Vay nóng Homecredit

Truyện:Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Chương 060

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Trọn bộ 129 chương
Chương 060
Tiếng động
0.00
(0 votes)


Chương (1-129)

Siêu sale Shopee


Buổi tối, Hà Quyên ở trong phòng của mình, tựa nửa người trên giường đọc sách, chợt nghe tiếng động vang lên trong phòng bếp, liền đứng vụt lên, mở cửa đi ra ngoài, ánh sáng điện lập tức lọt vào phòng bếp.

Kỳ quái nhìn hộp đồ gia vị rơi trên mặt đất, rõ ràng lúc cô ăn xong đã dọn dẹp rồi, làm sao có thể để rớt xuống được?

Hà Quyên đi tới bên cửa sổ, cẩn thận nhìn một chút, khẳng định cửa sổ đã khoá bên trong, hẳn là một điều bất trắc.

Tiện tay cất hộp gia vị xong, chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vàng và giọng nói lo lắng của Chu Duệ Trạch: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, rơi đồ..." Một chữ sau cùng nghẹn lại trong cổ họng, ngay lúc tiếng nói phát ra ngoài có chút kỳ lạ.

Thực sự không thể trách cô không đủ bình tĩnh, cho dù ai quay người lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy cũng không có bình tĩnh như vậy được.

Tóc còn ướt nhỏ nước dầm dề, giọt nước trong suốt từ sợt tóc đen nhánh như mực của anh rớt xuống, rơi vào đầu vai trắng nõn của anh, trượt xuống xương quai xanh hoàn mỹ, theo da thịt chảy dồn xuống, biến mất dưới khăn tắm ở thắt lưng.

Vai rộng, mông hẹp, da thịt săn chắc, nhưng không có nổi lên cơ bắp, dáng người đúng chuẩn, sợ rằng người mẫu T trên sân khấu cũng không có vóc dáng chuẩn như của anh.

Hai chân thẳng tắp, mạnh mẽ, lông chân cũng không rậm, thoạt nhìn đúng là gọn gàng, sạch sẽ, thoải mái.

Chỉ là... y phục ít quá.

Ngoại trừ bên hông có một cái khắn tắm không lớn che ở ngoài, trên người một mảnh vải cũng không có.

Rõ ràng là từ phòng tắm nghe được tiếng động, vội vàng đi ra.

Nhưng người nào đó còn chưa nhận thức được, hoàn toàn không chú ý tới quần áo của anh lúc này không ổn đến cỡ nào, còn tiến tới bên cửa sổ xem một chút.

Nghe thấy phòng bếp nhà mình có tiếng động, theo bản năng đi xem cửa sổ có khoá kỹ hay không là điều bình thường, nhưng mà không phải cô đang đứng bên cửa sổ hay sao?

Thế nào lại gần sát như vậy?

"Bà xã, em không sao chứ?" Chu Duệ Trạch quan tâm hỏi Hà Quyên, cứ như vậy tự nhiên ôm bả vai của cô.

Thường ngày hành động như vậy thì không có vấn đề gì, nhưng mà hiện tại...

Hà Quyên nhìn trước mặt một mảnh trắng xoá, trong đầu có chút choáng váng.

Không biết có phải do vừa rồi Chu Duệ Trạch tắm, mở nhiệt độ nước quá cao, sao cô cảm thấy da thịt dính sát lại với anh, từng bộ phận nóng lên vậy?

Trên mặt lại càng nóng hừng hực.

"Bà xã, bà xã?" Chu Duệ Trạch thấy Hà Quyên ngẩn người ra, trong mắt loé lên một tia sáng loáng, nhưng mà vẻ mặt không có một chút khác thường, chỉ là quan tâm hỏi.

Hà Quyên muốn đẩy Chu Duệ Trạch ra, tay động chạm, đúng là không biết để vào đâu

Trên người anh bây giờ không có một mảnh vải, làm sao cô chạm vào anh, chạm vào một cái, liền trực tiếp đụng phải.

Nhưng thật ra có một nơi có vải, vấn đề là, cái vị trí kia cô cũng không thể đẩy ra.

Hà Quyên thực sự cảm nhận được tại sao khóc không ra nước mắt.

"Em không sao..." Ba chữ đơn giản, nhưng Hà Quyên phải lấy hết can đảm mới nặn ra được qua kẽ răng.

Vốn tưởng rằng sau khi Chu Duệ Trạch nghe được, sẽ buông cô ra, như vậy cô mới dễ dàng rời đi.

Đâu có ngờ rằng, sau khi Chu Duệ Trạch nghe được, ngược lại vui vẻ ôm cô chặt hơn, gò má nóng bỏng vừa lúc đụng phải da thịt bong nhẵn của anh, làm cho nhiệt độ trên người cô tăng vọt thêm lần nữa.

"Không sao là tốt rồi." Chu Duệ Trạch hoàn toàn "Không" chú ý tới tư thế của anh và Hà Quyên có vấn đề gì, ôm Hà Quyên dặn dò kỹ lưỡng, "Bà xã, sau này nghe được tiếng động gì, không cần tự mình ra ngoài, phải gọi anh nghe không? Tự mình ra ngoài nhỡ đâu gặp nguy hiểm đấy?"

"Ừ." Hà Quyên cứng nhắc gật đầu một cái, ở trong lòng gầm thét, cô nghe rồi, nghe thấy rồi, anh có thể buông tay ra hay không?

Nhưng tay chân Chu Duệ Trạch cũng nghiêm túc, ý tứ không có một chút vượt qua khuôn phép, nhưng mà ôm như vậy, gần sát như vậy, cô rất nóng?

Chu Duệ Trạch nhìn dáng vẻ Hà Quyên tay chân luống cuống, trong lòng cười thầm không dứt, trên mặt còn làm bộ như không có việc gì.

"Bà xã, sau này cũng đừng như vậy, làm anh sợ muốn chết." Chu Duệ Trạch nhân cơ hội ôm sát Hà Quyên, dưới chân không cẩn thận "vừa trượt" đụng phải công tắc điện trên tường, đồng thời vì chân trượt, mới đỡ Hà Quyên đứng vững.

Chỗ này và mới vừa rồi cũng không giống nhau.

"Bà xã, em không sao chứ? Không có bị đụng chứ?" Chu Duệ Trạch "Lo lắng" hỏi.

Trong một vùng tăm tối, Hà Quyên khóc không ra nước mắt.

Đây là tình huống gì?

Phía sau lưng của cô chống đỡ ở trên tường, bị Chu Duệ Trạch vây lại ở phía dưới, bên trong tối đen, càng có thể cảm nhận được nhiệt độ của người đối diện, còn nói chuyện với anh, hơi thở phả ra nóng rực trên mặt, nhiệt độ của cô liền tăng cao.

Hà Quyên thật sự sợ mình sẽ tiếp tục như vậy nữa, cả người liền nóng lên.

"Có đụng phải chỗ nào không?" Chu Duệ Trạch rõ ràng là lo lắng, cuống cuồng xác định cô có bị thương tổn không.

Hà Quyên khóc, ông anh, tay anh lộn xộn cái gì vậy?

"Không có, ở đâu cũng không có đụng phải." Hà Quyên vội vàng nói, "Anh đè lên em."

Cho dù có xấu hổ đi nữa, Hà Quyên cũng đành phải nói ra, tiếp tục như vậy nữa, tình huống có chút không ổn lắm.

"Bà xã, hình như anh bị trẹo rồi." Chu Duệ Trạch nhỏ giọng lầu bầu.

"Hả? Ở đâu? Hà Quyên hoảng sợ, hoàn toàn quên mất hành động quái dị mới vừa rồi của Chu Duệ Trạch.

"Hình như là chân, em có thể đỡ anh đi ra ngoài không." Chu Duệ Trạch mở lời nhờ Hà Quyên giúp.

Chỉ có vấn đề gì?

Hà Quyên không phản đối, liền đưa tay đỡ Chu Duệ Trạch, hoàn toàn quên mất tình huốn của anh lúc này, chạm tay vào một mảng trơn mịn, giống như bị điện giật, bỗng chốc rút tay lại.

Anh, bây giờ tình huống của anh như vậy, làm sao để cô đỡ đây?

Kêu khẽ một tiếng, vang lên không sớm không muộn, làm cho Hà Quyên dừng rút tay về một chút, cuối cùng không do dự duỗi ra, đỡ lấy hông của Chu Duệ Trạch, đồng thời để cho cánh tay của anh khoác trên bả vai cô.

Cảm thấy Chu Duệ Trạch có chút run rẩy, Hà Quyên đột nhiên ý thức được, dù cho trong phòng có hệ thống sưởi hơi, mùa đông thế này, tắm vội rồi chạy ra ngoài, cũng quá lạnh.

Cho nên Hà Quyên không một chút chần chờ liền đưa Chu Duệ Trạch về phòng của anh.

Sau khi đưa Chu Duệ Trạch về giường, Hà Quyên vội vàng cầm lấy áo ngủ bên cạnh đưa cho anh: "Anh mau mặc vào, đừng để cảm lạnh."

"Được." Chu Duệ Trạch nói xong, tuỳ ý mặc vào trên người, tiện tay thắt dây lưng, để lộ ra trước ngực cảnh tượng quyến rũ.

"Bà xã, đau." Lời nói của Chu Duệ Trạch thành công dời đi sự chú ý của Hà Quyên, Hà Quyên liền ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận đè mắt cá chân của anh, "Ừ, có trật một chút, không đáng ngại, em giúp anh xoa bóp một chút là được."

"Được." Chu Duệ Trạch vừa nghe, liền nằm nghiêng xuống, thuận tiện cho động tác của Hà Quyên, chỉ là tư thế nằm nghiêng này... Rất có học thức, làm sao như vậy... hấp dẫn đây?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-129)