Thắng Thiên - Điểm yếu của hắn
← Ch.018 | Ch.020 → |
Lôi Ảnh đang chú ý Cố Chiêu Ninh thâm tình khẩn thiết không thấy Hoắc Thương Châu đang hùng hổ nắm quả đấm đứng ở cửa.
"Thiếu gia..." Lôi Ảnh ngẩng đầu giật mình thấy Hoắc Thương Châu mặt đằng đằng sắc khí nhìn vợ mình trong ngực anh, Lôi Ảnh không biết thiếu gia xuất hiện lúc nào, mà... biểu hiện vừa rồi của anh có phải cũng bị nhìn thấy.
"Hô! Đây chẳng phải là Hoắc thiếu gia hay sao, hôm nay thật là lạ" Hứa Cần Dương mặt cười tà nhìn Hoắc Thương Châu xuất hiện ở cửa, hắn không biết, nguy hiểm đang từng bước từng bước đến gần hắn.
Hoắc Thương Châu hít một hơi thật sâu, một nháy mắt, anh móc súng lục ra chĩa thẳng về hướng Hứa Cần Dương.
"Thiếu gia!" Lôi Ảnh sợ Hoắc Thương Châu trong lúc nóng giận sẽ giết chết Hứa Cần Dương. Mặc Dù anh rất ghét Hứa Thiên, nhưng dù sao Hứa Cần Dương cũng là con trai độc nhất của hắn, thế lực của Hứa Thiên cũng không lường được, nếu hôm nay giết hắn, chỉ sợ Hoắc Thương Châu không thoát nổi tội giết người. Lôi Ảnh bế Cố Chiêu Ninh vội vàng chặn Hoắc Thương Châu lại.
"Lửa giận thật lớn! Ta muốn Hoắc thiếu gia đừng quên, đây là địa bàn Hứa gia?" Hứa Cần Dương cũng có vẻ không sợ, hắn vỗ tay một cái, trong nháy mắt sau lưng Hoắc Thương Châu xuất hiện một bang xã hội đen, dẫn đầu là A Đông đang cầm súng dí vào gáy Hoắc Thương Châu.
"Vậy sao? Nhưng... Hứa thiếu gia có vẻ cũng không biết người của Hoắc gia ta rồi", vừa nói Hoắc Thương Châu vừa lên đạn, không khí trong này nhất thời trở nên nghẹt thở.
Lôi Ảnh vì đang bế Cố Chiêu Ninh, anh căn bản không ra tay ngăn lại được, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Hoắc Thương Châu.
"Khó chịu quá, Hoắc Thương... Châu, ôm lấy em đi, em khó chịu quá" Cô gái trong ngực Lôi Ảnh lúc này đã tới cực điểm, trên trán mồ hôi không ngừng nhỏ giọt, chính câu nói của cô nhất thời đã hóa giải bầu không khí này.
Hoắc Thương Châu lập tức cất súng, nhận lấy Cố Chiêu Ninh trong tay Lôi Ảnh, anh liều mạng đi qua họng súng đang chĩa vào anh, đi qua như không hề có bọn họ, mà đám xã hội đen thấy Hứa Cần Dương không động đậy cũng rối rít nhường đường.
Lôi Ảnh nhìn A Đông một cái, sau đó đi theo Hoắc Thương Châu ra ngoài.
"Thiếu gia! Có phải là quá dễ dãi với hắn?" A Đông nhìn khóe miệng Hứa Cần Dương rỉ máu, hắn cảm thấy kỳ quái, thiếu gia không thể nào dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy.
"Ngươi biết cái gì!" Hứa Cần Dương giận dữ mắng mỏ A Đông, xoay mặt nhìn cửa bị phá híp mắt cười lạnh."Tối thiểu... Lần này ta tìm được điểm yếu của Hoắc Thương Châu", Hứa Cần Dương sâu kín nói.
"Ngài nói là... cô gái kia? Nhưng Hoắc Thương Châu không phải nổi danh máu lạnh sao?" A Đông đã từng dùng hai phụ nữ bên cạnh Hoắc Thương Châu để uy hiếp anh, nhưng Hoắc Thương Châu một mực không xuất hiện.
"Lần này khác rồi, ngươi còn phải học nhiều một chút. Chỉ có điều... không có mệnh lệnh của ta, không được làm tổn thương cô gái kia" Hứa Cần Dương mặc quần áo vào, hất cằm lên, nghiêm túc dặn dò.
A Đông nghe lời này hơi sững sờ, sau đó gật đầu "Dạ"
...
Hoắc Thương Châu bế Cố Chiêu Ninh lên xe, nhanh chóng nổ máy rời khỏi Thắng Thiên.
Lôi Ảnh đỡ Mạc Nhan say rượu đứng tại chỗ nhìn chiếc xe kia từ từ chìm vào bóng đêm, tim anh hơi đau, nhìn mãi không thôi...
Dọc đường đi, Cố Chiêu Ninh ngồi bên ghế lái phụ cũng không ngừng nghỉ, tay cô liên tục lục lọi trên chính thân mình, Hoắc Thương Châu biết cô rất khó chịu, loại cảm giác này mấy ngày trước anh đã nếm phải, không nghĩ rằng hôm nay cô lại bị người ta bỏ thuốc.
Không thể về nhà, đây là ý nghĩ đầu tiên của Hoắc Thương Châu, nếu bà nội Hoắc nội thấy, thế nào cũng hỏi ngắn hỏi dài. Vì vậy Hoắc Thương Châu vội vàng lái về hướng Ngọc Sáng...
← Ch. 018 | Ch. 020 → |