Tình yêu của cô
← Ch.021 | Ch.023 → |
Thịnh Nhạc Dục nhíu mày, dường như rất không thích ứng với phòng bếp trống rỗng, thức ăn và canh nóng nên xuất hiện tất cả lại không thấy.
Kệ bếp trống không khiến cho dạ dày hắn không chỉ khó chịu mà trong lòng cũng bắt đầu không thoải mái.
Mở tủ lạnh ra, bên trong lại có hai hộp sữa, lấy ra một hộp vừa muốn uống, theo bản năng nhìn lướt qua hạn sử dụng, vậy mà đã quá hạn.
Nhìn sữa tươi trong tay lại là loại hạn sử dụng ngắn, chân mày không thoải mái nhíu chặt, lầu bầu một câu: "Mua thứ gì cũng mua loại hạn sử dụng ngắn như vậy."
Không nhịn được ném vào thùng rác, trong tủ lạnh cũng không thấy có cái gì có thể ăn được.
Trong tủ cũng có không ít gạo, nhưng mà, Thịnh Nhạc Dục trừ biết nấu mì ăn liền, những thứ đồ khác đều không am hiểu.
Quên đi, uống cốc nước thôi.
Đi tới xách lên phích nước nóng, bên trong lại đầy nước, rót ra, thế nhưng toàn bộ đã nguội lạnh.
Lúc này Thịnh Nhạc Dục mới nhớ tới, gần đây hắn về nhà rất ít, nước ấm bên trong vẫn là lần trước Hà Quyên chuẩn bị cho.
Không kiên nhẫn dùng ấm điện đun một chút, cắm nguồn điện, tựa vào khung cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm ấm điện từ từ tăng nhiệt độ.
Càng muốn uống nước càng thấy nước lâu sôi, Thịnh Nhạc Dục phiền não xiết chặt chân mày, trong lòng giận dữ cái gì cũng không lấy đi ra phòng bếp.
Đều là do người phụ nữ kia, nếu không phải tại cô, hiện tại hắn việc gì mà phải chật vật như vậy?
Trong phòng bếp đồ gì cũng không thiếu, gạo và dầu muối tương dấm đầy đủ mọi thứ, vấn đề là, hắn sẽ không nấu cơm, cần những thứ đồ này có ích lợi gì?
Đều do người phụ nữ Hà Quyên đó nói mì ăn liền là đồ ăn không tốt cho sức khỏe, nên cũng không mua về nhà, nếu không, hắn vì sao phải khó chịu như vậy, ngay cả cơm cũng không có mà ăn?
Nước sôi, rót ra cốc, Thịnh Nhạc Dục nhìn nước nóng vô vị tẻ nhạt đột nhiên mất đi ham muốn uống, cứ như vạy ôm dạ dày bản thân lại đi trở về phòng ngủ, ngã lệch ở trên giường, tùy tiện kéo chăn, không muốn nhúc nhích.
Cốc nước ấm vừa rồi chờ thật lâu, từ từ tản đi hơi nóng, dần dần nguội lạnh.
Dưới ánh sáng đèn chân không lạnh lẽo, mất đi tất cả nhiệt độ.
"Về nhà thôi, sắp mười hai giờ rồi." Hà Quyên nhìn thời gian trên điện thoại di động, nói với Chu Duệ Trạch, "Cho dù ngày mai là chủ nhật, không phải đi làm, thức đêm không tốt cho thân thể."
Chu Duệ Trạch cười gật đầu, mặt sa sầm lại đối với Hà Quyên đang bắt đầu kéo túi: "Lần này là tôi mời cô, không được tranh với tôi."
Đã nói như vậy rồi, Hà Quyên cũng không tiếp tục trả tiền: "Được, lần sau ra ngoài tính cho tôi."
Chu Duệ Trạch cười vui vẻ, không phải bởi vì Hà Quyên đồng ý mời anh, mà mấu chốt là ở hai chữ "Lần sau".
Lên xe, Chu Duệ Trạch đưa Hà Quyên đến dưới nhà, nhìn cô lên tầng, đến khi đèn phòng ngủ của cô sáng lên, anh mới yên tâm lái xe rời đi.
Dọc theo đường đi tâm tình cực kì tốt.
Đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại vang lên, đeo tai nghe kết nối: "Chuyện gì?"
"Có một vấn đề nhỏ." Nhiếp Nghiêu tùy ý nói xong, nói một chút chuyện của công ty với Chu Duệ Trạch.
Chu Duệ Trạch không hề nghĩ ngợi, nói kết quả cho Nhiếp Nghiêu, sau khi nói xong, nhếch môi hỏi: "Nhiếp Nghiêu, đến việc nhỏ thế này cũng cần hỏi tôi à?"
"Chủ yếu là xem một chút, người một ngày một đêm điên cuồng làm việc, bất tỉnh ven đường sau khi gặp được người đẹp còn mặt mày rạng rỡ?" Trong miệng Nhiếp Nghiêu không bỏ qua người, nhưng hành động quan tâm không lừa được người khác.
Hắn rõ ràng nhất bề ngoài Chu Duệ Trạch bình tĩnh nhưng nội tâm che đấu điên cuồng, việc Chu Duệ Trạch làm nhiều năm trước lưu lại cho hắn ấn tượng quá sâu, cho tới bây giờ nhớ tới, trong lòng hắn còn run sợ, sợ Chu Duệ Trạch lại đi theo vết xe đổ.
"Mặt mày rạng rỡ là không thể nào, tiều tụy nhếch nhác thì nhất định là có." Chu Duệ Trạch hiểu rõ thể chất của mình, sau khi thức đêm làm việc nhiều như vậy, chỉ có thể dùng từ tâm lực tiều tụy để hình dung.
Vừa nghe Chu Duệ Trạch nói như vậy, Nhiếp Nghiêu biết thân thể anh đã không còn vấn đề, tâm treo lơ lửng thả xuống, thả lỏng, không nhịn được nhạo báng: "Nhếch nhác như vậy vẫn còn xuất hiện trước mặt cô ấy, sẽ làm hình tượng của cậu giảm đi nhiều."
Chu Duệ Trạch nở nụ cười, không chút cảm giá mình liên tục điên cuồng làm việc một ngày một đêm: "Chính là muốn nhếch nhác mới có thể khiến cho Quyên Tử biết tôi bị đả kích vì cậu thay lòng đổi dạ."
"TMD." Nhiếp Nghiêu không nhịn được nói tục, xem như hắn hoàn toàn làm một người xấu.
Có điều, hiếm thấy Chu Duệ Trạch động tâm, có một trạng thái bình thường, làm kẻ xấu cũng không sao.
Trong lòng là không xem ra gì, nhưng mà ngoài miệng Nhiếp Nghiêu cũng không buông tha anh dễ dàng như vậy: "Có chuyện gì, về sau chúng ta cùng tính một lượt."
"Được." Chu Duệ Trạch hào phóng đồng ý, có thể theo đuổi được Hà Quyên, anh không quan tâm bất kỳ giá nào.
Bởi vì, ban đầu tại thời gian đó, chính Hà Quyên làm tất cả, mới khiến cho anh thực sự sống lại.
Người phụ nữ như vậy, sao anh có thể buông tay?
Trong phòng ngủ Hà Quyên nhẹ nhàng dọn dẹp, chỉ sợ đánh thức Phan Kỳ đang ngủ say.
"Muộn như vậy mới trở về? Công ty có việc?" Phan Lỳ mặc áo ngủ bằng bông, đứng ở cửa, đột nhiên lên tiếng dọa Hà Quyên giật mình.
"Đã trễ thế này, cậu còn chưa ngủ?" Hà Quyên quay đầu lại thấy Phan Kỳ, bất đắc dĩ hỏi.
"Ngày mai là chủ nhật, không cần đi làm." Phan Kỳ nhìn Hà Quyên, không thấy trên mặt cô mảy may bộ dạng không vui nào.
Thấy Phan Kỳ đang quan sát cô, Hà Quyên cười đi tới: "Yên tâm đi, miifnh không sao. Chuyện đã qua rồi, mình sẽ không chết được."
Biết Phan Kỳ lo lắng cho cô, sợ vì Thịnh Nhạc Dục, cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Phan Kỳ dở khóc dở cười lắc đầu: "Quyên Tử, cậu yêu chính là phô trương như vậy."
"Không phải phô trương, là đối mặt thực tế." Hà Quyên cười cười, nụ cười phức tạp không cách nào hoàn toàn biểu đạt ra tâm tình rối loạn của cô lúc này, "Của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình, mình tuyệt đối không cưỡng cầu. Sống chết cưỡng cầu không phải tính cách của mình, huống chi, không có lý do gì vì một người như vậy mà tổn thương chính mình."
Nói không đau lòng là giả, nhưng mà, để cho cô giống như nữ chính trên TV một khóc hai nháo ba thắt cổ, thật sự là cô không làm được.
Cô còn phải kiếm tiền, còn muốn nhanh một chút mua căn nhà nhỏ, đón dì nhỏ lên ở.
Cô như vậy sẽ bị người ta nói máu lạnh chứ, hoặc là nói cô không có tình cảm.
Nhưng mà, năm năm trả giá, không phải cắt đứt là có thể cắt đứt, thế nhưng, mọi việc đều có một ranh giới cuối cùng.
Thịnh Nhạc Dục cố tình chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, loại chuyện phản bội như vậy, cô tuyệt đối không thể tha thứ.
Đây chính là tình yêu của Hà Quyên.
Yêu, yêu thương sâu sắc, yêu có tự tôn.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |