Ra ngoài cưa trai
← Ch.031 | Ch.033 → |
Cố Hành Sâm không có ý định ẩn núp Niệm Kiều. Mà theo quan điểm của hắn, làm như thế khác nào mình mới là người gây ra tội lỗi. Nhưng là mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tinh khiết kia, trái tim của hắn sẽ rối loạn khác thường. Hắn vẫn không hiểu được tại sao lại như thế, chỉ cảm thấy điều này làm hắn rất bất an.
Buổi chiều sau giờ tan việc, khi xe của hắn mới vừa lái đến cửa Cố trạch, đã thấy cách đó không xa có một chiếc xe taxi dừng lại, một đôi nam nữ từ trên xe bước xuống. Không cần phải nói thì cũng biết người nữ đó là ai. Còn tên nam nhân kia là ai, làm Cố Hành Sâm không khỏi tò mò
Hắn dòm thấy khuôn mặt cưng chiều của người con trai kia dành cho Niệm Kiều, đã thế còn xoa đầu cô mấy cái. Ngay sau đó ghé sát bên tai cô nói câu gì đó, làm cô hung hăng đánh hắn một cái
Cố Hành Sâm dường như yên lặng, có chút mất hồn
Trên mặt Niệm Kiều nở nụ cười rất tươi, làm cho người ta nhìn thấy rất ấm lòng. Thế nhưng nụ cười ấy chưa bao giờ xuất hiện ở Cố trạch. Có lẽ nơi này đối với con bé không phải là nhà, có chăng chỉ giống như một nhà tù, cướp đi bao nhiêu hạnh phúc vốn có thời thơ ấu của nó
Niệm Kiều đi tới bên xe của Cố Hành Sâm, nhưng hắn vẫn không có phản ứng. Cô đành giơ tay lên tính gõ cửa, thời điểm ngón tay cô sắp đụng phải cửa kiếng thì thu ngay lại, cúi đầu suy nghĩ, phút chốc lại đi vào Cố gia
Sắc mặt Cố Hành Sâm trầm xuống, nhìn thấy cô bước chân nhẹ nhàng, trong lòng có chút buồn phiền
Ngồi trên xe hơi lâu, sau đó hắn mới vào trong nhà, vừa đi lên gian phòng của mình, đã nghe âm thanh chửi mắng của Liễu Nhứ Mi ở dưới lầu, trong đó còn kèm theo tiếng đập phá đồ
Cố Hành Sâm đi ra ngoài, đứng trên hành lang nhìn xuống thì thấy bên chân của Niệm Kiều là đĩa trái cây vỡ toang. Thật may là cô nhanh chân lẹ mắt, nếu không thì cái mâm này nhất định nện ngay trên đầu cô
Ngẩng đầu nhìn Liễu Nhứ Mi, thanh âm của Niệm Kiêu không chút cảm tình "Dì à, thú thật là tôi không có hứng thú gây gổ với dì. Bây giờ tôi chỉ muốn đi ra ngoài, dì đừng có xen vào chuyện người khác như thế"
Liễu Nhứ Mi đứng lên, hai con mắt nhìn chằm chằm Niệm Kiều "Đi ra ngoài?! Mày lúc nào cũng chạy ra ngoài để câu dẫn nam nhân. Cố gia chính vì mày mà mất hết mặt mũi!"
Niệm Kiều cười lạnh một tiếng, dễ dàng nói ngay một câu:"Làm mất mặt Cố gia ư?! Các người có bao giờ coi tôi là người của Cố gia không?! Dù có là mất mặt, thì tôi cũng tự chịu, liên quan gì tới mấy người?!"
Liễu Nhứ Mi giận đến tóc muốn dựng ngược lên, đang muốn tìm một thứ gì đó để chọi vào người Niệm Kiều, lại nghe được tiếng bước chân trầm ổn ở phía cầu thang
Niệm Kiều và Liễu Nhứ Mi cùng nhau nhìn sang, thì thấy Cố Hành Sâm đang đi xuống lầu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua hai người.
"Hành Sâm, chú tới thật đúng lúc. Hồi trước chú còn khuyên tôi không nên so đo với con nha đầu này. Hôm nay chú nhìn thấy chưa, là nó muốn cùng nam nhân hẹn hò bí mật, thật không biết xấu hổ!"
Liễu Nhứ Mi đánh đòn phủ đầu, cố gắng đem sự thật bôi nhọ
Niệm Kiều khẽ hừ một tiếng muốn giải thích, nhưng nhìn thấy sắc mặt khinh thường của Cố Hành Sâm, cô đành phải để luôn trong lòng
Cố Hành Sâm liếc mắt nhìn cô, âm thanh nhạt hỏi:"Cháu lại muốn đi ra ngoài làm gì?!"
Hắn còn nhớ rõ lần trước cô ở quầy rượu uống đến say, nửa đêm rước cô về, thì bị cô trêu đùa ngược lại!
Nghĩ đến lại thấy buồn cười, hắn thế mà lại để cô đùa giỡn. Nhưng nghĩ tình con gái của anh trai, cho nên không nỡ bỏ mặc cô tại đó.
Niệm Kiều nhún nhún vai "Tôi đi ra ngoài còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là uống rượu cưa đàn ông rồi"
Nghe cô nói vậy... khiến cho sắc mặt hắn từ từ chuyển lạnh, tựa như bao phủ bởi một lớp băng mỏng, người đứng xem thôi cũng có thể run sợ
Cưa đàn ông?! Lời nói lố bịch thế mà cô cũng có thể nói ra, thật đúng là "người con gái" không bình thường!
"Chú không cho phép" Giọng điệu của hắn vô cùng êm ái, nhưng lại mang theo cường độ không thể cãi lại. Niệm Kiều lập tức ngây ngẩn cả người
← Ch. 031 | Ch. 033 → |