Biết vậy chẳng làm
← Ch.067 | Ch.069 → |
Mắt thấy Thượng Quan Ngưng bị bao vây tứ phía, Tiêu Hòa Nhã khẩn trương trái tim cũng vọt lên cổ họng rồi, nhìn thanh thiết côn* (gậy sắt) kia sắp rơi trên người anh, cô không khống chế được liền hô lớn.
Một tiếng kêu này không những không giúp được anh, ngược lại làm cho anh mất đi lợi thế, sau lưng cứng rắn bị một đòn.
"Lão đại!" Nhất - Nhị - Tam - Tứ cũng kinh hãi, trăm miệng một lời kêu lên.
Thượng Quan Ngưng mắt cũng không chớp cái nào, ngược lại ra đòn càng tàn nhẫn hơn.
Mà những tên kia rốt cuộc cũng phát hiện ra cô gái nhỏ đứng cách đó không xa có ảnh hưởng bao nhiêu đối với người này, một người trong đó nháy mắt, lập tức có mấy người chạy qua vây lại.
"Các người cấm tới đây, tới đây tôi sẽ liều mạng với mấy người!" Tiểu Bảo cầm lấy một cây xẻng một mình ngăn ở trước mặt Tiêu Hòa Nhã.
Mấy tên vừa chạy tới cười khinh miệt, liều mạng? Liều mạng như thế nào? Chỉ bằng mình hắn?
Tiêu Hòa Nhã gắt gao che miệng lại, không để cho mình phát ra chút âm thanh nào, Hiệu trưởng của cô, cô không thể để cho anh bị phân tâm! Rõ ràng đều nhìn thấy là Hiệu trưởng nhà cô đánh người, ngoại trừ mới vừa rồi bị một gậy của tên kia, nhưng mà nước mắt cô vẫn cứ lộp bộp rơi xuống. Nói không ra vì nguyên nhân gì.
"A!" Đột nhiên Tiêu Hòa Nhã cả kinh, cổ bị một người kéo qua. Thứ gì đó đang đè trên huyệt thái dương của cô.
"Cấm động!" Mắt thấy những người kia đều nằm trên đất, không biết từ lúc nào tên dẫn đầu kia đã vòng sau lưng Tiêu Hòa Nhã, cầm một cây súng lục nhắm thẳng vào đầu cô. Trên mặt hiện lên nụ cười nắm chắc phần thắng, ánh mắt rét lạnh nhìn nhóm người Thượng Quan Ngưng: "Thật không nhìn ra, các người rất lợi hại đấy, bọn tao hai mươi tám người bị bốn người các ngươi đánh tan!" Nhìn bọn người nằm trên đất, thật muốn nổ súng quét hết toàn bộ, một đám phế vật vô dụng.
"Ha.... ha.... . ha..." Thượng Quan Ngưng cười nhẹ ra tiếng, cũng thật sự ngừng tay lại, nhìn một chút đám người nằm dưới đất lúc này mới nghiêng đầu híp mắt phượng nhìn về phía cái tên đang bắt Tiêu Hòa Nhã uy hiếp người của anh."Xem ra tôi ngược lại đã xem thường các người!"
"Hừ! đánh bị thương nhiều người của tao như vậy, ngày hôm nay đừng nghĩ tới chuyện bỏ qua!" Tên kia liều mạng siết cổ Tiêu Hòa Nhã một cái, hung tợn nhìn Thượng Quan Ngưng nói.
Sắc mặt Tiêu Hòa Nhã trắng bệch, bị siết một cái như vậy càng không còn chút huyết sắc nào, lại gắt gao cắn môi cố gắng không phát ra bất cứ âm thanh gì. Những người này không phải chĩa súng về phía cô để uy hiếp Hiệu trưởng sao? Thật không biết xấu hổ, có bản lĩnh thì cùng người ta liều mạng đi, bắt cô để uy hiếp người khác coi là cái loại bản lĩnh gì? Cô sẽ không lên tiếng, có chật vật hơn nữa cũng không lên tiếng. Hiệu trưởng, anh cũng đừng ngu ngốc như vậy!
Nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã bị siết đến không còn chút huyết sắc nào lại cứng rắn chống chọi không kêu đau, mắt Thượng Quan Ngưng chợt lóe sáng, lửa giận bỗng dâng lên cuồn cuộn, hận không thể lập tức đem mấy tên trước mắt này băm thành trăm mảnh. Biết vậy lúc đầu đã không để cho các người được sống! Thượng Quan Ngưng ngước mắt, ánh mắt thâm thúy bắn về phí tên kia: "Tao cho mày ba giây suy nghĩ lại, nếu không buông cô ấy ra......." Thượng Quan Ngưng hơi dừng một chút, liền bắt đầu đếm: "Ba.... . Hai.........."
"Mày không cần đe dọa tao, tao cũng sẽ không bị dọa sợ!" Tên kia không tin người đàn ông này có bao nhiêu bản lĩnh, huống chi hắn phát hiện trong tay mình vẫn còn có người mà anh ta quan tâm.
Thượng Quan Ngưng bật cười nhàn nhạt, tiếng "Một" cũng không gọi ra nữa, tay phải nâng lên bày ra cái dấu tay phức tạp, gần như trong nháy mắt, phanh một tiếng. Một tiến hét thảm thiết vang lên, chiếc súng vốn là hướng về phía Tiêu Hòa Nhã, "phập" một tiếng rơi xuống trên đất.
Tay của người kia chảy máu đầm đìa, Tiêu Hòa Nhã mất đi chỗ dựa liền ngã vào trong ngực Thượng Quan Ngưng.
"Ô....... ô.... ô.... . Hiệu trưởng, làm em sợ muốn chết, ô... ô.... ô..." Tiêu Hòa Nhã nhào vào trong ngực Thượng Quan Ngưng, giống như một đứa trẻ không chút hình tượng nào òa một tiếng khóc lớn.
Thượng Quan Ngưng để mặc cho cô ôm lấy mình, không nhịn được vỗ nhẹ sau lưng cô: "Bao nhiêu tuổi rồi còn khóc thành như vậy, ngoan, đừng khóc! Không sao rồi!"
Người này mới vừa rồi, nhất thời tức giận vạn phần, vội vàng ngồi chồm hổm xuống nhặt lấy súng lục rơi trên đất, đang lúc đứng dậy thì toàn thân cững ngắc không dám nhúc nhích chút nào.
"Lão đại, anh không sao chứ?" Nhất, Nhị, Tam, Tứ chạy tới, người khác không biết, nhưng bốn người bọn họ biết, lúc nãy người này bị trúng một gậy sắt vừa đúng rơi vào vết thương trên người Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng không thể không lắc đầu một cái, nhìn mọi người xung quanh phân phó nói: "Trước tiên đem bắt những tên này lại!"
"Dạ!"
Tiêu Hòa Nhã xoay người, liền nhìn thấy một tên mới vừa rồi kìm kẹp ở hai bên người cô đang giơ tay lên, phía sau hắn là có vài người mặc áo đen cầm súng trường hướng về phía hắn. Xung quanh còn rất nhiều người như vậy.
"Các người....... . Các người tha cho chúng tôi đi, chúng tôi chẳng qua là phục tùng mệnh lệnh làm việc thôi!" Những người này, mặc dù đang trải qua trận chiến sinh tử, nhưng rốt cuộc cũng chưa từng thấy qua chân chính chuyện sinh tử, tình hình bây giờ lại đẩy bọn họ đến bên bờ vực sống chết.
"Đừng quên, tôi đã cho các người cơ hội!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói, sau đó vung tay lên, mấy người vốn đang trầm tĩnh liền bắt đầu hành động, nhìn thấy vũ khí trong tay đối phương, những tên kia liền ngoan ngoãn bò lên chiếc xe tải chở Container vốn là của bọn chúng chạy tới. Ngay cả tên bị trúng đạn cũng bị nhốt cùng một chỗ.
"Lão đại, đã thu thập xong!" Giải quyết xong tất cả, một người mặc âu phục màu đen mặt không biểu tình đi đến trước mặt Thượng Quan Ngưng báo cáo.
"Các cậu rời đi trước!" Thượng Quan Ngưng lạnh nhạt nói.
"Đại Tứ, cậu phái người đưa bọn họ đi bệnh viện!" Thượng Quan Ngưng phân phó.
"Lão đại, ở đây để tôi xử lý, anh đi bệnh viện trước đi!" Đại Tứ nói, Đại Tam đứng một bên đã gọi điện thoại cho bệnh viện Hạ thị.
Tiêu Hòa Nhã nghe đến đây cả người hoảng hốt, sững sờ nhìn Thượng Quan Ngưng,
"Hiệu trưởng? Anh bị thương?"
Vừa nói vừa vội vàng muốn nhìn phía sau lưng anh lại bị Thượng Quan Ngưng kéo trở lại.
"Hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã gấp gáp, liền ôm lấy thắt lưng gầy của anh, hai tay ở sau lưng anh lại sờ thấy một mảng thấm ướt. Trong lòng hoảng hốt, ngẩng đầu gắt gao nhìn anh."Hiệu trưởng!
← Ch. 067 | Ch. 069 → |