← Ch.167 | Ch.169 → |
Bùi Mộng Na nhíu mày nhìn anh trai mình tức giận nói "Anh, anh biết gì chứ? Chuyện của em anh đừng xen vào!"
"Mộng Na, em càng ngày càng to gan!" Bùi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm cô nói.
"Tổng thống, tôi muốn nói rõ với cô chủ!" Đường Vũ nhìn hai anh em đang cãi nhau nói.
Bùi Tuấn Vũ giơ cổ tay xem đồng hồ "Không được, bây giờ tôi muốn đến nhà Lôi Ti, có chuyện gì về nhà rồi hai người tự giải quyết!"
Nói xong, đi ra khỏi phủ tổng thống, ngồi lên xe!
Bùi Mộng Na hung hăng trợn mắt nhìn Đường Vũ, đi giày cao gót đi theo ra ngoài!
Đường Vũ không hiểu nhìn cô gái phía trước, bất đắc dĩ lắc đầu.
Khi anh ta đi ra, khom người nhìn người đàn ông trong xe hỏi "Tổng thống, có cần tôi đi cùng không ạ?"
"Không cần, ngày mai là chủ nhật, cậu về nghỉ ngơi cho khỏe đi!" Bùi Tuấn Vũ nói xong quay sang nói với tài xế "Lái xe!"
Xe cứ như vậy rời khỏi phủ tổng thống!
Đường Vũ nhìn xe dần dần đi xa, anh ta đứng tại chỗ nhíu mày nghĩ, nhất định là cô gái kia nói gì đó với em gái tổng thống, nếu không sao cô chủ lại có vẻ mặt như vậy, xem ra anh ta thật sự xem thường cô gái kia!
Xem ra ngày mai có thời gian phải đi tìm cô gái kia nói chuyện cho rõ!
Đường Vũ lên xe, từ từ lái xa rời khỏi phủ tổng thống, đi về phía chung cư Tinh Ngữ!
Bùi Mộng Na ngồi trong xe nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh hỏi "Anh, chúng ta đến nhà Lôi Ti thế nào?"
"Ngồi thuyền!" Bùi Tuấn Vũ nhắm mắt giả bộ ngủ.
Bùi Mộng Na trợn to mắt nhìn anh trai "Không thể nào?"
"Có chuyện gì sao?" Bùi Tuấn Vũ mở mắt nói.
"Anh, nếu anh ngồi thuyền sẽ bị người ta nhận ra!" Bùi Mộng Na nhìn anh trai nói.
"Em cho rằng ngồi máy bay sẽ không có người nhận ra sao?" Bùi Tuấn Vũ hỏi ngược lại.
Bùi Mộng Na cảm thấy anh trai nói cũng đúng, vì vậy liền hỏi "Anh, vậy anh cũng không thể cứ như thế này đi?"
Bùi Tuấn Vũ từ trong túi phía sau lấy quần áo bình thường, mắt kính còn có mũ, cởi áo khoác thay quần áo!
Bùi Mộng Na nhìn thấy anh trai muốn thay quần áo ngay tại chỗ, vội vàng quay mặt ra cửa sổ, tức giận nói "Anh, sao anh lại thay quần áo trước mặt em?"
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô cười "Em là con gái sao?"
"Sao em không phải con gái chứ?" Bùi Mộng Na hỏi ngược lại.
Cô thật là tự ái, tại sao anh mình cũng nói mình như vậy chứ?
Cô có chỗ nào không giống con gái sao, hơn nữa những cô gái khác có thứ gì cô cũng đều có, tại sao anh trai cùng ẻo lả lại nói cô như vậy chứ?
A???
Sao lúc này cô lại nhớ tới ẻo lả chứ?
Nhất định là những lời anh trai nói nên cô mới nhớ tới anh ta.
Xe dừng lại trong bãi đậu xe, Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng ra lệnh "Quay về đi!" Nói xong đi về phía sân bay.
Bùi Mộng Na đi theo phía sau anh trai, nhìn quần áo anh lúc này, tin rằng sẽ không có ai nhận ra!
Hai anh em cầm vé máy bay đi vào trong sân bay, Bùi Tuấn Vũ nhìn xung quanh......
Bùi Mộng Na tò mò nhìn anh trai không biết anh trai đang tìm cái gì, liền nhìn theo anh trai!
Mạnh Lạp giơ túi hàng lý đi tới trước mặt hai anh em cười nói "Tuấn Vũ, tôi đến rồi!"
Bùi Mộng Na nghe giọng nói còn tưởng là mình hoa mắt, nâng bàn tay nhỏ bé dụi mắt, lúc này mới phát hiện ra mình thật sự không nghe lầm!
Mạnh Lạp nhìn cô gái đang dụi mắt cười nói "Cô cũng đi sao?"
Bùi Mộng Na buông tay xuống nhìn anh ta tức giận "Sao anh cũng ở đây?"
Mạnh Lạp nhìn cô nhún vai "Là anh cô gọi tôi tới!"
Bùi Mộng Na tức giận không nhìn hai người đàn ông này, đi về phía kiểm tra an ninh!
Thật sự là nhắc tào tháo tào tháo liền tới, thật không khỏi ủ rũ, xem ra sau này không nên nhắc tới người đàn ông này!
Bùi Tuấn Vũ nhìn bạn thân của mình nói "Cậu nói có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện gì?"
"Tuấn Vũ, bây giờ tôi không thể nói nhưng mà chờ khi nào đến nhà Lôi Ti, cậu sẽ biết, đến lúc đó, cậu sẽ cảm ơn tôi thế nào?" Mạnh Lạp cười nói.
Bùi Tuấn Vũ nhăn mặt nhìn anh ta lạnh lùng nói "Tôi đến đó mà không có câu trả lời mà tôi muốn vậy cậu chuẩn bị làm thái giám đi!"
Nói xong những lời này Bùi Tuấn Vũ đi về phía kiểm tra an ninh!
Mạnh Lạp đứng tại chỗ nhìn bóng lưng người đàn ông kia, anh chọc ai cơ chứ, anh ta muốn nói cho cậu ta biết sự thật, bây giờ lại bị uy hiếp ngược lại, xem ra vẫn phải suy tính thật kỹ!
Bùi Mộng Na đi lên máy bay ngồi xuống.
Bùi Tuấn Vũ tìm được ghế của mình ngồi xuống.
Mạnh Lạp lên máy bay cuối cùng, cầm vé tìm chỗ của mình ngồi xuống.
Tiếp viên hàng không đi tới lịch sự hỏi "Quý khách, có cần giúp gì không?"
Mạnh Lạp mỉm cười nói "Xin hỏi chỗ này ở đâu?"
"Quý khách bây giờ tôi sẽ đưa anh tới chỗ này!" Tiếp viên hàng không nói xong liền đưa anh ta về phía chỗ ngồi!
Bùi Mộng Na ngồi đó thật nhàm chán, cầm tạp chí lên xem!
"Quý khách, đây là chỗ của anh!" Tiếp viên hàng không đưa anh tới vị trí số 19 dừng lại nhìn người đàn ông phía sau nói.
"Cảm ơn, người đẹp!" Mạnh Lạp nói xong, đặt mông ngồi xuống.
Bùi Mộng Na ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, trợn to hai mắt "Sao anh lại ngồi đây?"
Mạnh Lạp khoanh tay trướ ngực nhìn cô "Đây là chỗ của tôi, tôi không ngồi đây thì ngồi đâu?"
"Tôi không quan tâm anh ngồi đâu, dù sao tôi cũng không muốn ngồi cùng anh!"
Bùi Mộng Na nói.
Mạnh Lạp dùng tay làm dấu mời "Mời, cô muốn đi đâu ngồi cũng được!"
Bùi Mộng Na đứng dậy nhìn quanh bốn phía, tất cả chỗ ngồi đã kín hết, quay đầu nhìn thấy anh trai ngồi phía sau "Anh, chúng ta đổi chỗ đi?"
"Không đổi!" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng từ chối.
"Anh, đổi đi, anh ngồi chung với ẻo lả đi!" Bùi Mộng Na nói.
Bùi Tuấn Vũ ngẩng đầu nhìn cô, từ chối "Không đổi!"
Bùi Mộng Na tức giận trợn mắt không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống!
Mạnh Lạp ngồi đó buồn cười nhìn cô "Sao vậy, Tuấn Vũ không đổi sao?"
"Mẹ kiếp, anh có phải đàn ông không vậy?" Bùi Mộng Na tức giận nói tục.
Mạnh Lạp nhún vai nói "Nếu cô cảm thấy tôi không phải là đàn ông vậy có thể thử một chút liền biết!"
"Sao anh có thể vô sỉ như vậy chứ?" Bùi Mộng Na tức giận nói.
"Quý khách, máy bay sắp cất cánh rồi, xin hãy nói nhỏ một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng đến người khác!" Tiếp viên hàng không lịch sự nói.
Lúc này Bùi Mộng Na mới nghĩ đến mình đang trên máy bay, bởi vì người đàn ông ngồi bên cạnh mà mất hết thể diện, giận đến nghiến răng nhìn anh ta!
Cô không ngừng uống nước, một ly lại một ly, uống đến khi lửa giận trong lòng hạ xuống!
Máy bay từ từ rời khỏi đường băng, hướng về phía bầu trời xanh thẳm......
Bùi Mộng Na tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ!
Tiếp viên thỉnh thoảng đi tới cạnh người đàn ông ngồi bên cạnh nói nhỏ.......
Bàn tay Mạnh Lạp lén xoa nắn mông cô tiếp viên "Tôi đi toilet!" Nói xong đi về phía nhà vệ sinh.
Tiếp viên hàng không cũng đi theo anh ta!
Bùi Mộng Na thấy động tác kia của anh ta cực kỳ chán ghét, ở phía sau anh ta lén làm mặt quỷ!
A......
Có phải vừa rồi uống nhiều quá hay không, bây giờ cô liền mắc tiểu nhưng rõ ràng vừa rồi cô nghe thấy ẻo lả nói đi vệ sinh, bây giờ cô phải làm sao?
My god, sao ngay cả đi vệ sinh cũng đến cùng lúc với tên ẻo lả kia chứ???
Không có cách nào khác, bây giờ cô rất mắc tiểu, thôi cô cũng mặc kệ, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh!
Lúc cô đi tới phòng rửa tay liền nghe thấy âm thanh làm người ta đỏ mặt......
"Uhm....... A....... . Thật thoải mái......." Cô gái ở bên trong kiều mỵ nói.
"Thế nào, thoải mái sao?" Người đàn ông bên trong nói.
Bùi Mộng Na nghe thấy âm thanh bên trong truyền ra cảm thấy lúng túng, bây giờ cô ở không được mà đi cũng không xong......
Bây giờ cô không nhịn được nữa, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gõ của "Có ai không...... ?"
A.......
Xin lỗi vì cô đã cắt đứt chuyện tốt của hai người, không còn cách nào, nếu người ở bên trong không ra thì cô sẽ tiểu ra quần!
Một nữ một nam bên trong nghe thấy bên ngoài có giọng nói vang lên, người đàn ông tăng nhanh tốc độ, hung hăng đâm tới, rút bộ phận quan trọng ra, trực tiếp bắn lên người cô gái.......
Cô gái đỏ mặt nói "Mạnh Mạnh, sao anh không bắn vào trong em?"
Mạnh Lạp thu hồi nụ cười nói "Không ai có thể mang thai con của tôi!"
Nói xong, chỉnh lại quần áo, không quay đầu lại nói "Nhớ, không nên vọng tưởng chuyện ngu ngốc như vậy!"
Cô gái sửa lại quần áo, đi theo phía sau người đàn ông, làm bộ đáng thương nói "Mạnh Mạnh, em không vọng tưởng gì hết!"
← Ch. 167 | Ch. 169 → |