Từ chức
← Ch.095 | Ch.097 → |
"Không có chuyện gì, mặc kệ là chuyện gì, đó là do anh đồng ý hứa hẹn. Em sẽ giúp anh hoàn thành, l. q. d không để cho anh ta xuống tay với anh." Hà Quyên không cho Chu Duệ Trạch giải thích, cô hoàn toàn tin tưởng anh.
Huống chi, cô không biết chuyện trước kia của Chu Duệ Trạch, cô không có lý do gì đi can thiệp.
Phương pháp duy nhất chính là cùng với Chu Duệ Trạch quên đi quá khứ, giảm tổn thương của anh xuống đến mức thấp nhất.
Chu Duệ Trạch ngưng mắt bình tĩnh nhìn Hà Quyên, thấy ở Hà Quyên có chút gì đó không giải thích được, l. q. d nhất là cảm thấy trong ánh mắt của anh có quá nhiều tâm tình phức tạp, cô hoàn toàn nhìn không hiểu, chỉ cảm thấy trong lòng bị anh nhìn thấy phải hò hét loạn lên.
"Vợ à, có thể lấy được em, anh chết cũng đáng giá." Chu Duệ Trạch nói ra một câu nói, lập tức bị Hà Quyên vỗ lên trên đầu, "Câm miệng, nói hưu nói vượn cái gì chứ? Phi phi phi......"
"Về sau chớ nói năng lung tung." l. q. d Hà Quyên không nhịn được trợn mắt nhìn Chu Duệ Trạch một cái, "Ăn cơm trước, đừng để nguội lạnh."
"Được." Chu Duệ Trạch bắt đầu ăn cơm, ăn một lát lại nói, "Ngày mai anh sẽ đi sắp xếp công việc, để cho em nhanh chóng được đi làm."
"Vậy không còn gì tốt hơn rồi." Hà Quyên cười gật đầu, như vậy, người đàn ông cặn bã Nhiếp Nghiêu đó có thể cách xa Chu Duệ Trạch một chút rồi.
Nhìn bộ dạng Chu Duệ Trạch có chút không vui, Hà Quyên khí phách vỗ bả vai Chu Duệ Trạch: "Không có việc gì, đừng nghĩ nhiều như vậy. Anh cho rằng trên đường đi đều là bảo vật à? Đương nhiên là cứt chó nhiều chứ sao."
Hà Quyên ví dụ như vậy khiến Chu Duệ Trạch nhịn không được cười lên, bất đắc dĩ lắc đầu: "Vợ à, ăn cơm thôi......"
"A, a! Em không phải cố ý." Hà Quyên le lưỡi xin lỗi, làm bộ đáng thương nhìn Chu Duệ Trạch, "Em sẽ không ăn kiêng chứ?"
"Dĩ nhiên là không." Bị Hà Quyên náo loạn như vậy, những lo âu trong lòng Chu Duệ Trạch cũng biến mất, đợi đến khi mọi chuyện được giải quyết xong, anh sẽ chủ động thẳng thắn với Hà Quyên.
Thấy Chu Duệ Trạch rốt cuộc l. q. d cũng an tâm, Hà Quyên vội vàng gắp không ít món ăn cho anh, cũng không thể để một người không có chút quan hệ ảnh hưởng tới khẩu vị của bọn họ?
Sau khi hai người ăn cơm xong, Chu Duệ Trạch và Hà Quyên nói qua chuyện phòng ốc, có khách tới hỏi thăm, về việc tiền bạc, nếu muốn bán, hai ngày nữa có thể đi làm thủ tục.
Còn chủ sở hữu của căn nhà này người bạn kia bày tỏ giá tiền không có vấn đề.
"Có thể đưa tiền bán căn nhà kia cho bạn của anh được không?" Hà Quyên suy nghĩ rồi nói ra, "Đổi chủ sở hữu căn nhà này thành tên của dì, như thế dì cũng có thể yên tâm mà ở."
Khi nghe Hà Quyên nói như vậy, hoàn toàn không có suy tính đến việc có tiền hay không, chỉ là theo ý của Phương Thục Tú mà làm.
"Dì nhất định sẽ không cần......" Chu Duệ Trạch suy nghĩ rồi nói, "Không bằng dùng tên của em và dì thêm vào, như vậy dì cũng sẽ không từ chối, em và dì đều yên tâm, như thế nào?"
"Được." Hà Quyên vui vẻ cười nhốt chặt cổ Chu Duệ Trạch, hôn lên mặt anh, "Vẫn là chồng em thông minh."
"Thông minh như thế mà cho phần thưởng l. q. d ít như vậy sao?" Trong ánh mắt Chu Duệ Trạch hiện lên nụ cười, xấu bụng đến gần.
"Này......" Hà Quyên bất đắc dĩ giật giật, hoàn toàn tránh không được, "Anh làm việc cả ngày không mệt mỏi sao?"
"Không mệt." Làm chuyện này, anh càng không mệt.
Ánh mắt Chu Duệ Trạch tối sầm lại, ở bên tai Hà Quyên thấp giọng nói: "Vợ, anh ôm em đi tắm."
"Tự em sẽ......" Hà Quyên dựa vào Chu Duệ Trạch nhiệt độ cơ thể bắt đầu nóng lên không biết làm sao mới phải.
"Không có việc gì, anh giúp em đấm lưng, xoa bóp, sưởi ấm......" Chu Duệ Trạch nói ra tất cả những chỗ tốt của mình, không ăn được thề không bỏ qua.
"Tự em đi tắm!" Lúc Hà Quyên tiến l. q. d vào phòng tắm, rầm một cái đóng cửa lại, để Chu Duệ Trạch ở bên ngoài phòng tắm.
Đùa gì thế, bọn họ là gì của nhau rồi, nhưng là, ở trong phòng tắm gì gì, cô vẫn còn mắc cỡ.
Nhanh chóng tắm xong, Hà Quyên làm tổ trên giường, giũ chăn một cái, quấn hết tất cả lên người mình, tựa như con nhộng.
Chu Duệ Trạch dùng năm phút đồng hồ, tắm như chiến đấu, lúc đi ra, nửa thân dưới chỉ vây quanh một cái khăn tắm, thấy người trên giường, nhịn không được bật cười, ngồi vào bên giường. l. q. d
Sau đó nhìn người nào đó tròn như một cái bánh xe nằm trên giường, xoay mặt đến chỗ khác.
"Vợ, em cuốn hết chăn rồi." Chu Duệ Trạch bắt đầu oán trách.
"Anh lấy thêm một cái chăn nữa đi." Hà Quyên kiên quyết không thỏa hiệp.
"Làm việc cả ngày, không còn hơi sức rồi." Chu Duệ Trạch tìm cớ nói, khiến Hà Quyên thiếu chút nữa hộc máu.
Điều này cũng có thể trở thành lý do sao?
Không có sức lấy chăn mà có sức làm chuyện đó sao?
Quá vô sỉ.
"Không còn hơi sức thì đi ngủ đi, đừng lăn qua lăn lại." Hà Quyên ở trong chăn buồn bực, chỉ lộ ra hai con mắt đen lúng liếng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, l. q. d chính là không cho anh đắp chung chăn.
Chu Duệ Trạch phủi môi một chút, lập tức nhảy lên trên giường, duỗi cánh tay dài, trực tiếp ôm lấy cả người Hà Quyên và chăn vào sát trong ngực.
"Vậy thì cứ như vậy ngủ đi." Chu Duệ Trạch ôm một chút cũng không thấy mệt mỏi, nhưng mà Hà Quyên bị ôm vào trong ngực thì cảm thấy không thoải mái.
Cô đang bọc chăn, nhưng mà lúc này chăn hoàn toàn không dày, bị Chu Duệ Trạch ôm vào trong ngực, cô thấy l. q. d không thoải mái nha.
"Vợ, vợ......" Chu Duệ Trạch kêu một tiếng, ở trên mặt Hà Quyên hôn một cái, anh hôn không ngừng.
"Anh, đàng hoàng một chút......" Hà Quyên giật giật, quấn chăn thành một đoàn, cô hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể vừa nhúc nhích vừa tránh né móng vuốt tác oai tác quái của Chu Duệ Trạch.
Rõ ràng cách chăn rồi, thế nào mà cảm giác vẫn rõ ràng như thế?
Hà Quyên giật giật, móng vuốt của Chu Duệ Trạch quả nhiên ngừng lại, nói nhỏ: "Vợ à, em tốt nhất đừng l. q. d nhúc nhích."
"Cái gì đừng nhúc nhích, cái người này sao ôm em, em có thể không nhúc nhích sao? Anh......" Hà Quyên bỗng nhiên nhúc nhích, lập tức dừng lại tất cả động tác, đáng chết, mới có như vậy anh thế nào lại lên tinh thần rồi hả?
"Vợ à, anh đây là phản ứng của người bình thường......" Chu Duệ Trạch khàn giọng, ở bên tai Hà Quyên nói thật nhỏ, làm thấp khí nóng chậm rãi đưa vào trong tai Hà Quyên, chọc cho cô không khỏi rùng mình một cái.
Cùng Chu Duệ Trạch dính nhau nhiệt độ bắt đầu lên cao, trên mặt nóng lên.
"Vợ à......" l. q. d Chu Duệ Trạch bắt đầu cọ xát lấy Hà Quyên, trên mặt là bộ dáng ủy khuất, khiến Hà Quyên có cảm giác giống như mình làm chuyện gì quá đáng, tại sao có thể khi dễ người đáng thương như anh?
Chậm rãi giật giật, Hà Quyên rũ mắt: "Anh ôm chặt như vậy, làm sao lấy chăn ra được chứ?"
Hà Quyên ngượng ngùng lẩm bẩm, một giây kế tiếp, Chu Duệ Trạch lập tức hoan hô một tiếng, soàn soạt soàn soạt hai cái liền trực tiếp ném chăn qua một bên.
Hà Quyên kinh ngạc nhìn vào một bên l. q. d chăn, trong đầu chất đầy dấu chấm hỏi, anh làm sao làm được?
Nhanh như vậy?
Phát hiện Hà Quyên phân tâm, Chu Duệ Trạch hết sức bất mãn, trực tiếp hôn lên mặt cô, hôn người trong ngực đến đầu óc choáng váng, thở hồng hộc, mới vừa lòng buông ra: "Không cho phép không chuyên tâm."
Lời nói bá đạo, khiến cho Hà Quyên không nhịn được liếc mắt nhìn Chu Duệ Trạch, tố cáo anh chuyên chế.
Cô nào biết rằng lúc này trong mắt cô phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt, hai gò má ửng hồng, cái nhìn kia không có chút xíu lực sát thương nào hơn nữa còn khiến lực chiến đấu của l. q. d Chu Duệ Trạch tăng lên gấp mấy lần.
Bởi vì hai người dán vào nhau quá chặt, cho nên có thể biết được biến hoá của Chu Duệ Trạch một cách rõ ràng, Hà Quyên nũng nịu một tiếng: "Cầm thú."
Chu Duệ Trạch hơi sững sờ, ngay sau đó xấu bụng cười lên: "Như em mong muốn."
Này...... Cái gì như cô mong muốn?
Anh đây là cố ý bẻ cong ý nghĩa lời nói của cô!
Hà Quyên muốn tố cáo cũng l. q. d không có cơ hội nói ra khỏi miệng, bị Chu Duệ Trạch hoàn toàn "Chèn ép", quên mất thời gian, quên mất tất cả, chỉ có thể không kiềm hãm được đắm chìm bên trong dòng nước xoáy do anh tạo ra, không ngừng trầm luân, hạnh phúc dâng trào.
Người nào đó càng thêm quý trọng cơ hội như vậy, trong trong ngoài ngoài ăn từ đầu đến chân, sạch sẽ, tuân theo nguyên tắc tuyệt đối không lãng phí, nhất định phải hành động tới cùng.
← Ch. 095 | Ch. 097 → |