Quà sinh nhật
← Ch.033 | Ch.035 → |
Cố Hành Sâm nhìn chằm chằm cô, không nói một lời, khuôn mặt lạnh lùng che phủ trên người
Niệm Kiều đột nhiên có chút lo sợ, sợ hắn đối với mình thất vọng, sợ hắn xem mình như một cô gái hư
Có chút không chịu được sự kiểm soát trên tầm mắt kia, cô lo lắng giải thích:"Hôm nay là sinh nhật tôi......"
Lông mày của Cố Hành Sâm chau lại càng chặt hơn, đến vài giây sau thì nói:"Chờ chú một chút"
Nói xong, không đợi Niệm Kiều trả lời, sau đó hắn quay người lên lầu
"Thật là đáng thương, sinh nhật mà cũng không có người nhớ. Cố gia chúng ta thật là xin lỗi, nhưng mà Niệm Kiều à, ai kêu mày là đứa con hoang, thật không thể trách tao được. Nếu mày là con gái ruột của tao, thì tao nhất định sẽ cưng chìu, nâng niu mày!"
Liễu Nhứ Mi nắm bắt cơ hội mỉa mai Niệm Kiều, trong ánh mắt thể hiện rõ vẻ khinh thường
Con hoang......
Hai chữ kia giống như kim châm, hung hăng đâm vào trong lòng Niệm Kiều, nơi ngực truyền đến đau nhói.
"Tao đây là chỉ biết nói ra sự thật. Có nói như thế nào chăng nữa, thì mày cũng chính là con hoang. Con hoang đấy biết không hả!"
Lời nói của Liễu Nhứ Mi ngày càng gay gắt, từng lời từng lời nói với Niệm Kiều, như một con dao sắc bén độc ác, đem Niệm Kiều bức phá đến hỏng mất
Vậy mà Niệm Kiều cứ cười cười, thờ ơ nói:"Dì ơi. À, không đúng. Phải gọi là Cố phu nhân, cho dù là bà nói đúng thì sao. Tôi chính là một đứa con hoang, dựa trên pháp lý, tôi cũng là một thành viên trong gia đình. Nếu ông nội đã có ý định chia chác một phần tài sản cho tôi, cớ gì tôi ngu, tôi lại không nhận chứ!"
Liễu Nhứ Mi bị lời nói của cô móc méo, đỉnh đầu gần như điên tiết, liền mắng thẳng:"Mày đúng là đồ vô ơn! Quả nhiên vẫn nghĩ tới tiền tài của Cố gia, tao nói không sai mà, nhiều năm im hơi lặng tiếng như vậy là vì cái gì, rốt cuộc cũng là muốn chiếm đoạt cái gia sản nhà này!"
Niệm Kiều để cho Liễu Nhứ Mi tùy tiện mắng chửi, dù sao có nói gì đi nữa, thì cũng bị bà ta vặn vẹo
Cố Hành Sâm thay đồ xong liền cầm chìa khóa xe xuống lầu, cũng không thèm nhìn tới Liễu Nhứ Mi, trực tiếp đối mặt Niệm Kiều:"Đi thôi"
Liễu Nhứ Mi cảm thấy tức tối, ánh mắt soi mói nhìn hai người đó đi ra ngoài...
Ở trên xe, cả hai cũng không có nói chuyện. Niệm Kiều nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi bối rối hỏi hắn:"Chú mang tôi đi đâu vậy?!"
Cố Hành Sâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt không giống như khi ở Cố gia, nghiêm túc mà nói "Cha của chú luôn cho rằng, chuyện giữa cháu và chị dâu là vấn đề vô cùng nan giải. Khoảng mấy ngày trước, đã nhờ chú sắp xếp tìm một nơi ở nhỏ, tiện nghi một chút, để cháu sống nơi đó, coi như là quà sinh nhật"
Niệm Kiều trợn to tròng mắt, quà sinh nhật?! Phòng ốc?!
Khi xe chạy đến một ngôi nhà nhỏ, thì Niệm Kiều nhìn thấy An Hi Nghiêu đang chờ
Hắn chậm rãi đi tới, hướng về phía Cố Hành Sâm:"Hành Sâm, tôi đã chuẩn bị xong rồi......"
Cố Hành Sâm dời ánh mắt đến An Hi Nghiêu, người sau ngượng ngùng dừng lại lời nói, chẳng qua là đáy lòng không khỏi tò mò [Cố Hành Sâm đang làm cái gì?!]
Niệm Kiều đi vào xem phòng ốc, trong lòng rất hài lòng, khóe miệng vô thức cong lên
An Hi Nghiêu vẫn nhìn vào Cố Hành Sâm, vẻ mặt của hắn từ lúc ba người họ đi vào đây, vẫn là rất căng thẳng. Cho đến khi thấy Niệm Kiều khẽ cười, tâm tình của hắn mới dịu dàng lên rất nhiều. Giữa hai người này thật ra......
Không đâu, bọn họ là có quan hệ máu mủ, là quan hệ chú cháu, thật không thể nào!
Trong đầu của An Hi Nghiêu liền bật ra ý tưởng tượng quái dị đó, có chút không tự nhiên, đành ho khan một tiếng "Hành Sâm, tôi ở dưới nhà chờ cậu"
Cố Hành Sâm khẽ gật đầu
Sau khi An Hi Nghiêu đi khỏi, Niệm Kiều xoay người lại nhìn Cố Hành Sâm, nghiêng đầu dí dỏm hỏi:"Còn chú nữa, quà sinh nhật của tôi đâu?!"
← Ch. 033 | Ch. 035 → |