Có bản lĩnh chạy tiếp đi!
← Ch.017 | Ch.019 → |
Nhìn vẻ mặt giận dữ của Tiêu Hòa Nhã, Thượng Quan Ngưng thật là khoan khoái! Mặt mày tươi cười làm cho cả người càng thêm 'nhu hòa tịnh lệ', cho đến khi người nào đó từ từ đi đến bên cạnh mình, Thượng Quan Ngưng mới khẽ gật đầu, "Tôi quả thật đang thiếu hụt trò tiêu khiển!".
"Vậy có người nào nói rằng thầy thiếu đòn chưa?". Tiêu Hòa Nhã nhịn không được tức giận nhỏ giọng hỏi.
Thượng Quan Ngưng lắc đầu, "Cho đến giờ chưa ai dám nói!". Lại nói, từ nhỏ đến giờ chỉ có bị mẹ đánh qua, ngoài ra đều là người khác thiếu đòn anh!.
"Thầy!..." Tiêu Hòa Nhã tức giận, vươn đầu ngón tay nhắm thẳng vào Thượng Quan Ngưng.
"Đừng bất kính với hiệu trưởng!". Thượng Quan Ngưng không đếm xỉa tới ngón tay đang vươn ra của cô."Đi thôi, tôi đưa em đến phòng học!". Nói xong cũng không đợi người khác trả lời, cắm đầu cắm cổ đi ra ngoài.
Tiêu Hòa Nhã vừa phỉ báng trong lòng vừa bước nặng nề đi theo sau. Tự nhủ trong lòng, người như thế thật đúng là không quá thích hợp làm hiệu trưởng, ... lướt qua nguyên nhân những người đó muốn trục xuất hiệu trưởng, mục đích cuối cùng vẫn là nên tiếp thu.
"Tiêu Hòa Nhã, tôi xem hồ sơ cá nhân của em, với thành tích cùng gia thế của em kỳ thực rất khó có thể đăng ký vào học viện Nam Cực, em thế nào làm được?". Thượng Quan Ngưng đi đằng trước cũng không quay đầu lại hỏi, học viện Nam Cực, muốn nhập học phải có vài yếu tố cốt lõi, hoặc là có tiền, có quyền hoặc là có trí tuệ, nhìn cô như vậy cả ba yếu tố đều bình thường thật sự có chút khả nghi.
"Stop! Ai nói chỉ số thông minh của em không cao chứ! Em lúc đầu là được đặc biệt tuyển vào!". Tiêu Hòa Nhã liếc mắt nhìn bóng lưng trước mặt rất là cao ngạo nói. Hừ, đây không phải là cô tự biên tự diễn, thật sự là cô ưu tú vô cùng. Quả thật ưu tú đến mức 'nhân thần cộng mẫn'.
(nhân thần cộng mẫn: người người phẫn nộ. )
Thượng Quan Ngưng híp mắt, xoay người nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của người nào đó đang say sưa đến điên cuồng, bây giờ nhìn không nổi nữa! Thượng Quan Ngưng thở dài, chậm rãi bước đi thong thả trở lại, nhìn một chút ngón tay thon dài trắng nõn của mình, lại nhìn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, ừ, coi như sạch sẽ, kết quả là chậm rãi vươn tay trực tiếp véo lên.
Vốn đang chìm đắm trong ký ức tốt đẹp người nào đó từ từ tỉnh lại, đồng cảm từ từ tràn ra, nước mắt từ từ rơi xuống, có cần phải ác như vậy không hả!
"Đã tỉnh rồi hả?". Thượng Quan Ngưng thu tay lại, rất tò mò hỏi. Lại nói, véo cho hai cái, sắc mặt hồng nhuận không ít. Thoạt nhìn khỏe mạnh hơn.
Tiêu Hòa Nhã hai mắt ngập nước, hung hăng nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng, "Có vương pháp thiên lý hay không*? Dù sao tôi cũng là học sinh của thầy, có cần phải hãm hại tôi như vậy không?".
(vương pháp thiên lý*: công lý lẽ phải)
Thượng Quan Ngưng nhíu mày, "Tôi chính là vì thân là hiệu trưởng của em nên mới véo má em, nếu là người khác tôi còn khinh thường véo đấy!". Anh thế nhưng là người ưa sạch sẽ, người bình thường anh không sẵn lòng đến gần!
Người nào thích a! Tiêu Hòa Nhã tiếp tục ủy khuất, cô cũng không nên thiện tâm vừa nghe nói anh ta có thể bị trục xuất liền chạy tới cứu người, thật là, ...
"Tốt lắm, ủy khuất cái gì hả, nếu trong lòng tức giận, chờ sau khi 1-2-3-4 lần lượt véo xong, em thích người nào, bảo đảm véo đủ cho em!". Thượng Quan Ngưng rất hào phóng nói.
Tiêu Hòa Nhã trừng anh, anh có hào phóng sao, có bản lãnh tự mình để tôi tới bấm anh đi!
"Điều đó là không thể nào!". Có lẽ phải xem bói, Thượng Quan Ngưng nhìn Tiêu Hòa Nhã vô cùng bình tĩnh nói. Hoàn toàn đánh vỡ hi vọng của người nào đó. Tiếp sau đó xoay người rời đi.
Tiêu Hòa Nhã tiếp tục trừng, cũng chưa đuổi kịp bước chân. Đã thua một ít rồi, không thể thất bại thảm hại được. Lạc đường cũng không tốt. Nếu có thể mang theo anh trai làm chó dẫn đường thì thật là tốt, không biết có thể từ văn phòng cao ốc của Học Viện Nam Cực tìm được tầng lầu dạy học của học viên năm hai không.
"Đúng rồi, Hiệu trưởng, vì sao Hiệu trưởng người ta đều có 'tiểu mật' thầy đây lại có tứ đại 'tinh cương' hả?". Đi trên đường lớn của trường, Tiêu Hòa Nhã không chịu được yên ắng tò mò hỏi.
('tiểu mật': tình nhân; 'tinh cương': đàn ông thép).
Thượng Quan Ngưng cười, hoa xuân rực rỡ, "Tứ đại tinh cương của tôi đều tương đối chịu được khổ, đồng chí tiểu mật không chịu được đánh, không chịu được mắng, không chịu nổi sóng to gió lớn thì có để làm gì?".
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, suy nghĩ một chút cũng đúng, có một cấp trên tuyệt thế như vậy, chết như thế nào còn chưa biết đâu!, ai dám làm tiểu mật của anh ta, mặc dù có một gương mặt 'điên đảo chúng sinh' cũng không thể đánh đồng với cái mạng nhỏ của mình, nghĩ tới đây, Tiêu Hòa Nhã đột nhiên có chút đồng tình với 'vị nhân huynh' trước mặt này, bộ dáng như vậy sau này muốn tìm người bạn đời cũng quá khó khăn đi? Trong lòng anh ta rất hi vọng người này có thể cô đơn tới già, nguyên nhân cụ thể.... Cô cũng không nói rõ được!.
"Hiệu trưởng đại nhân, thầy đã từng suy nghĩ đến việc cho đánh dấu kí hiệu các con đường trong trường chưa, nhất là chỉ dẫn đường đến tầng học của học sinh năm hai?". Tiêu Hòa Nhã hỏi, nếu như vậy, coi như không có chó dẫn đường, cô bất kể ở chỗ nào cũng có thể tìm được phòng học của mình rồi!
"Học viện Nam Cực lớn đến mức này sao?". Thượng Quan Ngưng có chút không hiểu hỏi, "Huống chi đối với người trời sinh mù đường như em, có bảng chỉ dẫn thì em có thể tìm được đường tới phòng học của mình sao?".
"Em chỉ là dân cận thị mù đường, cũng không phải mắt mù!". Miệng lưỡi người này có cần phải độc địa như vậy không? Tiêu Hòa Nhã thế nhưng bị đả kích trong cả một ngày, trong khoảng thời gian ngắn không khỏi bội phục năng lực chịu đựng của bản thân. Nếu là bọn anh trai của cô chỉ sợ sớm đã cầm dao thái lên băm bọn họ thành Hôi Thái Lang rồi. Gào thét trong lòng nên tích thiện lương!
"Đeo mắt kính và người mù không giống sao?". Thượng Quan Ngưng rất vô tội nói. Sau đó thiếu chút nữa thì thấy được một chuyện phát sinh trái với quy luật tự nhiên, tóc của người nào đó không phải duỗi thẳng xuống mà là trôi nổi trong không trung."Này... này! Không nên kích động!".
Rốt cuộc cũng nhìn thấy con đường trước kia mình thường đi qua, tâm tình Tiêu Hòa Nhã đột nhiên trở nên tốt hơn, ông trời ơi, người rốt cuộc cũng không chịu nổi rồi phải không, cho nên mới chỉ cho tôi con đường sáng?
"Em cười có chút âm hiểm!". Lần này đến lượt Thượng Quan Ngưng nói những lời này với Tiêu Hòa Nhã.
Tiêu Hòa Nhã giả bộ vô tội, "Em thuần khiết hơn cả một đứa trẻ, dù thế nào cũng không âm hiểm bằng thầy nha! Thầy thế nhưng lại là nhân vật nguy hiểm cấp đại Boss!". Nói xong thừa dịp người nào đó không chú ý, sốc hết sức lực như hổ đói vồ mồi, lập tức bổ nhào vào người nào đó đến trên mặt đất. Nhào qua xong liền bò dậy nhấc chân bỏ chạy, chỉ là ....
"Chạy sao, có bản lĩnh chạy tiếp đi!". Thượng Quan Ngưng đứng dậy, chịu đựng cái ót bị đụng đau, vô cùng âm hiểm nhìn chằm chằm người nào đó cách đó không xa, trong tay cầm lên mắt kính vừa mới nhặt được.
← Ch. 017 | Ch. 019 → |