Ngại quá, đụng phải anh
← Ch.023 | Ch.025 → |
Từ sau ngày đó, Cố Chiêu Ninh không gặp lại Hoắc Thương Châu, cô vẫn như bình thường, mỗi ngày đến bệnh viện với mẹ một lúc, sau đó tài xế đến đón cô về nhà. Còn Mạc Nhan, về sau gọi điện cô mới biết, đêm đó cô thất tình, yêu nhau 2 năm, bạn trai lại lén lút quan hệ với cô gái khác bị cô bắt quả tang. Mạc Nhan tức vì cô tát cô gái kia một cái, tên người yêu liền tát lại cô, còn nói không yêu cô. Đêm đó cô chỉ muốn tìm Cố Chiêu Ninh hàn huyên một chút, nhưng không nghĩ là uống nhiều thế, cô chỉ mơ hồ nhớ là Lôi Ảnh đưa cô về nhà cho nên nhờ Cố Chiêu Ninh gửi lời cảm ơn Lôi Ảnh.
Cố Chiêu Ninh đi trong hành lang bệnh viên, nghĩ tới chuyện của Mạc Nhan, tên đàn ông đó thật bạc tình, tình cảm hai năm không bằng một kẻ thứ ba, nghĩ tới đây, cô đột nhiên nhớ tới Hoắc Thương Châu, mặc dù đã thực sự thành vợ chồng nhưng sau đêm đó đã một tuần lễ cô chưa gặp anh, liệu có phải anh cũng có cô gái nào đó bên ngoài không? Cố Chiêu Ninh vừa đi vừa nghĩ ngợi đến nỗi đâm sầm phải một người.
"Ai ui!" Cố Chiêu Ninh vội vàng vuốt vuốt cánh ta mình, nghiêng đầu nhìn, cô vừa va phải người ta, hơn nữa trái cây văng đầy trên sàn, Cố Chiêu Ninh vội vàng nói "thật xin lỗi" rồi ngồi chồm hổm cùng người kia nhặt trái cây.
"Ngại quá đâm phải anh", nhặt quả táo cuối cùng, Cố Chiêu Ninh vừa nói xin lỗi vừa ngẩng đầu nhìn người kia.
Cô thoải mái trong bộ quần áo ngủ còn người đàn ông vừa đứng lên, cao chừng mét 8, so với cô hơn nửa cái đầu, tóc đen gọn gàng, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, tóm lại trong một từ... đẹp trai!
"Không sao, là tôi không chú ý, không phải lỗi của cô", người đàn ông nở một nụ cười như ánh mặt trời.
Cố Chiêu Ninh thấy đối phương nói như vậy càng thêm ngượng, người này cùng lắm khoảng 23-24 tuổi, so với Hoắc Thương Châu cũng đẹp trai không kém, chỉ là hai phong cách khác nhau, người này có đôi mắt biết cười, còn Hoắc Thương Châu thì không, trừ... ngày đó. Nghĩ tới đây, Cố Chiêu Ninh vì suy nghĩ xấu xa của mình mà tự đỏ mặt.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Anh ta nhỏ nhẹ hỏi.
"Không sao không sao!" Cố Chiêu Ninh thoáng chút xấu hổ, cuống quýt né tránh ánh mắt của anh ta.
"Nhưng, tôi có sao" Lời nói của anh ta khiến Cố Chiêu Ninh kinh ngạc.
"..." Cố Chiêu Ninh không nói gì, cũng không hiểu gì, chớp mắt nhìn anh.
Anh ta chỉnh đốn lại áo khoác của mình, chiếc áo khoác màu trắng dính một mảng cháo lớn, anh ta khẽ mỉm cười với Cố Chiêu Ninh.
Cố Chiêu Ninh thuận thế nhìn, lúc này mới nghĩ đến lúc va vào nhau, cháo gà trong tay cô hẳn đã đổ lên người anh ta "Ôi ngại quá, thật xin lỗi, thật xin lỗi". Cố Chiêu Ninh vội vàng lấy khăn giấy lau áo cho anh ta, cô không biết phải làm gì khác.
"Lau không hết được" Anh ta từ tốn nói ra một câu.
Cố Chiêu Ninh biết làm sao bây giờ, cô lấy ví ra, định bồi thường cho người đàn ông này, dù sao cũng là lỗi của mình.
"Đây là sản phẩm số lượng hạn chế" Anh ta dường như hiểu ý định của cô, lúng túng cười một tiếng.
Lần này cô không nghĩ được cái gì, phải làm sao đây, số lượng hạn chế... Nghĩa là không mua được. Mẹ nó! Trời mới biết sao cô lại xui xẻo như vậy! Đều tại Hoắc Thương Châu, nếu không phải nghĩ đến anh ta mà phân tâm, thì sao cô lại chịu họa lớn như vậy."Vậy làm sao bây giờ? Nếu không, anh cởi ra, tôi giặt giúp anh" Cố Chiêu Ninh chỉ nghĩ được biện pháp này.
Anh ta suy nghĩ mấy giây, không nói gì, cởi áo khoác của mình đưa cho Cố Chiêu Ninh.
Cố Chiêu Ninh nhận lấy áo khoác, cười cười xấu hổ toan qua đi.
"Đợi chút... tiểu thư, để lại số điện thoại của cô đi" giọng anh ta vang lên sau lưng cô, Cố Chiêu Ninh lúc này mới nghĩ tới mình thật đáng xấu hổ, số điện thoại cũng không để lại mà mang áo của người ta đi, còn là sản phẩm số lượng có hạn nữa! Đáng chết, người ta sẽ nghĩ thế nào?
"Tôi tên là Bạch Hiên Dật, đây là số điện thoại của tôi", như thể đã sớm chuẩn bị, anh ta móc ra danh thiếp của mình đưa cho Cố Chiêu Ninh "Nên gọi cô như thế nào?"
"Cố Chiêu Ninh, tôi để lại số điện thoại cho anh" Cố Chiêu Ninh cúi gằm đầu nói, định đọc số điện thoại của mình.
"Không cần, tôi tin cô, xong thì gọi điện cho tôi", nói xong nhanh chóng bước đi, anh ta còn quay đầu ra dấu tay cho Cố Chiêu Ninh nhớ gọi điện.
Hôm nay thật là xui xẻo, Cố Chiêu Ninh mím miệng, nhìn bóng lưng anh ta khuất sau khúc quanh, thở dài ôm chiếc áo khoác trắng đi về phòng bệnh của mẹ.
← Ch. 023 | Ch. 025 → |