Chú ấy muốn kết hôn
← Ch.082 | Ch.084 → |
Editor: Thạch Nam.
Ba năm sau, Hoa thị vẫn phồn hoa như cũ. Một năm trước, Tiêu Hòa Nhã ngoài dự liệu của mọi người, thi đậu vào đại học thủ đô, đại học đứng đầu cả nước. Cách Hoa thị nói xa thì không xa nói gần thì không gần, lại vừa đúng ngăn cách thế giới của cô và Thượng Quan Ngưng, nhưng tương tự cũng tránh được Đông Phương Lỗi.
Sau khi thi tốt nghiệp trung học, Đông Phương Lỗi đã từng tìm cô bắt tay giảng hòa, chỉ là trước đó, có một số việc sai lầm chính là sai lầm rồi, mặc dù trong lòng hiểu ra nhưng cũng không có cách nào bù đắp, bởi vì cô đã sống trong đau khổ suốt một năm. Lại có thể bởi vì một cái bắt tay của anh mà giảng hòa với anh! Mặc dù cô không phải là người nhỏ mọn, nhưng cũng chưa bao giờ đối xử tử tế với kẻ địch của mình. Nếu đau đớn thì cùng nhau xuống địa ngục không tốt sao? Để cho người khác không còn áy náy mình sẽ có chỗ nào tốt chứ?
"Tiêu Hòa Nhã, ngày mai nghỉ, cậu tính khi nào thì rời khỏi trường?"
Tay Tiêu Hòa Nhã dừng việc đang thu dọn đồ đạc lại, mỉm cười nhìn bạn học của mình, âm thanh trong trẻo nói: "Đêm nay mình sẽ đi!"
"Nhanh như vậy?" Đối phương cũng cười, rõ ràng là một người không nỡ rời xa gia đình, nhưng vẫn chịu đựng hai năm không về nhà, quả thật đã chịu đến cực hạn rồi.
Tiêu Hòa Nhã chỉ cười không nói, tiếp thu dọn đồ gì đó của mình, Đúng vậy, hai năm, hai năm chưa từng trở về Hoa thị một ngày, hiện nay được nghỉ hè, ba anh trai đã sớm bắt đầu la lối, bất luận như thế nào mùa hè này nhất định phải về nhà. Hai năm rất nhiều thứ thay đổi, bảo bảo của cô đã ba tuổi rồi, đã sớm chạy được, nói chuyện cũng có khuông có dạng rồi. Mà cô, bản tính ngây thơ đã sớm biến mất. Nếu như bây giờ cô bị Đông Phương Lỗi uy hiếp cũng sẽ không ngu ngốc đồng ý như vậy? Cũng không đến mức khiến người kia giận cô lâu như vậy. Nhìn thấy cô là giống như nhìn thấy kẻ thù.
Trước kia tóc ngắn sóng vai hiện đã dài tới bên hông, đen bóng như mực, cả người mặc váy dài bằng bông phiêu dật thoát tục, nếu như không nói không động quả thật là thục nữ, khẽ mỉm cười lại giống như hoa nở, làm không ít thiên chi kiêu tử(công tử nhà giàu) say mê, chỉ là trái tim đã bị khóa, không người nào có thể vào ở. dien dan le quy don
"Reng reng reng......" Chuông điện thoại di động du dương êm tai vang lên, Tiêu Hòa Nhã vừa cầm lên thì nụ cười lại tươi hơn, thu dọn hành lí xong liền phất phất tay chào bạn học rồi chạy ra ngoài.
Lầu dưới, Tiêu Mặc Vân ôm Tiêu Tiểu Bảo đang đợi cô ở bên ngoài.
"Tiểu Bảo!" Tiêu Hòa Nhã chạy xuống, không ngờ thấy Tiêu Tiểu Bảo, để túi đeo lưng xuống rồi chạy tới.
"Mẹ!" Tiêu Tiểu Bảo kích động, cũng giang hai cánh tay chạy tới. Hai người ôm nhau thật chặt.
"Này này này......" Ôm, Tiêu Hòa Nhã liền cắn Tiêu Tiểu Bảo, lấy đó làm niềm an ủi nỗi khổ tương tư. Tiêu Tiểu Bảo bị cô cắn chỉ hi hi ha ha cười. Cuối cùng hai người đều cười đến mức té xuống đất.
Tiêu Mặc Vân lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn hai mẹ con này, cuối cùng đứng dậy đi nhặt túi đeo lưng bị ném xuống đất giúp cô."Tốt lắm, lên xe về nhà!"
Tiêu Hòa Nhã nhìn xe thể thao của anh cả mình một chút, khóe miệng lập tức hạ xuống, hu hu hu...... Khoảng cách xa như vậy nhưng chỉ có một điểm không được, mỗi lần chạy qua chạy lại đều phải ngồi xe rất lâu. dien dan le quy don
"Mẹ, nói cho người biết một tin tức tốt!" Tiêu Tiểu Bảo bò dậy, sau đó lôi kéo Tiêu Hòa Nhã đang không vui lên xe.
"Tin tức tốt gì?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, ngồi lên xe mà không biết.
"Cái đó chú, giống như muốn kết hôn!" Tiêu Tiểu Bảo cũng đi theo ngồi lên xe rất là nghiêm túc nói.
Tiêu Mặc Vân bỏ hành lý vào cóp sau, lúc này mới trở lại ghế lái đạp chân ga đi về nhà.
"Cái đó chú?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, sau đó cô mới phát hiện, người quen biết của cha mình thật đúng là nhiều, con trai con gái của những bạn bè tốt là anh và chị của cô, cho nên nếu Tiểu Bảo nói chú thật đúng là không ít.
"Cái chú có bộ dạng rất xinh đẹp! Có hai chú giống nhau như đúc đó!" Tiêu Tiểu Bảo tiếp tục rất đen tâm giải thích, cậu cũng không tin mẹ cậu còn có thể tiếp tục bình tĩnh.
"Sao?" Tiêu Hòa Nhã kích động, thiếu chút nữa từ chỗ ngồi đứng lên. Chẳng lẽ là anh Hạ muốn kết hôn? Không đúng, muốn kết hôn cũng sẽ không im lặng không tiếng động như vậy, "Tiểu Bảo!" Tiêu Hòa Nhã nắm bả vai Tiêu Tiểu Bảo rất là nặng nề nói: "Con nói cái chú đó là chú Hạ sao? Gương mặt còn đẹp hơn phụ nữ, cả ngày mặc âu phục đó?"
"Không phải!" Tiêu Tiểu Bảo mở to đôi mắt vô tội, rất dùng sức lắc đầu một cái, "Là em trai của chú Hạ, chú Thượng Quan, giống nhau còn đẹp hơn cả phụ nữ cả ngày cũng mặc âu phục!" dien dan le quy don
"Cái gì?" Tiêu Hòa Nhã hoảng sợ trợn to đôi mắt, khiến đôi mắt vốn đã rất lớn bây giờ còn lớn hơn, "Cái đó...... Con ở đây nói một chút, ai muốn kết hôn?"
"Thượng Quan Ngưng!" Tiêu Tiểu Bảo vẫn duy trì vẻ mặt thành thật như cũ, "Mẹ và chú Thượng Quan Ngưng rất thân sao? Tại sao chú ấy muốn kết hôn người lại kích động như vậy?" Tiêu Tiểu Bảo giống như vô cùng không hiểu hỏi.
"Chậc......" Tiêu Hòa Nhã hồi hồn, có chút cà lăm: "Không quen...... Đúng, không quen, anh ta muốn kết hôn CMN liên quan gì đến mẹ!"
"Giáo dục con người bằng hành động gương mẫu dạy bằng lời!" Phía trước Tiêu Mặc Vân đang lái xe nhẫn nhịn khôngcười, rất là nghiêm túc nói.
Tiêu Hòa Nhã vội vàng che miệng, lúc này mới nhìn về phía Tiểu Bảo."Cái đó...... Mới vừa rồi mẹ không cẩn thận nói lời thô tục, con đừng học đó!"
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, "Yên tâm đi, mẹ, đúng rồi, ông ngoại nói, quan hệ của nhà chúng ta và nhà họ Hạ rất tốt, chúng ta nên chuẩn bị quà tặng, trên người con còn có mười mấy đồng, nếu không hai chúng ta hợp tiền mua một phần quà tặng có được hay không?"
"Tốt! Chúng ta hợp tiền mua một phần quà tặng!" Tiêu Hòa Nhã cắn răng mà nói ra, quà tặng? Còn dám muốn quà tặng, cũng đã hai ba năm không thấy, dĩ nhiên anh cũng muốn kết hôn, anh trai của anh cũng không gấp anh ngược lại không chờ được rồi! Càng nghĩ càng tức giận, càng tức càng thương tâm. dien dan le quy don
"Mẹ, chúng ta phải đưa quà tặng gì mới tốt?" Tiêu Tiểu Bảo không ngừng cố gắng, đột nhiên cảm thấy mẹ anh cũng không dễ dàng, thế nhưng có thể nhịn đến mức này. Đã nghe nói muốn kết hôn còn có thể giả cười ra tiếng. Không hổ là trường đại học đứng đầu cả nước, dạy dỗ học sinh thật tốt.
"Quan tài!" Tiêu Hòa Nhã lạnh lẽo nói.
"Gì?" Ha ha ha...... Trong lòng Tiêu Tiểu Bảo âm thầm bật cười, đúng là không nhịn nổi nữa rồi.
"Chúc anh ấy thăng quan phát tài!" Tiêu Hòa Nhã cắn răng nghiến lợi nói.
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, "Mẹ, chủ ý này rất tốt! Ngụ ý không tệ!"
Tiêu Hòa Nhã cơ hồ nghiến nát cả hàm răng, lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, chỉ có thể phẫn hận nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật cực nhanh, giống như khoảng thời gian ba năm này, cô cho là mình thật không cần, giống như ban đầu từng nói, anh không là gì của cô. Cô còn có Tiêu Tiểu Bảo, nhưng...... Nghe nói anh muốn kết hôn, cô lại khổ sở muốn chết.
"Mẹ, người làm sao vậy?" Tiêu Tiểu Bảo có chút lo lắng, mẹ cậu mặc dù có hơi tùy tiện, nhưng mà chuyện có liên quan đến Thượng Quan Ngưng, cô lại sẽ dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. dien dan le quy don
"Hu hu hu...... Tiểu Bảo, đầu mẹ đau! Đau lòng, bao tử đau! Toàn thân đau! Hu hu hu......" Đột nhiên ôm chầm lấy Tiêu Tiểu Bảo, ở trên bả vai nhỏ của cậu liều mạng khóc. Tên khốn kiếp này, cái người Trần Thế Mỹ* này, cái này...... Hu hu hu...... Đây có được coi là tự làm tự chịu không?
*Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.
← Ch. 082 | Ch. 084 → |