← Ch.131 | Ch.133 → |
Bùi Mộng Na nhíu mày nhìn anh ta "Vậy còn phải hỏi sao? Anh ở trong phòng Tiểu Vũ đau như vậy không cần nghĩ cũng biết!"
"Nếu cô muốn biết tôi có phải thái giám hay không vậy chúng ta tìm một chỗ thử xem?" Mạnh Lạp nhìn cô cười tà nói.
"Anh......" Bùi Mộng Na tức giận, khuôn mặt đỏ bừng "Anh là đồ lưu manh, nếu anh biến thành thái giám, tôi sẽ đi mua pháo hoa ăn mừng!"
"Cô lo lái xe đi!" Mạnh Lạp nắm chặt cánh cửa la lên.
Bùi Mộng Na nhíu mày cho xe dừng lại, quay sang vị trí bên cạnh, chống nạnh nhìn anh ta "Tại sao anh lại như vậy?"
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô nói "Cô có biết lái xe không? Cô biết rõ phía trước có xe vậy mà vẫn đâm tới, cô không sợ tông vào đuôi xe sao?"
"Nếu như anh không yên tâm vậy anh tự mình lái đi!" Bùi Mộng Na nhìn anh ta nói.
Mạnh Lạp tức giận chuẩn bị bước xuống, kết quả vừa nhấc chân, khuôn mặt anh tuấn liền nhíu lại "Mẹ kiếp, cô thật độc ác, chân tôi bây giờ còn rất đau!"
"Vậy ý anh là anh không thể lái?"
Mạnh Lạp nhìn cô tức giận trả lời "Đúng, đều tại cô!"
"Anh đừng có bịa lý đo, không biết lái thì nói không biết lái, đừng lấy cớ như vậy!" Bùi Mộng Na nói xong quay về vị trí cũ, khởi động xe chạy đi.
Xe đi về phía Duyên Hải, quãng đường này Bùi Vũ cùng Mạnh Lạp hoảng sợ vượt qua......
"Cô, cô có thể lái xe ổm định một chút được không?" Bùi Vũ ngồi ở sau nói.
Bùi Mộng Na quay đầu nhìn cậu bé nói "Tiểu Vũ, cô đã cố gắng hết sức rồi, cháu đừng trách cô như vậy!"
"A......" Mạnh Lạp ngồi bên cạnh la to.
"Anh sao vậy?" Bùi Mộng Na tức giận hỏi.
Mạnh Lạp sắc mặt trắng bệch nhìn cô "Sao cô lái xe mà nhìn ra phía sau? Cô có biết vừa rồi thiếu chút nữa......"
"Anh có thể im miệng anh lại không?" Bùi Mộng Na liếc nhìn anh ta nói.
Bùi Tuấn Vũ nghe âm thanh "tút tút tút" trong điện thoại, anh cúp máy, xem ra không thể mong đợi Mộng Na đi thăm mẹ Lôi Ti, chuyện đã xảy ra lâu như vậy, xem ra anh phải tự mình đi một chuyến!
"Đường Vũ, bây giờ chuẩn bị máy bay, đi tới nhà Lôi Ti!" Bùi Tuấn Vũ nói với Đường Vũ đang ngồi cạnh tài xế.
Đường Vũ xoay người nhìn anh cung kính trả lời "Tổng thống, thời gian chúng ta phỏng vấn sắp đến rồi?"
Bùi Tuấn Vũ nghe anh ta nói thế, giơ cổ tay liếc nhìn, nhíu mày nói "Vẫn còn một ít thời gian, bây giờ chúng ta đi!"
"Vâng, tổng thống!" Đường Vũ trả lời!
"Xe chạy thẳng đến sân bay!
Bùi Tuấn Vũ xuống xe, đi thẳng lên máy bay "Đường Vũ, nói vị trí nhà Lôi Ti cho phi công!" Nói xong, đi vào cabin.
Đường Vũ nghe thấy tổng thống nói liền đi tới khoang lái nói với phi công......
Khi anh ta từ khoang lái đi ra, nhìn thấy tổng thống đang nhắm mắt giả vờ ngủ, anh ta đi tới nhẹ giọng nói "Tổng thống......"
Bùi Tuấn Vũ từ từ mở mắt nói "Có chuyện gì?"
"Tổng thống, chuyện của phu nhân nổi bật như vậy, anh đi thế này tôi cảm thấy không tốt lắm!" Đường Vũ cung kính nói.
Bùi Tuấn Vũ ngước mắt nhìn anh ta nói "Tôi biết rồi!"
"Tổng thống, vậy sao anh còn muốn đi?" Đường Vũ hỏi.
Anh ta thật sự không hiểu bây giờ tổng thống đang nghĩ gì, biết rõ như vậy vì sao còn làm chứ?
Bùi Tuấn Vũ biết thư ký của mình đanh nghĩ gì, anh cố ý muốn tới đó để cho người nhà cô công đạo.
Dù sao một người vô tội bị anh ta kéo vào, bây giờ không còn sống nữa, anh là một người đàn ông, còn là một người quản lý cả một đất nước, anh nhất định phải cho người nhà cô một công đạo!
Nhưng mà nếu nhìn thấy người nhà cô thì anh phải nói thế nào đây?
Đỗ Lôi Ti làm việc ở đây mấy ngày, mỗi ngày đều dậy rất sớm, đi tới khu núi bên cạnh hít thở không khí trong lành......
Cô sờ bụng mình thì thầm "Bảo bối, con xem phong cảnh ở đây thật đẹp, chờ con ra đời, mẹ nhất định sẽ dẫn con đến đây!"
Cô đứng trên núi nhìn một lúc lâu, cô ngồi trên một tảng đá nhìn hoa cỏ, khiến cho cô nhớ lại phong cảnh trong phủ tổng thống......
Phủ tổng thống nơi có người đàn ông mà cô vừa yêu vừa hận, bây giờ cô không quên được?
Anh có nhớ đến cô hay không?
Hay là anh đang sống hạnh phúc cùng với mẹ Tiểu Vũ?
Bóng dáng của anh chiếm hết toàn bộ não cùng tim cô, cô đến đây muốn cố gắng quên đi người đàn ông đã từng làm cô tổn thương......
Nhưng dù cô có cố gắng thế nào cũng không làm được, cô rất muốn gạt bóng dáng anh ra khỏi đầu.... .
Nghĩ tới đây cô cảm thấy hơi mất mát, không biết bây giờ mẹ cùng em trai thế nào, cô thật sự muốn quay về......
Nhưng mà bây giờ cô thật sự không thể quay về, có nhà nhưng không thể quay về cảm giác thật khó chịu......
Lúc Bùi Mộng Na lái xe, điện thoại chợt vang lên, Mạnh Lạp lập tức giật điện thoại......
"Anh làm gì vậy?" Bùi Mộng Na nhíu mày hỏi.
Mạnh Lạp chỉ điện thoại nói "Chúng tôi còn muốn sống, cho nên tôi giúp cô nghe máy!"
Nói xong, anh ta liền ấn nút nghe, lưu manh hỏi "Anh là ai?"
"Anh là ai?" Đầu dây bên kia một người đàn ông hỏi lại.
"Anh quan tâm tôi là ai làm gì, anh tìm ai?" Mạnh Lạp hỏi lại.
"Để Mộng Na nghe máy!" Đầu dây bên kia người đàn ông lạnh giọng nói.
Mạnh Lạp chưa từng thấy ai như vậy, rõ ràng là anh ta gọi điện thoại, giọng nói lại không thân thiện như vậy, vậy anh ta liền không để người đàn ông kia nghe máy nữa.
Bùi Mộng Na một tay lái xe, một tay duỗi ra cướp điện thoại, tức giận nói "Tại sao anh lại như vậy chứ? Tại sao lại nghe điện thoại của tôi?"
Mạnh Lạp ngồi bên cạnh tránh né "Cô đừng giật nữa, như vậy rất nguy hiểm, chúng ta vẫn còn ngồi trong xe đấy? Chẳng lẽ cô thật sự muốn chúng ta hai lớn một nhỏ chết như vậy sao?"
"Anh biết vậy sao còn giành với tôi? Nhanh trả điện thoại cho tôi!" Bùi Mộng Na tức giận la.
Mạnh Lạp nhìn thấy màn hình đen thui, lúc này mới trả lại cho cô "Trả cô, cô thật là vô dụng, không phải chỉ là một cuộc điện thoại thôi sao, sao phải như vậy?"
Bùi Mộng Na cầm điện thoại nhìn thấy cuộc gọi đã kết thúc, tức giận hét to "Anh thật là đáng ghét!"
"Thôi đi, không phải chỉ là một cuộc điện thoại sao? Sao phải tức giận vậy chứ?" Mạnh Lạp nói.
Bùi Mộng Na cắn răng nghiến lợi nhìn anh ta, mở lịch sử cuộc gọi, vừa nhìn thấy tên là người đàn ông mà mình thích, tức giận quát to "Anh biết cái gì chứ? Đó là người đàn ông mà tôi thích, sao anh có thể tùy tiện cúp máy như vậy?"
Mạnh Lạp nghe cô nói vậy, cười lớn "Không ngờ cô mà cũng có người để thích, thật là kỳ tích, cô cũng đừng trách tôi đả kích cô, tính cách cô như đàn ông ăn nói ác độc, dã man như vậy chắc chắn anh ta sẽ không thích cô!"
"Anh nói cái gì? Anh nói lại xem?" Bùi Mộng Na dừng xe, cắn răng nghiến lợi nhìn anh ta hỏi.
"Tôi không nói!" Mạnh Lạp vô lại nói.
"Anh lặp lại lần nữa xem!" Bùi Mộng Na trừng mắt nhìn anh ta.
"Haiz, cô còn muốn nói đến khi nào nữa, trời dắp tối rồi!" Mạnh Lạp nói xong đưa tay chỉ ra bên ngoài xe.
Bùi Mộng Na cũng không để ý tới lời anh ta nói, trực tiếp kéo cánh tay anh ta, hung hăng cắn.......
"A......" Mạnh Lạp nhíu mày kêu.
Mẹ kiếp, người phụ nữ này thật ác độc, càng ngày cô ta càng bắt nạt anh ta nhiều hơn......
Bùi Mộng Na buông lỏng cánh tay anh ta, nhìn anh ta nói "Sau này đừng đắc tội với con gái!"
Mạnh Lạp xoa cánh tay mình, nhíu mày nhìn cô nói "Cô tuổi chó à?"
"Anh mới tuổi chó, cả nhà anh đều là chó!" Bùi Mộng Na tức giận trả lời.
Bùi Vũ nhìn hai người ngồi trước mặt, thật sự cảm thấy không khác mình là mấy "Cô, trời sắp tối rồi, chúng ta có đi nữa hay không?"
"Gấp cái gì, cháu không thấy người đàn ông này đang bắt nạt cô sao?" Bùi Mộng Na quay đầu nói.
"Cô, đi nhanh một chút, cháu thật sự rất buồn ngủ!" Bùi Vũ nói.
Bùi Mộng Na khởi động xe lại đi về phía Duyên Hải.
← Ch. 131 | Ch. 133 → |