← Ch.040 | Ch.042 → |
Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Tuấn Vũ đi tới bộ ngoại giao, Bùi Mộng Na chuẩn bị mọi thứ cho buổi tiệc, Đỗ Lôi Ti vẫn như mọi ngày đưa cậu chủ đi học.
Sau khi về đến phủ tổng thống, Đỗ Lôi Ti nhìn thấy công chúa Lâm Thanh đang ngồi đọc báo trên ghế sa lon.
Lâm Thanh nhìn thấy cô kiêu ngạo mở miệng "Đi rót cho tôi ly nước!"
"Vâng!" Đỗ Lôi Ti đi vào nhà bếp rót nước sôi để nguội, bỏ vào khay "Công chúa, nước của cô đây!"
Lâm Thanh liếc nhìn cô, bỏ tạp chí trong tay ra, bưng ly nước lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhíu mày nói "Cô làm việc vậy sao, nước lạnh như vậy mà cũng dám lấy cho tôi uống?"
"Vâng, vâng, là lỗi của tôi, tôi sẽ đi đổi lại!" Đỗ Lôi Ti khẩn trương nói, cầm cái ly trên bàn trà lại đi vào nhà bếp đổi ly nước khác.
Cô lại bưng một khay đựng cái ly thủy tinh khác ra "Công chúa, tôi đã đổi ly khác rồi!"
Lâm Thanh vẫn không ngẩng đầu nhìn cô, một tay cầm báo, một tay cầm ly nước "A...... Thật là nóng......" Trực tiếp ném ly nước về phía Đỗ Lôi Ti.
"A...... Thật là đau......" Đỗ Lôi Ti bị nước nóng đột ngột dội tới, đôi tay sưng đỏ, phồng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại thét lên.
Quản gia cùng những người giúp việc khác nghe thấy tiếng thét liền nhanh chóng bước vào phòng khách......
Lâm Thanh thấy tất cả người giúp việc đều đi qua, làm như chủ nhà ánh mắt lạnh lùng quát người giúp việc "Các người không có việc gì làm sao? Đến lúc đó tổng thống đuổi các người ra ngoài, đừng có đổ thừa là do tôi!"
Tất cả người giúp việc nghe thấy vậy vội vàng tản đi, tiểu Thanh liếc mắt nhìn thấy Đỗ Lôi Ti đang khóc, hả hê nói một câu "Đáng đời" rồi đi ra ngoài.
Tiểu Ngọc muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị quản gia dùng ánh mắt ngăn lại.
Tay Đỗ Lôi Ti rất đau, rất xót, đau đến nỗi chịu không được, cô chảy nước mắt nhưng không dám nói gì, bởi vì người kia là công chúa.
Cuối cùng quản gia cũng rời đi nhưng trước khi đi khẽ nhìn Đỗ Lôi Ti, đó là ánh mắt đồng tình, bởi vì ông cũng thương nhưng không giúp được gì.
Tiểu Ngọc không hiểu nhìn quản gia, mở miệng nói "Quản gia, sao lại không giúp Lôi Ti? Ông xem tay cô ấy rộp hết rồi, thật sự rất nghiêm trọng!"
"Không phải là tôi không giúp cô ấy, mà là lúc này nếu như giúp cô ấy...... thì đồng nghĩa là hại cô ấy!" Quản gia khổ sở nói.
Lâm Thanh thấy tất cả người giúp việc đã tản đi, không hề để ý nói "Thế nào? Cô uất ức sao? Khóc cái gì mà khóc? Bây giờ lập tức đi rót cho tôi một ly nước trái cây!"
Đỗ Lôi Ti đưa tay bị phỏng lau nước mắt, khi bàn tay đụng vào khuôn mặt liền cảm thấy rất đau, đau đến nổi muốn nín thở nhưng không còn cách nào khác, ai bảo cô là người giúp việc, mà người phụ nữ kia lại là công chúa chứ?
Cô cố nhịn đau, khó khăn mở miệng "Công chúa, cô muốn uống nước trái cây gì?"
"Nước cam!"
Đỗ Lôi Ti gật đầu quay về nhà bếp.
Tiểu Ngọc nhìn thấy vội vàng đi tới khẩn trương hỏi "Lôi Ti, đau lắm phải không? Công chua kia thật là quá đáng!"
Cô thật sự muốn đòi công lý cho Lôi Ti nhưng cô cũng không có cách nào, cô cũng chỉ là một người giúp việc bình thường, ngay sau đó dường như nghĩ tới điều gì, vui mừng nói "Lôi Ti, cô chủ về tôi sẽ nói giúp cô!"
Đỗ Lôi Ti khẩn trương nói "Nhất định không được nói cho cô chủ biết, tiểu Ngọc, làm ơn đi, đây là công chúa, tôi không muốn để cô chủ biết chuyện này!" Cố nhịn đau, lấy nước cam trong tủ lạnh ra.
Tiểu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, tiếp tục hỏi "Lôi Ti, sao cô còn lấy nước trái cây làm gì?"
Đỗ Lôi Ti nhăn mặt "Công chúa muốn uống nước cam."
"Mẹ kiếp, công chúa có bệnh à? Biết rõ tay cô bị phỏng còn sai cô làm việc?"
Đỗ Lôi Ti khẽ thở dài, nhìn ra phía bên ngoài, nhỏ giọng nói "Nhỏ giọng một chút, nếu không công chúa nghe thấy thì phiền to!"
Cô vội vã lấy nước trái cây bỏ vào khay bưng ra ngoài "Công chúa, đây là nước cam mà cô muốn!"
Lâm Thanh lườm cô một cái, không thèm nhìn ly nước cam "Bây giờ tôi không muốn uống nữa, tôi muốn đi ra ngoài đi dạo một chút, cô đi cùng với tôi!"
Công chúa này thật biết đùa giỡn. Tại sao lại cứ giày vò cô như vậy? Hai tay cô đã bị phỏng mà cô ta vẫn muốn cô cùng cô ta đi ra ngoài?
Bây giờ Đỗ Lôi Ti cảm thấy mình thật là bi thương, mẹ kiếp, cô thật muốn mắng người phụ nữ trước mặt này nhưng không biết phải làm gì ngoài việc gật đầu đồng ý.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |