trong suốt kia, hắn không cách nào tập trung hôn được, cho nên hắn mới ra lệnh cô nhắm mắt lại
Nụ hôn, thật sự ấn xuống......
Khi môi hai người chạm nhau, xúc cảm thật khác biệt. Nụ hôn này không giống với hai lần cường hôn trước đó, lần này là chân chính hôn, nụ hôn kéo dài đến say lòng người.
Môi của hắn mang theo một cảm giác hơi lạnh, nhưng lưỡi của hắn thì như lửa nóng.
Niệm Kiều chẳng qua là dựa vào nội tâm, theo bản năng đưa ra cái lưỡi của mình cùng hắn dây dưa, quấn nhau đến kịch liệt, đôi tay cũng vô thức lượn quanh cổ Cố Hành Sâm
Có lẽ là do nụ hôn quá ngất ngây, hòa quyện cùng bầu không khí mờ ám, làm cho Cố Hành Sâm có cảm giác như mình đang say, không thể phân biệt giữa thực tế và trong mơ, hắn khẽ giơ bàn tay vịn vào hông của Niệm Kiều, càng hôn càng say đắm - hôn thật sâu vào bên trong, từng chút, từng chút một mút lấy đầu lưỡi của cô
Niệm Kiều bị hôn liên tục đến thở gấp, vô tình trong miệng bật ra một tiếng rên yêu kiều:"Ưm..."
Cố Hành Sâm như ở trong mộng liền tỉnh lại, nhẹ nhàng kéo cô ra, ánh mắt hắn trở nên sâu lắng
Nụ hôn qua đi đã lâu, thế nhưng vẫn làm Niệm Kiều khó thở, ánh mắt tràn đầy ham muốn nhìn hắn. Người đàn ông này, làm cho người ta muốn ngừng mà ngừng không được! Cô là vẫn không thể rời bỏ hắn!
Cố Hành Sâm nhìn thấu được đáy mắt khát vọng kia, liền thu hồi tay của mình, thanh âm bình tĩnh:"Tối nay nếu như cháu muốn đi ra ngoài tổ chức sinh nhật, thì nhớ về nhà sớm một chút, đừng nên lêu lỏng lung tung bên ngoài"
Nói xong hắn xoay người đi, so với bình thường bước chân này còn nhanh hơn, để cho người ta hình dung được, như một cuộc tẩu thoát vội vã
"Cố Hành Sâm, rõ ràng là chú có cảm giác với tôi!" Niệm Kiều thấp giọng kêu sau lưng hắn, trên mặt còn hiện lên một mảng đỏ hồng
Cố Hành Sâm vẫn đưa lưng về phía cô, bước chân ngừng lại
"Rõ ràng là...... Chú thích hôn tôi......"
Nếu không sẽ không xúc động như thế, nếu không phải sợ đối mặt với cô......
Cố Hành Sâm xoay người lại, con ngươi chăm chú nhìn Niệm Kiều, bên môi bật ra lời nói tàn nhẫn "Chú thích người phụ nữ làm chú hài lòng, chứ không phải là chú nên dạy cô ta hôn như thế nào. Chú chỉ là nghe theo lời cháu nói, xem cháu như một người phụ nữ chú yêu thương. Nụ hôn này, không phải là nụ hôn giữa chú cháu, hiểu không?!"
"Ngoài ra, chú còn có chuyện muốn nhắc nhở cháu. Nói được phải làm được, về sau chú ý hành động của mình một chút"
Sắc mặt Niệm Kiều nháy mắt trắng bệch, nuốt từng ngụm nước bọt, khó khăn mở miệng hỏi:"Thật ư...... Một chút cảm giác cũng không có sao?!"
"Không có" Cố Hành Sâm đáp rất dứt khoát, vẫn giống như trước, cự tuyệt tình cảm của cô, quả quyết đến đoạn tuyệt
Trong lòng Niệm Kiều trở nên đau nhói, cô nở nụ cười "Cám ơn quà sinh nhật của chú. Chú đi đi, từ nay tôi sẽ không dây dưa chú nữa"
Cố Hành Sâm bình tĩnh nhìn cô một lát, sau đó xoay người rời đi
Cửa phòng gần như đóng lại, Niệm Kiều cả người giống như trống rỗng, ngã ngồi trên mặt đất.
Ánh mắt có chút buồn bã, cô giơ tay lên lau môi của mình, phía trên còn lưu lại mùi vị của Cố Hành Sâm
Nụ hôn say đắm đến nỗi làm cô hồn phách tiêu tan, hắn trực tiếp xâm nhập dẫn dắt đến gợi tình. Bởi vì hắn không xem mình là Cố Niệm Kiều, nếu không hắn đã không ngừng hôn
Niệm Kiều ngồi dưới đất, bắt đầu cười cười tự giễu, hai cánh tay vòng chắc thân mình, trong lòng tràn đầy bi thương.
Đến khi Manh Manh điện thoại lần nữa, cô mới bình thường trở lại
Đi vào phòng rửa mặt, cô cầm lấy chiếc chìa khóa cửa vừa rồi An Hi Nghiêu để ở trên bàn
Thật may là nơi này không phải là nơi vắng vẻ, Niệm Kiều nhanh chóng bắt xe, chạy thẳng đến Thẩm Điều.
Phía sau xe taxi là một chiếc xe Bentley màu trắng, người ngồi bên trong, không phải ai khác ngoài Cố Hành Sâm và An Hi Nghiêu
"Hành Sâm, cậu và cháu gái nhỏ......" An Hi Nghiêu không hỏi nữa, hắn biết Cố Hành Sâm hiểu ý của mình.
Ngôi nhà này là do Cố Hành Sâm mua hơn một năm trước, sau khi hắn xuất ngoại thì phòng không nhà trống. Không nghĩ tới hôm nay nhận được điện thoại của Cố Hành Sâm, hắn nói là muốn để cháu gái nhỏ ở đây, mới vừa rồi ánh mắt Cố Hành Sâm ngăn cản mình nói tiếp, làm cho An Hi Nghiêu có chút buồn bực
← Ch. 035 | Ch. 037 → |