Hắn bị hạ dược 2
← Ch.010 | Ch.012 → |
Cố Chiêu Ninh vội vàng đứng lên, nhưng không ngờ bị Hoắc Thương Châu lần nữa hung hăng kéo trở lại.
"A! Đồ đáng chết! Buông tôi ra!" Cố Chiêu Ninh gào lên, cô dùng sức đánh vào vai Hoắc Thương Châu, nhưng mấy cái hoa tay múa chân của cô không có chút tác dụng nào với Hoắc Thương Châu, anh từ nhỏ đã được huấn luyện, thân thể cường tráng như sắt thép, đôi mắt đầy sương mù nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh, đưa đôi tay của cô ghì chặt trên đầu giường.
"Cho ta đi..." Lần này giọng anh hết sức dịu dàng, có lẽ là cảm thấy vừa rồi thô bạo với Cố Chiêu Ninh có chút đau lòng.
Cố Chiêu Ninh im lặng, người đàn ông cao ngạo không ai bì nổi lúc này đang dùng giọng cầu xin để nói với cô, co có nghe lầm không? Cố Chiêu Ninh nhờ ánh trăng thấy ánh mắt của Hoắc Thương Châu có cái gì bất thường. "Anh làm sao vậy?" Cô bất an hỏi, mặc cho người kia vẫn đang không ngừng dồn dập thở gấp.
"Không biết... Nhưng là, ta hiện tại rất khó chịu". Hoắc Thương Châu liều mạng lắc đầu, anh không biết mình bị làm sao, đã từng bao nhiêu phụ nữ muốn leo lên giường cua anh mà anh đều không động lòng, mà sao hôm nay, anh lại nực cười đi năn nỉ một người chả giống phụ nữ điểm nào.
"Anh bỏ tay ra, tôi xem một chút, anh quả thật bị làm sao rồi"
Hoắc Thương Châu cố nén buông lỏng tay, ngã nằm bên cạnh Cố Chiêu Ninh, Cố Chiêu Ninh vặn đèn ngủ, quan sát Hoắc Thương Châu, cả khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng là mùa xuân mà trên đầu anh không ngừng đổ mồ hôi, Cố Chiêu Ninh sờ sờ trán Hoắc Thương Châu thì thấy nóng quá.
"Anh bị sốt rồi!" Cố Chiêu Ninh đơn thuần cho là anh bị phát sốt, vì vậy cô vội vã xuống giường chuẩn bị đi gọi người, lại bị Hoắc Thương Châu tóm chặt tay.
Hoắc Thương Châu lắc đầu một cái, là Cố Chiêu Ninh nhắc nhở anh, anh quả thật có cái gì rất lạ, suy nghĩ hồi lâu, hay là tại uống cốc sữa tươi kia, là bà nội! Đột nhiên nhớ ra vú Vương nói, là bà nội chuẩn bị, hiển nhiên là câu có hàm ý. Hoắc Thương Châu liền hiểu, là bà nội yêu quý nhất của anh làm ra, đáng chết!
"Nhưng anh như vậy không được a... Anh đang sốt đó" Cố Chiêu Ninh không hiểu nhìn Hoắc Thương Châu khó chịu.
"Không, không phải, bây giờ giúp ta làm một việc" Hoắc Thương Châu khó khăn mở miệng.
"Anh nói đi, chỉ cần không phải làm gì đó với tôi" Cố Chiêu Ninh vẫn còn sợ túm chặt cổ áo mình, cô hoàn toàn không biết Hoắc Thương Châu bị bỏ thuốc.
"Giúp ta xả nước lạnh ra bồn tắm"
"Nhưng mà..."
"Mau!" Hoắc Thương Châu thật sự không muốn nói nhảm, cái cô gái này đến tột cùng còn giả bộ ngốc, nếu phải đợi thêm mấy giây, anh không dám đảm bảo có thể nằm nói chuyện với cô như thế.
"Được...được" Cố Chiêu Ninh vội vàng chạy vào phòng tắm.
Hoắc Thương Châu khó khăn đứng lên từ từ đi tới phòng tắm, nhìn bóng dáng yêu kiều đang bận rộn trong đó, anh chỉ muốn đến ôm chặt lấy cô, nhưng anh đang cố nhịn, anh không thích cưỡng ép người khác, càng không đi cưỡng bức Cố Chiêu Ninh, bởi vì anh căn bản không để mắt tới cô. Hôm nay chỉ là do tác dụng của thuốc, tác dụng của thuốc. Hoắc Thương Châu tự nói với lòng mình.
"Được rồi" Cố Chiêu Ninh đứng lên đang chuẩn bị chạy đến, lại thấy Hoắc Thương Châu đứng ở cửa phòng tắm nhìn mình bằng ánh mắt kinh dị, cô nhỏ giọng nói một câu, đã sớm đánh mất oai phong.
"Ra ngoài đi..." Hoắc Thương Châu một tay kéo Cố Chiêu Ninh văng ra ngoài, ra sức đóng chặt cửa phòng tắm, khóa lại.
"Ui, ... anh không sao chứ?" Cố Chiêu Ninh không yên lòng, cô vỗ vỗ cửa, người đàn ông này thật quái thai, bị bệnh không đi gặp bác sĩ lại tắm nước lạnh? Phương pháp kỳ quái.
"Không sao, cô ngủ đi, không cần để ý đến ta" Hoắc Thương Châu ngồi liệt ở bồn tắm, bất lực tụt áo ra.
"Thế còn anh?"
"Yên tâm, ta sẽ không quấy rầy cô, chuyện tối nay đừng nói ra ngoài"
Hai người kỳ quái nói chuyện với nhau qua cánh cửa, cả hai đều hiểu ý tứ trong lời nói của đối phương, Cố Chiêu Ninh thở phào một cái yên tam trở lại giường nằm xuống, nhưng cảm giác của nụ hôn kia vẫn còn, cô cảm thấy trên môi mình vẫn lưu lại mùi vị của Hoắc Thương Châu, cô cắn cắn môi không muốn suy nghĩ nhiều, nếu anh ta không khiến mình quan tâm, vậy thì cô cũng không cần để ý...
Hoắc Thương Châu ngâm mình trong bồn nước lạnh như băng, cảm giác kia mới bắt đầu được hóa giải, đầu gối lên hai cánh tay nằm trong bồn tắm như đang suy nghĩ chuyện gì...
← Ch. 010 | Ch. 012 → |