Tất cả đều đã hết
← Ch.081 | Ch.083 → |
Trong một quán café có cái tên "Hữu gian café quán", Cố Chiêu Ninh đang ngồi trong góc, bưng ly café thổi nhẹ, tầm mắt rơi bên ngoài cửa sổ.
Bên lề đường, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở cửa, cánh cửa từ từ mở ra, một người đàn ông cao ráo lọt vào tầm mắt cô. Thấy anh, cô đặt tách café xuống, cho đến tận khi anh bước vào quán, tầm mắt cô mới thu hồi, ngồi thẳng lên.
"Em đến lâu à?" Hoắc Thương Châu nhanh chóng tìm được chỗ Cố Chiêu Ninh ngồi. Anh ngồi xuống, gọi một ly Blue mountain, rồi hỏi Cố Chiêu Ninh một câu.
"Không, tôi cũng vừa tới" Cố Chiêu Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, rõ ràng ngồi rất gần, sao vẫn thấy khoảng cách giữa hai người thật xa, ngay cả lời nói cũng cảm thấy lạnh nhạt.
Hoắc Thương Châu khẽ mấp máy môi "Được, hôm nay anh hẹn em ra đây là có mục đích"
Không biết vì sao, Cố Chiêu Ninh lại có một linh cảm xấu, đột nhiên Hoắc Thương Châu đến cũng làm cho lòng cô dao động.
Giương mắt nhìn anh, một tờ giấy anh đã xem qua được đẩy về phía cô, nhìn thấy tựa đề ngay trang đầu tiên, cô cứng người, đơn ly hôn.
"Đưa cho em ký cái này", âm thanh tàn khốc ấy rơi vào lỗ tai Chiêu Ninh, ký, cô có thể lựa chọn không hay sao? Đáp án dĩ nhiên là không, cứng đờ hồi lâu, Cố Chiêu Ninh âm thầm hít một hơi, nhận giấy phút anh đưa, không chút suy nghĩ ký tên, sau đó thanh thoát chìa ra trước mặt Hoắc Thương Châu "cầm đi!". Xách túi, đứng dậy chỉ mất vài giây, nhưng Cố Chiêu Ninh như dùng hết hơi sức, vì cô nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của chính mình, tay chân cũng bắt đầu không nghe lời, cô biết ngày này rồi sẽ đến, chỉ không biết rằng khi nó đến cô sẽ cảm thấy đau lòng, mất mát như thế.
Hoắc Thương Châu tựa như không lường được phản ứng này, bình thường Cố Chiêu Ninh không nghe lời như thế, bảo cô ký liền ký, cứ tưởng cô sẽ không đồng ý, hoặc chỉ cần hỏi anh lý do, anh cũng sẽ không trở nên bất lực như thế này.
Nhìn tờ giấy hai người đã ký tên, Hoắc Thương Châu thở dài não nề.
Trở lại Hoắc trạch, Cố Chiêu Ninh vội vàng thu quần áo, lúc đến cô mang cái gì, lúc đi cũng không mang thêm một thứ nào khác.
Kéo theo chiếc vao ly nhỏ, Cố Chiêu Ninh nhìn lại phòng khách thật rộng của Hoắc gia, nơi này cô đã ở mấy tháng, nơi cô sẽ cả đời không thể quên, cay đắng có, ngọt bùi cũng có. Cảm thấy sống mũi cay cay, Cố Chiêu Ninh chặn lại rồi xoay người ra khỏi Hoắc trạch.
Ngồi trên taxi, Cố Chiêu Ninh lấy điện thoại gọi cho Mạc Nhan, cũng đúng lúc này, xe Hoắc Thương Châu và taxi chạm nhau ở chỗ ngoặt...
"Alo, NhanNhan, khi nào cậu về? Lần trước mình nói với cậu sẽ đến trường học, mình chuẩn bị đi đây" Cố Chiêu Ninh dừng lại mấy giây "Không sao, tất cả đã hết rồi, khi nào cậu về nói chuyện sau"
Mạc Nhan đi công tác ở nơi khác, Chiêu Ninh có chìa khóa nhà cô, nhà mới vẫn chưa sửa xong, cho nên cô đến nhà Mạc Nhan ở tạm mấy ngày.
Hoắc Thương Châu đến chậm một bước, bước vào phòng ngủ trống rỗng, anh phát hiện tất cả đồ đạc của Cố Chiêu Ninh đã biết mất, chỉ còn lại chiếc nhẫn cưới lạc lõng trên tủ đầu giường.
Sao phải khổ sở? Chẳng qua là vợ trên hợp đồng mà thôi, bây giờ ai về nhà đấy chẳng phải tốt rồi sao? Cầm chiếc nhẫn thuộc về Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu ngồi ở đầu giường suy nghĩ miên man...
← Ch. 081 | Ch. 083 → |