← Ch.146 | Ch.148 → |
Đỗ Lôi Ti nghiêm mặt nhìn cô "Mộng Na, chị đã ly hôn với anh trai em rồi!"
"A......" Bùi Mộng Na nhìn cô không biết phải nói gì!"
"Được rồi, em cũng về đi, muộn thế này một mình em con gái lái xe phải cẩn thận!" Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói.
"Em biết rồi, bây giờ em sẽ về!" Bùi Mộng Na lắc đầu nói.
Nói xogn xoay người ra ngoài lái xe về phủ tổng thống!
Bùi Tuấn Vũ ngồi im uống rượu, một ly lại một ly.... .
Đường Vũ nhìn anh uống say, chỉ có thể bất dắc dĩ lắc đầu, bây giờ anh ta cũng không giúp được gì!
Anh ta chỉ có thể đỡ người uống rượu say kia ra xe, Tiểu Ngọc đi phía sau nói "Tôi đi tãi về cũng được!"
"Lên xe!" Đường Vũ lạnh giọng nói.
Tiểu Ngọc nhìn thấy ánh mắt kia, trong lòng khẽ run, bước lên xe ngồi!
Bùi Mộng Na lái xe về phủ tổng thống, cô đi vào trong nhìn quản gia hỏi "Anh tôi chưa về sao?"
"Tổng thống chưa về!" Quản gia cung kính nói.
Bùi Mộng Na ngồi trên ghế sa lon chờ, cô không biết lúc anh trai đến khu chung cư Tinh Ngữ tại sao lại đột nhiên bỏ đi, bây giờ cô thật sự rất lo lắng cho anh......
Đường Vũ lái xe đến phủ tổng thống, đỡ Bùi Tuấn Vũ uống say đi vào!
"Anh, anh làm sao vậy?" Bùi Mộng Na nhìn thấy hai người đàn ông đi tới lo lắng hỏi.
Đường Vũ nhìn cô nói "Tổng thống uống say, bây giờ tôi đỡ anh ấy lên lầu!" Nói xong đỡ Bùi Tuấn Vũ về phòng!
Tiểu Ngọc đi vào nhìn Mộng Na lo lắng hỏi "Mộng Na, cô cảm thấy như vậy có được không?"
Bùi Mộng Na ngồi trên ghế sa lon nhìn cô ấy khẽ nói "Tôi cũng không biết nhưng mà tôi nhất định phải làm như vậy!"
Lúc hai người đang trò chuyện thì Đường Vũ đi xuống "Cô chủ, nếu không còn chuyện gì vậy chúng tôi về trước!"
"Về đi, đi đường nhớ cẩn thận!" Bùi Mộng Na đưa hai người ra cửa!
Đường Vũ lái xe quay về khu chung cư Tinh Ngữ!
Tiểu Ngọc bị không khí bên trong xe làm cho không thở nổi, tại sao người đàn ông này nhất định phải lạnh lùng như vậy chứ?
Về đến nhà Tiểu Ngọc liền quay về phòng mình!
Sáng ngày hôm sau, lúc Bùi Tuấn Vũ tỉnh dậy nhớ lại ngày hôm qua nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh quyết định, sau này sẽ đến quán pub này thường xuyên, anh không tin, bóng dáng mà anh nhìn thấy không phải là cô.
Bây giờ anh cảm thấy phải thử vận may một chút, chr có như vậy, anh mới có điều chỉnh tâm tình!
"Tổng thống, thư ký Đường đã đến!" Quản gia gõ cửa nói.
"Đã biết!" Bùi Tuấn Vũ ở trong phòng trả lời.
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, rửa mặt, thay quần áo đi ra ngoài......
Đường Vũ nhìn thấy anh đi ra, phát hiện ra bóng dáng tối qua đã không còn, bây giờ đã khôi phục lại xảm xúc ban đầu, anh khẽ thở dài!
"Tổng thống, dự án mà anh phê chuẩn bây giờ đã bắt đầu thực hiện, hiện tại những trường học ở những vùng nông thôn xa xôi bắt đầu sữa chữa!" Đường Vũ báo cáo.
"Hôm nay không còn chuyện gì rồi, cậu về trước đi!"
"Vâng, tổng thống!" Đường Vũ xoay người đi ra khỏi phủ tổng thống!
Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy bóng dáng anh ta rời đi, bắt đầu ăn sáng......
"Quản gia......" Bùi Tuấn Vũ gọi.
Quản nha bước nhanh tới hỏi "Tổng thống, có chuyện gì ạ?"
"Hôm nay bất kể là ai đến tìm tôi đều nói tôi không có ở nhà, biết chưa?" Bùi Tuấn Vũ nhìn ông nói.
Quản gia gật đầu "Vâng, tổng thống!"
"Được rồi, tôi no rồi, bây giờ muốn đi ra ngoài!" Bùi Tuấn Vũ nói xong cầm khăn giấy lau miệng.
Đi về phía gara!
Anh chọn chiếc xe tầm thường nhất lái ra khỏi phủ tổng thống!
Bùi Tuấn Vũ lái xe chạy thẳng tới khu chung cư Tinh Ngữ, anh muốn thử vận may của chính mình để tìm bóng dáng kia......
Đến khu chung cư Tinh Ngữ, anh dừng xe lại, nhìn người đi lại trên đường, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc......
Anh đeo kính đen, tay trái chống cằm, nghiêng người dựa vào cạnh xe!
Bùi Tuấn Vũ chợt trợn to hai mắt, nhanh chóng mở cửa xe, chạy tới......
"Lôi Ti......" Bùi Tuấn Vũ nhìn cô gái kích động kêu lên!
Đỗ Lôi Ti đột nhiên bi bóng người kia lao tới dọa sợ, khi cô thấy rõ ràng người đàn ông trước mặt, tò mò hỏi "Xin hỏi anh là ai?"
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô gái khiến anh ngày ngày mong nhớ đứng trước mặt, trong lòng cảm thấy rất vui nhưng một giây sau lại bị câu nói của cô đả kích!
Anh nhìn cô bụng bự đứng trước mặt mình, cô đã quên anh, bây giờ anh cảm thấy thật khổ sở......
Anh thấy có người đi về phía này, Bùi Tuấn Vũ nắm cổ tay cô, kéo cô đến bên xe mình, mở cửa xe, nhẹ nhàng đẩy cô vào vị trí bên cạnh, sau đó mình cũng lên xe!
Đỗ Lôi Ti hoảng sợ nhìn anh, hai tay khoanh trước ngực lớn tiếng chất vấn "Anh...... Anh là ai vậy? Có phải anh có ý đồ xấu gì không?"
Bùi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm cô, tại sao cô không nhớ anh chứ?
Anh kiềm nén tất cả nghi ngờ trong lòng, nhìn cô khẽ hỏi "Em thật sự không biết tôi sao?"
"Tại sao tôi lại phải biết anh?" Đỗ Lôi Ti liếc anh nói.
"Em hãy suy nghĩ một chút đi, anh là Tuấn Vũ!" Bùi Tuấn Vũ vội vàng nói.
"Đỗ Lôi Ti nói "Anh bị làm sao vậy? Có phải anh có bệnh hay không? Tại sao tôi lại phải biết anh?"
"Lôi Ti, em nghĩ kỹ lại đi, anh là Tuấn Vũ!"
"Anh đừng có lại gần, nếu anh lại gần tôi liền kêu lên!" Đỗ Lôi Ti tức giận nói xong sao đó nói tiếp "Anh làm sao vậy? Anh có biết anh làm như vậy sẽ làm tôi hư thai không!"
Bùi Tuấn Vũ nghe thấy lời cô nói...... nhìn về phía bụng cô, nhìn dáng dấp của cô giống như sắp sinh, run rẩy hỏi "Đứa bé này là của ai...... ?"
Đỗ Lôi Ti nói "Anh hỏi câu này không phải là nói nhảm sao? Anh nói đứa bé này của tôi có thể là của ai!"
"Đứa bé này là của người đàn ông kia sao?" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
"Là người đàn ông của nhà tôi, người đàn ông chết tiệt kia chết rồi, được chưa, đây chính là điều anh muốn biết, nếu không còn chuyện gì nữa, anh này, tôi muốn xuống xe!" Đỗ Lôi Ti tức giận nói xong mở cửa muốn xuống xe!
Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy cử động của cô liền ấn nút khóa cửa, mặc kệ cô làm thế nào cũng không thể mở cửa xe!
Đỗ Lôi Ti tức giận nhìn anh "Người đàn ông này rốt cuộc anh muốn gì?"
"Thời gian qua em đã đi đâu?" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng hỏi.
"Mẹ kiếp, nếu anh không mở cửa, tôi sẽ gọi điện thoại cho bạn trai tôi!" Đỗ Lôi Ti uy hiếp.
Thật là bất lịch sự, vừa lúc đó điện thoại của Đỗ Lôi Ti liền vang lên......
Cô cầm điện thoại lên "Alo, Tiếu Bằng, anh đang ở đâu?"
"Lôi Ti, em đang ở đâu? Anh lên lầu liền không thấy em đâu?" Đầu dây bên kia Tiếu Bằng hỏi.
"Em ở trong một chiếc xe ở đối diện khu chung cư, anh nhanh qua đây đi, có một người đàn ông kỳ quái ở đây!" Đỗ Lôi Ti nói.
Tiếu Bằng cúp máy, chạy về phía cô nói......
Anh tìm từng chiếc xe một nhưng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu......
Cách đó không xa Bùi Tuấn Vũ nhấn nút cách âm, người bên ngoài căn bản không thể nghe thấy tiếng người trong xe nói chuyện!
Đỗ Lôi Ti nhìn bóng dáng bên ngoài đang tìm kiếm mình, cô ngồi trong xe vội vàng kêu "Tiếu Bằng...... Em ở đây......"
"Em không cần kêu nữa, anh ta sẽ không nghe thấy!" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói, nhìn cô lại hỏi "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Mẹ kiếp, có phải anh có bệnh không? Tại sao vẫn còn hỏi? Tôi lại không biết anh!" Đỗ Lôi Ti nói.
Mẹ kiếp, bây giờ cô mới biết người đàn ông này lại khó dây dưa như vậy, một vấn đề lại hỏi nhiều lần như vậy!
Bây giờ cô phải làm sao để ra khỏi cái xe này đây?
Đỗ Lôi Ti tức giận nhìn người đàn ông trước mặt "Tôi nói lại một lần nữa, tôi căn bản không biết anh, còn nữa, bây giờ lập tức, lập tức mở cửa cho tôi, tôi muốn về nhà!"
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô cười "Em cảm thấy nếu em không nói rõ, anh sẽ để em đi sao?"
Đỗ Lôi Ti thật sự hết ý kiến "Tôi không biết anh...... anh muốn tôi nói cái gì?"
← Ch. 146 | Ch. 148 → |