← Ch.082 | Ch.084 → |
Người đàn ông đi vào phòng, nhẹ nhàng ôm cô gái đang ngủ đặt lên giường.......
Lúc đang kê lại đầu cô lên gối, cô chợt mở mắt, muốn kêu to nhưng chỉ có thể phát ra tiếng "Ô ô...... ô ô......."
Căn phòng đóng kín, chỉ có một chút ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, Đỗ Lôi Ti muốn nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông này nhưng không thể nào nhìn rõ được......
Người đàn ông trầm giọng nói "Nhỏ giọng một chút, chẳng lẽ muốn đánh thứ tất cả mọi người sao?"
Đỗ Lôi Ti hoảng sợ nhìn người đàn ông trướ mặt nhưng cũng im lặng, bởi vì phòng mẹ ngay sát bên cạnh.
Người đàn ông thấy cô nghe lời liền buông tay, nhỏ giọng nói "Là tôi!"
Đỗ Lôi Ti nghe thấy giọng người đàn ông, trừng mắt nhìn, cô dụi hai mắt, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ cô thấy rõ khuôn mặt người đàn ông, giật mình "Tổng thống......"
Người đàn ông nhìn cô nói "Ngực của cô thật nhỏ!"
Đỗ Lôi Ti nghe anh nói, cúi đầu nhìn ngực mình, hai tay che ngực, tức giận nói "Lưu manh!"
"Hung khí đó của cô thật sự đối với tôi mà nói không có hứng thú gì!" Nói xong, anh nằm lên giường.
Đỗ Lôi Ti cắn răng, tức giận, rõ ràng ngực cô có thể ví như bánh bao, bị anh nói như vậy chẳng lẽ ngực cô không to bằng bánh bao sao?
Đỗ Lôi Ti tức giận ngồi dậy, mở đèn đầu giường, hai tay chống nạnh, ưỡn ngực, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh nói "Ngực tôi rất lớn, là anh không có mắt nhìn, mới nói như vậy......"
"Tôi nói đều là thật, ngực của cô rất nhỏ!" Bùi Tuấn Vũ nhìn cô.
"Tổng thống, anh có từng nghe người ta nói chưa? Ngực to nhưng lại không có đầu óc?" Đỗ Lôi Ti cười nói.
Bùi Tuấn Vũ nhìn mặt cô, lại nhìn ngực cô "Ngực cô nhỏ nhưng đầu óc cô cũng không tốt hơn là bao nhiêu!"
Đỗ Lôi Ti thấy anh nhìn ngực mình, vội vàng cầm gối che ngực, nhíu mày hỏi "Sao anh lại tới đây, hơn nữa sao anh lại biết nhà tôi?"
"Bí mật!" Bùi Tuấn Vũ nói xong kéo cô nằm xuống giường, kéo lại gần trong ngực.
Đỗ Lôi Ti khẩn trương nhỏ giọng hỏi "Không được...... anh nhanh đi đi, nếu không lát nữa mẹ tôi đi vào thì rất phiền toái!" Vừa nói vừa đẩy người đàn ông bên cạnh.
"Để tôi nghỉ ngơi một chút, tôi mệt qua1!" Bùi Tuấn Vũ nhẹ giọng nói.
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh, không thể làm gì khác là để mặc cho anh nằm trên giường mình, cứ như vậy ngủ thiếp đi......
Ngày hôm sau tỉnh dậy nhìn thấy cửa sổ đã đóng, cô cũng biết chuyện xảy ra hôm qua là thật, nhưng mà sao sáng ra lại không có ai?
Đỗ Lôi Ti dậy xếp chăn gối, đi ra khỏi phòng......
"Lôi Ti, dậy rồi sao!" Mẹ Đỗ nói.
"Dạ, mẹ, trưa nay con phải quay về rồi, nếu không ông chủ sẽ mắng!" Đỗ Lôi Ti nói với mẹ.
"Uhm, mẹ chuẩn bị bữa sáng rồi, ăn thôi!" Nói xong cầm tay con gái đi tới bàn ăn.
Bùi Tuấn Vũ tự hỏi lòng rất nhiều lần, tại sao lại tới đây nhưng không ai có thể trả lời anh, anh muốn tìm ra đáp án, anh đã nghĩ ra rất nhiều ý nhưng vẫn không có kết quả......
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô gái bên cạnh đang ngủ say, thật không biết nguy hiểm là gì, buổi tối lại mở cửa sổ, chỉ quấn khăn tắm nằm trên bệ cửa ngủ, thật to gan.
May mà anh tới, nếu không sẽ làm người khác lo lắng, anh nhẹ nhàng kéo chăn, trùm lên người cô, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng, lên máy bay trực thăng......
"Tổng thống, chúng ta quay về sao?" Đường Vũ hỏi.
Bùi Tuấn Vũ bóp trán, ngước đầu, tựa lưng vào ghế "Quay về đi!"
Đường Vũ di tới buồng lái, nói với phi công, máy bay lập tức cất cánh.
Đỗ Lôi Ti ăn sáng, cầm túi xách của mình "Mẹ, con phải đi rồi, mẹ phải tự chăm sóc mình thật tốt, mẹ nói với em dùm con, có thời gian con sẽ về thăm mọi người!" Nói xong, quay về phía mẹ phất tay, xoay người đi ra ngoài.
Đỗ Lôi Ti ngồi trên thuyền, suy nghĩ về chuyện tối ngày hôm qua, cô thật không hiểu, sao tổng thống lại tới nhà cô?
Rõ ràng đã nói không muốn cô yêu anh nhưng sao anh lại làm vậy? Bây giờ cô đối với anh thật sự hơi rung động......
Lúc vừa quay về tới phủ tổng thống, Bùi Mộng Na đi tới ôm cô, oán trách "Lôi Ti, cô thật không tốt, tại sao về nhà mà không nói với tôi, tôi cũng muốn đến thăm nhà cô?"
Đỗ Lôi Ti nhìn cô xin lỗi "Cô chủ, thật xin lỗi, tôi nghĩ đến thân phận cô nên mới không nói, hơn nữa hôm đó tôi cũng đi sớm, cho nên......"
Bùi Mộng Na cảm thấy hết ý kiến, liếc cô nói "Lôi Ti, nếu tôi ghét bỏ gia đình cô, tôi sẽ không làm bạn với cô, haiz, thật sự chọn nhầm bạn rồi......"
Đỗ Lôi Ti cười, ôm tay cô, làm nũng "Lần sau, nhất định tôi sẽ đưa cô đi cùng, cô chủ không nên tức giận, được không......"
Bùi Mộng Na nhìn co nói "Nhớ, lần sau nhất định phải gọi tôi!"
"Được, nhất định sẽ kêu cô!" Đỗ Lôi Ti gật đầu nói.
Vừa lúc đó Bùi Vũ tan học về, nhìn thấy cô đứng đó, tức giận nói "Giúp việc, mời ra khỏi nhà tôi, tôi ghét cô!"
Đỗ Lôi Ti nghe thằng bé nói liền giải thích "Tiểu Vũ, chuyện mà cháu nhìn thấy thật sự là hiểu lầm.... ."
"Hiểu lầm gì, rõ ràng ba nói muốn kết hôn với cô, thật không biết xấu hổ, cô lại dám cướp vị trí của mẹ tôi!" Bùi Vũ trách
Bùi Mộng Na thấy cháu mình nói như vậy, nghiêm mặt nói "Tiểu Vũ, sao cháu có thể nói như vậy? Bây giờ cháu đã lớn, không được nói như vậy!"
Bùi Vũ đau lòng nhìn cô, khóc lớn, vừa khóc vừa nói "Cô hư, cô cũng giúp người giúp việc này, cháu không thích cô!" Nói xong chạy về phòng mình.
Đỗ Lôi Ti áy náy nhìn bóng lưng thằng bé, quay đầu nói "Cô chủ, tiểu Vũ còn nhỏ, chúng ta phải giải thích thằng bé mới hiểu chứ?"
"Không sao, chỉ là một đứa trẻ, qua một thời gian sẽ không sao!" Bùi Mộng Na nói xong lại nói tiếp "Lôi Ti, bây giờ cô đã là chị dâu của tôi, sao lại gọi tôi là cô chủ?"
"Cô chủ, cô cũng không phải không biết tình hình của tôi thế nào!" Đỗ Lôi Ti nói.
Bùi Mộng Na nói "Dù gì bây giờ cô cũng là chị dâu của tôi, cô biết không?"
"Đã biết, vậy bây giờ tôi về phòng thay đồ đây cô!" Đỗ Lôi Ti trợn mắt
Bùi Vũ chạy về phòng, đóng cửa, nằm lên giường khóc, tại sao cô lại giúp người giúp việc kia chứ? Nếu mẹ cậu quay về thì phải làm sao?
Mặc dù cậu hận mẹ nhưng không hy vọng người khác thay thế vị trí của mẹ, nghĩ tới đây, cậu dùng tay lau nước mắt, cô cùng ba giúp đỡ cô ta, cậu cũng sẽ có cách chỉnh cô ta......
Nghĩ tới đây Bùi Vũ chạy ra khỏi phòng......
"Quản gia, ông có keo 502 không, tôi muốn dùng một chút!" Bùi Vũ nở nụ cười như thiên sứ hỏi.
"Cậu chủ, cậu dùng cái đó làm gì, tôi giúp cậu làm!" Quản gia nói.
"Quản gia tôi có thể tự làm, tôi muốn bản thân tự làm việc của mình!" Bùi Vũ cười ngọt ngào nói.
"Vậy thì được, cậu chủ, chờ một chút, tôi đi lấy cho cậu!" Nói xong quản gia đi tới kho tìm.
Qua môt lúc lâu quản gia đi tới nói "Cậu chủ, của cậu đây!" Nói xong đưa cho cậu.
Bùi Vũ vui mừng nhận lấy "Cảm ơn quản gia, đúng rồi, quản gia, khi nào thì ăn cơm?"
"Nửa tiếng nữa sẽ ăn tối!" Quản gia cung kính trả lời.
"Biết rồi, vậy tôi về phòng trước!" Nói xong lắc mông chạy về phòng mình.
Bùi Mộng Na đi vào phòng Đỗ Lôi Ti mở miệng "Chị dâu, mấy ngày nay chị ở với anh trai em thế nào?"
"Còn thế nào chứ, vẫn như cũ, chỉ là tổng thống thật sự rất đẹp trai......."
Bùi Mộng Na nghe vậy cười xấu xa nói "Sao, chị thích anh em rồi sao?"
Đỗ Lôi Ti hoảng hốt "Sao có thể, sao tôi thích anh cô chứ? Lại nói, hợp đồng rõ ràng đã ghi.... ."
"Quan tâm tới hợp đồng đó làm gì? Anh tôi là loại người gì chứ? Bùi Mộng Na nói.
Đỗ Lôi Ti nghiêm túc nghĩ "Tổng thống đẹp trai nhưng quá keo kiệt, hơn nữa lại lạnh lùng, còn có những lúc hơi khó hiểu!"
"Ha ha ha...... Lôi Ti, chị rất hiểu rõ anh em, em là em gái anh ấy nhưng vẫn còn không hiểu, xem ra, chị......"
Đỗ Lôi Ti nhìn khuôn mặt cười xấu xa của cô nói "Mộng Na, sau này không được hỏi nữa!"
"Được rồi, không đùa chị nữa, chúng ta đi ăn cơm!" Nói xong kéo Đỗ Lôi Ti ra khỏi phòng.
Bùi Vũ nhìn cô cùng người giúp việc sắp trở thành mẹ mình đi xuống, cười đi tới "Dì à, thật xin lỗi, cháu biết sai rồi, cô nói đúng, đây là sự lựa chọn của ba, dì đừng giận cháu được không?"
Đỗ Lôi Ti nghe thằng bé nói vậy, mỉm cười ôm thằng bé vào lòng, vui mừng nói "Dì không giận!"
"Cảm ơn dì, lát nữa ăn cơm, dì ngồi cạnh cháu được không?" Bùi Vũ hỏi.
← Ch. 082 | Ch. 084 → |