Anh muốn theo đuổi em
← Ch.033 | Ch.035 → |
"Này, rốt cuộc đi đâu vậy?" Cố Chiêu Ninh chịu hết nổi, anh ta cưỡng bức cũng phải có mức độ chứ, lôi qua đi ra đường đến nửa ngày rồi còn chưa nghĩ ra đi đâu ăn, cô đói đến mức sâu trong bụng cũng bò cả ra rồi.
"Cũng phải, anh lâu rồi chưa về đây, nơi này thay đổi quá, hay là em đề xuất chỗ nào đi" Bạch Hiên Dật dừng lại, nhẹo miệng ra vẻ tính toán.
"Trời ạ!" Cố Chiêu Ninh bị đánh bại, những lời này sao anh ta không nói sớm đi. Lúc này đến bánh bao cô cũng ăn sạch được."Ở đây đi" Cố Chiêu Ninh thấy đằng trước không xa có một nhà hàng nhỏ, cô hưng phấn chỉ, nước miếng cũng sắp chảy ra. ,
"Không được! Anh nói mời em một bữa tiệc lớn" Bạch Hiên Dật lập tức từ chối, anh chưa bao giờ ăn ở cái quán nhỏ thế này, anh không quen, hơn nữa khách ở đây hỗn tạp, ngộ nhỡ bị phát hiện thì thảm. Vì vậy anh cúi gằm mặt kéo Cố Chiêu Ninh về phía sau.
"Đại ca... anh quyết định xong chưa?" Cố Chiêu Ninh thật sự hết chịu nổi, ăn một bữa cơm thôi mà sao khó khăn thế? Sớm cũng không nhớ anh nói một bữa tiệc lớn gì, nghĩ đến việc bỏ ra một đống tiền để ăn, chân cô cũng mềm nhũn!
"Đến rồi!" Bạch Hiên Dật dừng trước cửa một khách sạn, mặc dù không bằng khách sạn của Hoắc Thương Châu nhưng trông cũng không kém mấy, nơi này cách Ngọc Sáng quá xa, mà cô gái sau lưng có vẻ như mệt sắp gục xuống rồi, vì vậy anh kéo Cố Chiêu Ninh khuôn mặt còn đang kinh ngạc đi vào.
Bạch Hiên Dật muốn một phòng riêng, Cố Chiêu Ninh nói ở đại sảnh được rồi, vì vậy hai người tranh cãi trước mặt quản lý khách sạn đến nửa ngày, cuối cùng vẫn bị Bạch Hiên Dật lôi vào phòng riêng.
Bạch Hiên Dật ngồi đối diện với Cố Chiêu Ninh, anh nhất định không bỏ mũ với kính ra, như vậy cũng tốt, ít ra anh có nhìn trộm cũng không bị cô phát hiện. Nhìn cô gái trước mặt không hề e thẹn nâng má chờ món ăn, Bạch Hiên Dật thất thần nhìn cô đến tận khi nhân viên phục vụ tới phá vỡ sự yên tĩnh.
"oa oa, đồ ăn trông ngon quá, tôi ăn thử nhé" Mọi gò bó bị Cố Chiêu Ninh vứt ra đằng sau, cô chính là người như vậy, không bao giờ đưa mình vào ngõ cụt, chỉ cần yên lặng suy nghĩ một lúc, mọi u sầu đều tan biến hết. Vừa rồi ngồi ở cửa hàng đồ uống, cô cũng đã nghĩ thông, không sao cả, cuộc hôn nhân này dù sao cũng chỉ là vì cứu mẹ mà đáp ứng, nói thẳng ra là bán mình cho Hoắc Thương Châu.
Cố Chiêu Ninh ăn hết miếng này đến miếng khác, vừa ăn vừa hết lòng khen ngon, còn Bạch Hiên Dật lẳng lặng ngồi nhìn cô cười, thậm chí món ăn cũng quên gắp.
"Sao anh không ăn" Cố Chiêu Ninh vẫn chưa quên Bạch Hiên Dật, thức ăn ngon nhiều như vậy mà anh ta không ăn, ngồi như thế cho mệt ra.
"Em ăn đi, anh không đói" Bạch Hiên Dật lấy lại thần trí, buông đũa xuống, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh, dĩ nhiên không để cô phát hiện, đầu anh nghiêng qua một bên, Cố Chiêu Ninh còn tưởng anh đang nhìn ra nơi khác, nhưng đôi mắt thâm thúy dưới cặp kính đen vẫn không hề rời khỏi người cô.
Cố Chiêu Ninh ăn uống no nê, hài lòng xoa dạ dày rồi ngửa đầu thở dài "No chết mất"
Lần đầu tiên thấy một cô gái trước mặt anh không hề ra vẻ đoan trang ăn uống cuồng nhiệt như vậy; lần đầu tiên anh nghe một cô gái nói một câu no chết mất thật thà như thế; những người phụ nữ anh từng tiếp xúc trước đây đều hết sức làm bộ.
"Ăn uống no nê rồi, chúng ta đi thôi" Cố Chiêu Ninh lau miệng, toan đứng dậy.
"Anh muốn theo đuổi em"
Cố Chiêu Ninh trừng mắt nhìn, vừa định rời khỏi ghế lại ngồi xuống "Anh... nói lại xem nào" Cố Chiêu Ninh lắp bắp hỏi.
"Anh nói, anh muốn theo đuổi em" Lần này nghe rõ chứ? Bạch Hiên Dật chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc với một cô gái như thế, anh nhìn Cố Chiêu Ninh, trong lòng có chút vội vã, một cao thủ tình trường lúc này sợ hãi bị cự tuyệt, trước nay chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng đây là Cố Chiêu Ninh, anh hết sức băn khoăn.
← Ch. 033 | Ch. 035 → |