Em tìm về đúng vị trí của mình
← Ch.027 | Ch.029 → |
Cố Chiêu Ninh thận trọng đi vào Hoắc gia, thấy vú Vương không có trong phòng khách, cô từ từ cởi giày, chuẩn bị đi chân không lên lầu, đúng lúc này, cửa chính sau lưng mở ra, cô nhất thời hóa đá...
"Em ở đây làm gì?" Hoắc Thương Châu vừa vào đã thấy Cố Chiêu Ninh chân đất, ngẩn người đứng đằng trước, chân mày không khỏi nhăn lại.
"Á, ... em...em có làm gì đâu, ha ha, ha ha." Cố Chiêu Ninh nghe thấy giọng Hoắc Thương Châu trong nháy mắt đỏ mặt, đến bây giờ cô vẫn không quên được chuyện hôm đó, có chút xấu hổ cô xoay người, đung đưa hai cánh tay, ra vẻ đang rèn luyện thân thể nhưng mắt không dám nhìn Hoắc Thương Châu, chỉ liếc anh một cái rồi nhanh chóng tránh ánh mắt sắc bén của anh.
Hoắc Thương Châu cầm lấy một đôi dép đi tới trước mặt Cố Chiêu Ninh "Muộn thế này, em còn đi đâu?"
Cố Chiêu Ninh cảm giác khoảng cách giữa mình và Hoắc Thương Châu ngày càng gần, theo bản năng lui về phía sau hai bước "Anh không cần bận tâm, em có quyền tự do của em mà"
Hoắc Thương Châu một tay kéo Cố Chiêu Ninh, ôm vào ngực "Tránh cái gì? Anh sẽ thịt em chắc". Hoắc Thương Châu nhìn cô không vui.
"Sẽ" Cố Chiêu Ninh nghĩ thầm, mím miệng lẩm bẩm, đã bị anh ăn rồi!
Hoắc Thương Châu khẽ nhếch miệng, sau đó làm động tác dọa Cố Chiêu Ninh phát sợ. Anh ngồi xổm xuống, nâng chân cô lên, xỏ dép vào cho cô sau đó đứng lên nhìn, Cố Chiêu Ninh lập tức thu hồi ánh mắt ở trên người anh về "Đi vào, nếu không sẽ cảm lạnh". Ánh mắt trong phút chốc trở nên hiền dịu, anh yên lặng nhìn Cố Chiêu Ninh, không có bất kỳ vẻ mặt gì, chỉ thế thôi cũng đủ thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng người ta.
"Ai bảo anh xen vào! Em không thích đi dép!" Cố Chiêu Ninh đỏ mặt nói xong liền vung chân, hai chiếc dép bắn ra xa, cô có chút hối hận, nhưng cô chỉ hốt hoảng nhìn một chút rồi quay người đi. Sàn nhà quả thật là lạnh, chẳng qua là cô không quen thấy Hoắc Thương Châu như vậy, anh săn sóc như thế Cố Chiêu Ninh sẽ rất hạnh phúc, cô không biết hạnh phúc kéo dài bao lâu, hôn nhân này chẳng qua là một màn giao dịch, cô không muốn cuối cùng ra đi trong đau đớn.
"Tại sao không dám nhìn anh!" Giọng nói trầm ấm của Hoắc Thương Châu vang lên, lần đầu tiên anh xỏ dép cho một cô gái, cũng là lần đầu tiên cô gái này lại không nhận tình cảm của anh, anh ghét loại cảm giác này, đặc biệt lúc Cố Chiêu Ninh tránh né, anh rất hốt hoảng.
"Không vì sao cả, em chỉ là tìm về đúng vị trí của mình" Cố Chiêu Ninh hời hợt nói một câu, cất bước lên tầng, trở về phòng ném mình vào bồn tắm.
Hoắc Thương Châu sửng sốt hồi lâu, vị trí của mình... vị trí của mình...Anh cười như nhạo báng, ánh mắt vốn hiền dịu trở nên lạnh băng, xoay người đi ra khỏi nhà...
Ngồi vào trong xe, điện thoại của Hoắc Thương Châu vang lên, "Được... chờ anh", Hoắc Thương Châu nhẹ nhàng nói, đầu bên kia là giọng phụ nữ, Hoắc Thương Châu quay kính xe xuống, ngẩng đầu nhìn đèn trong phòng Cố Chiêu Ninh vẫn sáng. Cố Chiêu Ninh, là em đẩy anh đến với người phụ nữ khác... Nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu liền tức giận, anh vất vả lắm mới bắt đầu không ghét cô, vất vả lắm mới có cảm giác muốn tiếp nhận cô, tối nay cũng vì cô mới trở về, vậy mà...
Hoắc Thương Châu quay khóa, cửa sổ chậm rãi khép lại. Anh nổ máy, xe cực nhanh biến mất, trên cửa sổ tầng 2, một bóng đen xuất hiện.
Cố Chiêu Ninh vén rèm cửa, nhìn chiếc xe dần dần biến mất, cắn cắn môi "Cố Chiêu Ninh! Chớ dại dột!" Cô ra sức vỗ đầu mình, buông rèm cửa sổ...
← Ch. 027 | Ch. 029 → |