Quậy đủ rồi chưa
← Ch.002 | Ch.004 → |
Cố Niệm Kiều tức điên lên, cơm tối cũng không thèm xuống ăn, một mình buồn bực ở trong phòng xem ti vi.
Ở Cố gia, đừng nói là Liễu Nhứ Mi, những người giúp việc kia đều không xem cô là cô chủ. Cô có ăn cơm hay không, cũng chẳng có ai quan tâm. Chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến trong lòng cô phiền muộn. Sau khi tắt ti vi, Niệm Kiều hung hăng quẳng hộp điều khiển ném vào trên ghế salon
Cầm túi xách thật nhanh xuống lầu, lướt ngang qua phòng ăn, Liễu Nhứ Mi thấy thế, cáu kỉnh gọi:"Cố Niệm Kiều, đi đâu đấy!"
Cô đương nhiên không thèm nghe, bước nhanh chạy ra khỏi Cố gia
Ánh mắt Cố Hành Sâm nhàn nhạt hướng cửa liếc mắt nhìn, không lên tiếng, tiếp tục ăn cơm
Cái con bé này, tính cách thật cứng đầu
Ăn cơm xong, hắn cùng Liễu Nhứ Mi đi lên lầu, nhìn người đang an tĩnh trên giường, không nói được một lời
Vài năm trước đây, khi Cố Dược Diên thoát khỏi tai nạn xe hơi, giờ đây đã biến thành người sống thực vật, sinh mạng vẫn phải dựa vào các loại thuốc để duy trì
Cố Hành Sâm tiến lên nhìn một chút, nhẹ nhàng kêu một tiếng:"Anh trai?!"
Cố Dược Diên dĩ nhiên không trả lời, Liễu Nhứ Mi đứng sau lưng thở dài:"Mỗi ngày tôi đều nói chuyện cùng anh ấy, nhưng chưa từng có kỳ tích xuất hiện"
Cố Hành Sâm vẫn như cũ, sắc mặt nhàn nhạt, quay đầu lại nói:"Anh tôi không muốn trong nhà xảy ra bất hòa, chị dâu cũng phải bao dung một tí, đừng nên so đo với Niệm Kiều"
Liễu Nhứ Mi sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm, lạnh lùng nói:"Con bé chết tiệt kia không biết thẹn, cư nhiên câu dẫn giáo sư của mình! Tôi không thể giáo huấn nó hay sao?!"
Cố Hành Sâm không nói nữa, quay đầu nhìn Cố Dược Diên lần nữa, sau đó ra khỏi phòng
Đến nửa đêm thì hắn giật mình thức giấc bởi tiếng nói bên ngoài, hắn lấy bộ y phục đi ra
Vừa tới cửa cầu thang, liền nghe Liễu Nhứ Mi cực kỳ tức giận rống:"Nó có thế nào thì không ai thèm quan tâm, chết luôn ở bên ngoài càng tốt, đừng gọi điện thoại cho Cố gia nữa!"
Mi tâm khẽ nhăn, hắn đi xuống lầu hỏi:"Chị dâu, là điện thoại của ai?!"
Liễu Nhứ Mi vẫn còn nổi nóng, cắn răng nghiến lợi nói:"Còn ai ngoài đứa bé hư hỏng kia?! Đêm hôm khuya khoắt, say xỉn ở quán bar, còn dám kêu bạn gọi điện thoại về, quả thật không biết sợ là gì!"
Cố Hành Sâm sắc mặt lãnh đạm, không nhìn ra giận dữ:"Ở quán bar nào?!"
Liễu Nhứ Mi nhìn hắn, giọng điệu kinh ngạc:"Chú à, đừng nói là chú muốn mang nó về?! Để cho nó chết bên ngoài cũng tốt!"
"Tôi hỏi chị, con bé đang ở quán bar nào?!" Cố Hành Sâm lặp lại, ánh mắt trở nên bén nhọn
Liễu Nhứ Mi mở miệng là chửi Niệm Kiều tiểu tiện nhân, lại còn muốn để con bé ở bên ngoài, thật chẳng đáng làm bà chủ của Cố gia! Khó trách tại sao cha lại không yên lòng cho chị dâu cai quản
Nghe được giọng nói kiên định của Cố Hành Sâm, Liễu Nhứ Mi ngượng ngùng trả lời:"Nghe đâu đang ở quán bar Thẩm Điều"
Tiếng nói vừa ngừng, Cố Hành Sâm liền quay người lên lầu. Trong chốc lát hắn đã ăn mặc chỉnh tề, cầm chìa khóa xe ra ra cửa. Liễu Nhứ Mi giận đến nghiến răng
Cố Hành Sâm cho xe chạy tới Thẩm Điều, thì thấy bóng dáng của Cố Niệm Kiều đang đi ra. Con bé uống quá nhiều, nhìn bước chân nó lảo đảo, lại còn vừa đi vừa buồn nôn
Hắn nhanh chóng xuống xe đi về phía cô, ngay lúc cô sắp vấp ngã thì hắn nắm được cánh tay cô, ánh mắt sắc bén tựa hồ có thể nhìn thấu
Đầu óc Cố Niệm Kiều đang mơ mơ màng màng, còn cho là bạn tốt đỡ mình, vẫy tay nói:"Không có sao, tớ không có say, Manh Manh cậu về nhà trước đi, tự tớ có thể về"
*****
Đầu óc Cố Niệm Kiều đang mơ mơ màng màng, còn cho là bạn tốt đỡ mình, vẫy tay nói:"Không có sao, tớ không có say, Manh Manh cậu về nhà trước đi, tự tớ có thể về"
Nói xong, cô còn ợ ra hơi rượu, Cố Hành Sâm đột nhiên cau mày.
An Manh Manh đi ở phía sau, thấy Cố Niệm Kiều bị một người đàn ông đỡ, vội vàng đi lên muốn đón lấy quỷ say rượu này:"Anh ơi, thật xin lỗi, cô ấy là bạn hữu của tôi, cô ấy say rồi, không có ói trên người anh chứ?!" Cố Hành Sâm không đáp, vì vẫn còn đang ngó Cố Niệm Từ
An Manh Manh ngẩng đầu nhìn Cố Hành Sâm, thoáng chốc có cảm giác như bị điện giật, ánh mắt gắt gao nhìn Cố Hành Sâm, căn bản không cách nào thoát ra được
Cố Hành Sâm bị nhìn chăm chú, có chút khó chịu, lạnh giọng nói:"Tôi là chú của con bé"
An Manh Manh miệng há thành hình chữ 'O', trong đôi mắt thật to lại giả vờ không tin, chưa bao giờ nghe Niệm Kiều đề cập tới việc cô ấy có một người chú. Hơn nữa —— hơn nữa còn rất đẹp trai!
Cố Niệm Kiều nhức đầu muốn chết, hai tay bị hai người kia bắt được, cô buồn bực muốn đánh người "Manh Manh, tớ nói tớ không có say, cậu buông tớ ra mau"
An Manh Manh chỉ lo nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm, đâu còn thời gian dư thừa nghe Cố Niệm Kiều nói gì, chẳng qua là sững sờ gật đầu, sau đó buông tay của Niệm Kiều ra
Thân hình Niệm Kiều lảo đảo một cái, còn chưa đứng vững liền bị kéo vào lồng ngực vững chắc, thanh âm nguội lạnh tuôn ra:"Uống đủ rồi, trở về nhà thôi"
Cố Niệm Kiều ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Cố Hành Sâm một hồi lâu, như vẻ nhận ra người quen, chỉ vào hắn nói:"A —— tôi biết rồi, người này không phải Manh Manh, đây là ——"
Nói được một nửa, cô lại trở về bộ dạng ngà ngà say, Cố Hành Sâm thật muốn một cước, ném cô vào thùng rác. Một đứa con gái, ai lại có bộ dáng này?! Hơn nửa đêm khuya còn không trở về nhà, ở bên ngoài uống say bí tỷ, không biết trời trăng. Bị đàn ông ôm cũng không biết đẩy ra, mặc dù người đang ôm cô chính là hắn
"Anh là —— anh là ——" Cố Niệm Kiều vỗ vỗ đầu của mình, thật lâu mới nói ra một cái tên:"Anh là Đinh Việt Nhiên!"
"......" Nhìn sắc mặt Cố Hành Sâm ngày càng u tối, An Manh Manh chà xát cánh tay của mình, thức thời chuẩn bị rời đi. Cố Niệm Kiều thấy hành động của An Manh Manh, vội vàng đẩy Cố Hành Sâm ra, đuổi theo "Manh Manh, cậu phải đi rồi hả?! Cậu dẫn tớ về nhà cùng đi, tớ không muốn về nhà mình......"
Cô ợ ra hơi rượu làm Manh Manh vội vàng che lỗ mũi lại, một tay vừa muốn đỡ lại vừa muốn đẩy Niệm Kiều ra, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu Cố Hành Sâm
Người sau nhíu mày một cái, ngược lại hắn còn muốn nhìn bộ dạng đó một chút, xem cái con bé này uống say như vậy thì còn gây ra bao nhiêu chuyện
Quả nhiên không ngoài dự tính của hắn, kề cận An Manh Manh có mấy phút, cô lại đi về phía Cố Hành Sâm, lôi kéo ống tay áo hắn, lẩm bẩm:"Đinh Việt Nhiên, anh dẫn em trở về nhà anh đi, không phải là anh ở một mình sao?! Anh với em cùng về nhà nha"
Đinh Việt Nhiên?! Chỉ cần nghe đến cái tên này, Cố Hành Sâm đã cảm thấy khó chịu rồi, ắt hẳn phải là con trai?!
Ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía An Manh Manh, người sau lập tức giải thích:"Là do Niệm Kiều đi làm thêm, có quen với một người con trai. Hắn thích Niệm Kiều, nhưng Niệm Kiều không thích hắn!"
Manh Manh vừa dứt lời, thì thấy sắc mặt Cố Hành Sâm đã lạnh xuống, cúi đầu nhìn cô gái đang lôi kéo ống tay áo của mình, sau một giây kế tiếp —— Hắn đột nhiên đưa tay nâng cằm nhỏ của cô giơ lên, ép cô nhìn vào đôi mắt của hắn "Nhìn cho kỹ, thấy rõ tôi là ai rồi chứ"
Cằm bị truyền đến đau nhức, chân mày Cố Niệm Kiều cau lại, híp mắt nhìn thật lâu, rốt cuộc thấy rõ người trước mặt. Cố Hành Sâm, hắn là Cồ Hành Sâm!
Ánh mắt của hắn thật đáng sợ!
*****
Cố Niệm Kiều nhớ tới lúc xế chiều, hắn dùng thái độ như vậy dạy dỗ mình, cũng không biết dũng khí từ đâu tới, một thanh âm vươn ra, gầm nhẹ nói:"Chuyện của tôi chẳng liên quan đến chú. Cố Gia không một ai tốt cả!"
An Manh Manh trên trán hiện lên những giọt mồ hôi, trực giác cho thấy [Cố Niệm Kiều, cậu tiêu rồi]
Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt Niệm Kiều đã bị Cố Hành Sâm ôm lên, đi thẳng đến xe
Cố Niệm Kiều kêu la in ỏi:"Buông ra, buông tôi ra! chú là đồ khốn kiếp! Đừng tưởng rằng chú là chú của tôi, thì tôi phải sợ chú. Cố gia không ai coi tôi là người thân, cho nên chú cũng không phải là chú của tôi! Buông ra ***"
Hắn không để ý đến lời cô, cô cứ thế tiếp tục mắng, trong lúc mắng còn ợ ra cả hơi rượu:"Cố Hành Sâm chết tiệt! Cố Hành Sâm thối tha! Đừng tưởng rằng dáng dấp của chú cao hơn tôi, thì tôi sợ chú, có ngon thì chúng ta một đấu một! Ợ......"
"Chỉ biết khi dễ con gái. Cố Hành Sâm...... A ~~!...... có giỏi thì chú mau buông tôi ra ***!"
"Quậy đủ chưa hả?!" Cố Hành Sâm mở ra cửa phụ trong xe, một tay ném cô vào, không ngờ làm đầu của cô đụng vào trên cửa xe, đau đến nhe răng trợn mắt
"Khốn kiếp! Tôi đã rất đần rồi, còn bị đụng thế này, có khi trở thành ngu dại luôn, chú có biết không hả!" Cố Niệm Kiều gầm thét, một tay che chỗ vừa đụng phải, đồng thời dùng ánh mắt mê ly nhìn hắn
Cố Hành Sâm thiếu chút nữa bật cười, nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của cô, hắn cười cười cúi người thắt dây an toàn cho cô. Thấy hắn làm thế, cô liền ra vẻ không đàng hoàng, đôi tay sờ loạn trên người hắn, một lúc thì sờ mặt của hắn, sau đó lại sờ sờ vùng ngực của hắn, thậm chí còn đùa giỡn hắn ——
"Chú à, không ngờ thân thể của chú tốt như vậy, ưm... ?!"
Khuôn mặt của Cố Hành Sâm trở nên u ám như đáy nồi, thắt dây an toàn dù đã buộc lại, thế nhưng hắn vẫn chưa rời xa cô. Ngược lại còn dùng hai tay chống trên chỗ tựa lưng ghế, cười như không cười hỏi ngược lại:"Kế tiếp là gì, cháu nói chú nghe, hửm?!"
Cố Niệm Kiều cười khanh khách, giống như một con mèo con chuẩn bị ăn vụng, nâng tay trắng lên ôm cổ Cố Hành Sâm, hướng hắn thổi hơi nóng "Chú à, nếu chúng ta không nhanh đi mướn phòng, tôi sẽ tiếp tục sờ ngực của chú!"
Cố Hành Sâm hoàn toàn bối rối. Sống nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn bị chính cháu gái mình đùa giỡn đến nghẹn họng! Cố Niệm Kiều thấy hắn ngẩn người, tay nhỏ bé không an phận, liền cởi nút áo rồi dò xét vào bộ ngực của hắn
Ưm ——
Cánh tay mềm mại của cô lả lơi di chuyển xung quanh ngực của hắn, làm cho hắn trở nên kích thíchđộng, đành phải nghiến răng lại để thở một cái, khuôn mặt của hắn dường như cô đọng một lớp băng mỏng
"Chú à, chú không dám cùng tôi đi thuê phòng sao?!" Cố Niệm Kiều chợt hỏi, còn chủ ý ưỡn người của mình ra, làm cho bọn họ gần sát nhau hơn. Cố Hành Sâm siết chặt bàn tay, không nghĩ rằng bị chính cháu gái mình trêu đùa lại có phản ứng?! Chết tiệt!
Hắn giữ lại bàn tay cô, từ từ rút ra khỏi áo sơ mi, giọng nói lạnh như băng "Cố Niệm Kiều, cháu là điếc không sợ súng, đúng không!"
Ngay sau đó, hắn vòng qua cửa xe bên kia, ung dung ngồi vào chỗ tay lái, nhanh chóng nổ máy hướng phía Cố gia. Dọc trên đường đi, Cố Niệm Kiều vẫn quậy quọ, nhiều lần còn sờ vào tay lái, làm cho Cố Hành Sâm tức đến điên người, hận không thể vứt cô ở giữa đường, để cho cô tự lo liệu
Trở lại Cố gia, thời điểm mọi người đều ngon giấc, hắn ôm cô lên lầu, cô vẫn ra sức kêu la ầm ĩ không ngừng, làm hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất để đưa cô về phòng ngủ
Cởi áo khoác trên người, rồi ôm cô vào phòng tắm. Sau đó hắn trực tiếp vứt cô vào bồn
← Ch. 002 | Ch. 004 → |