Vay nóng Tinvay

Truyện:Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu - Chương 127

Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu
Trọn bộ 178 chương
Chương 127
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Shopee


Đỗ Lôi Ti nhìn Bùi Vũ vẫn còn đang khóc khẽ hỏi "Tiểu Vũ, không phải cháu ở nhà sao? Tại sao lại tới đây?"

Tiểu Vũ vừa lau nước mắt vừa nói "Dì, dì ăn cơm trước đi!"

Đỗ Lôi Ti không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ăn mì.

Viện trưởng thấy cô ăn no, sau đó nói "Lôi Ti, bây giờ ta đưa cháu đi xem phòng!"

Nói xong viện trưởng đứng dậy, đi về phía trước, vừa đi vừa nói "Lôi Ti, cháu ở phòng này đi!"

Đỗ Lôi Ti dắt tay Bùi Vũ đi phía sau, đi về phía mà viện trưởng nói, mặc dù căn phòng không nói nhưng mà đối với cô lại vừa, cô vui vẻ đi vào, vui mừng nói "Viện trưởng, cảm ơn!"

Viện trưởng cười hiền lành nhìn cô nói "Ta phải cảm ơn cháu mới đúng, cảm ơn vì cháu không để ý tới hoàn cảnh nơi đây!"

Sau đó lại nói "Cháu nghỉ ngơi đi, ta đi chuẩn bị chăn gối!"

Đỗ Lôi Ti nhìn Bùi Vũ từ nãy đến giờ vẫn đứng đó không nói gì "Tiểu Vũ, tối nay cháu ở với dì đi, dì có chuyện muốn hỏi cháu, được không?"

Bùi Vũ nước mắt lưng tròng nhìn cô gật đầu nói "Dì......"

Viện trưởng ôm chăn gối sạch đi vào, đặt trên giường "Lôi Ti, ta giúp cháu trải nệm, cháu nghỉ ngơi đi!"

"Viện trưởng, thật sự cảm ơn bà, cháu tự làm là được rồi, bà cũng nghỉ sớm đi!" Đỗ Lôi Ti mỉm cười nói.

"Vậy cũng được, có chuyện gì thì gọi ta, ta ở ngay bên cạnh!" Viện trưởng nói.

Đỗ Lôi Ti nhìn thấy viện trưởng muốn xoay người đi, vội vàng nói "Viện trưởng, tối nay Tiểu Vũ ở cùng cháu có được không?"

"Được, có thể!" Viện trưởng quay đầu lại nói.

Nói xong xoay người đi ra ngoài!

Đỗ Lôi Ti đi tới đóng cửa phòng, cầm nệm trên giường kéo ra!

Bùi Vũ nhìn thấy cô trải nệm liền nhỏ giọng nói "Dì, để cháu giúp dì!"

Nói xong cầm một góc nệm trải ra giường!

"Tiểu Vũ, không cần, một mình dì làm là được rồi!" Đỗ Lôi Ti vội vàng nói.

Bùi Vũ không nghe lời cô nói...... một mực kéo nệm trải ra giường......

Đỗ Lôi Ti nhìn cậu cười hỏi "Tiểu Vũ, cháu thật lợi hại, chuyện gì cũng có thể làm, xem ra cháu đã lớn rồi!"

"Dì, cháu......" Bùi Vũ nhìn cô muốn nói ra những điều giấu trong lòng!

"Tiểu Vũ, cháu lên giường ngồi trước đi, dì đi thay quần áo!" Đỗ Lôi Ti nói xong, đi về phía nhà vệ sinh!

Đỗ Lôi Ti thở phào nhẹ nhõm, bây giờ trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi.

Rõ ràng lúc rời khỏi phủ tổng thống, không phải thằng bé vẫn ờ nhà sao? Tại sao lại ở đây?

Bây giờ cô thật sự rất tức giận, tại sao không thấy con trai mà người đàn ông kia lại không đi tìm?

Nói xong thay quần áo, bưng một chậu nước ấm đi ra, đứng cạnh giường nói "Tiểu Vũ, cháu rửa tay, rửa mặt trước đi, lát nữa đi ngủ!"

Bùi Vũ sững sờ nhìn cô, òa khóc "Dì......"

Đỗ Lôi Ti nhìn thấy cậu khóc, vội vàng đứng dậy, ôm cậu vào lòng, khẽ vỗ nhẹ lưng cậu an ủi "Tiểu Vũ, đừng khóc, dì ở cạnh cháu!"

Bùi Vũ hít mũi, từ trong lòng cô chui ra, nhỏ giọng nói "Dì, cháu xin lỗi, cháu......"

"Tiểu Vũ, cháu vẫn còn nhỏ, không có gì phải xin lỗi!" Đỗ Lôi Tiói xong giúp cậu rửa tay, rửa mặt.

Đỗ Lôi Ti dùng khăn lau khuôn mặt cùng bàn tay nhỏ bé cho cậu, sau đó cởi giày cùng với vớ chân, giúp cậu rửa chân!

Lúc giúp cậu rửa chân, cô chợt đứng dậy, cảm giác buồn nôn ập tới, cô bưng chậu đi về phía nhà vệ sinh, đứng cạnh bồn cầu nôn......

Bùi Vũ vội vã mang giày đi vào vỗ lưng cô, lo lắng nói "Dì, dì làm sao vậy?"

Đỗ Lôi Ti mặt tái nhợt, quay đầu nhìn cậu nói "Không sao, Tiểu Vũ, cháu lên giường trước đi, lát nữa dì sẽ ra!"

Bùi Vũ nghe cô nói không thể làm gì khác hơn là xoay người đi ra ngoài lên giường chờ cô!

Đỗ Lôi Ti sắc mặt tái nhợt đi ra, nhìn Tiểu Vũ ngồi trên giường hỏi "Tiểu Vũ, sao cháu còn chưa nằm xuống?"

"Dì, có phải dì không khỏe không?" Bùi Vũ lo lắng hỏi.

"Dì chỉ hơi mệt thôi!" Đỗ Lôi Ti giải thích.

Đỗ Lôi Ti lên giường, giúp cậu đắp chăn rồi hỏi "Tiểu Vũ, sao cháu tới được đây?"

"Dì, cháu xin lỗi, bây giờ cháu biết sai rồi, cháu rất hối hạn!" Bùi Vũ nói xong liền khóc.

Đỗ Lôi Ti lau nước mắt cho cậu bé, nhẹ nhàng nói "Tiểu Vũ, dì không trách cháu nhưng dì nghĩ trẻ con không nên nói dối, biết không!"

"Dạ, Tiểu Vũ biết rồi!"

"Tiểu Vũ, sao cháu lại tới đây?" Đỗ Lôi Ti lại hỏi.

Bùi Vũ nghẹn ngào nhớ lại những chuyện không tốt kia, từ từ nói "Dì, sau ngày cháu nói dối mẹ liền đưa cháu đi, mẹ cùng cháu ở trong khách sạn, sau đó mẹ lại quen với một người đàn ông, người đàn ông kia không thích cháu, mẹ liền đưa cháu tới đây......"

Đỗ Lôi Ti nghe Tiểu Vũ nói vậy cảm thấy trong lòng ê ẩm, có lẽ do bây giờ cô đang mang thai, tương đối nhạy cảm, cô an ủi "Tiểu Vũ, đừng trách mẹ cháu, có lẽ mẹ cháu cũng có nỗi khổ?"

"Dì, tại sao các bạn đều có mẹ thương yêu, tại sao mẹ lại đối xử với cháu như vậy?" Tiểu Vũ hỏi.

"Tiểu Vũ, giống như dì mới nói, có lẽ do mẹ cháu có nỗi khổ gì đó?" Đỗ Lôi Ti nói.

"Dì, cháu rất nhớ ba, nhớ dì còn có cô, cháu muốn về nhà......" Bùi Vũ khóc nói.

Đỗ Lôi Ti xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói "Tiểu, đừng khóc, bây giờ cháu đã lớn, lớn rồi thì không được khóc!"

"Vâng, Tiểu Vũ biết, dì nói đúng, cháu đã lớn không thể khóc!" Bùi Vũ vội vàng nói.

Bùi Vũ nhìn cô, thầm nghĩ trong lòng, tại sao thái độ của mẹ so với dì lại khác nhau như vậy?

Cậu thật hối hận vì đã trêu chọc dì.

Tiểu Vũ thầm nghĩ, bất giác nhắm mắt ngủ thiếp đi"

Đỗ Lôi Ti thấy cậu bé đã ngủ, lo lắng nghĩ, tại sao thằng bé còn nhỏ mà đã gặp phải chuyện như vậy chứ?

Cô suy nghĩ thật lâu, cảm thấy vẫn nên đưa Tiểu Vũ về thì hơn, thằng bé còn nhỏ, cần phải ở cạnh ba mình......

Nhưng vừa nghĩ tới ba thằng bé, cô lại cảm thấy có lỗi với đứa bé trong bụng mình, không thể cho đứa bé một gia đình trọn vẹn.

Cứ như vậy cô dần ngủ thiếp bên cạnh Tiểu Vũ!

Ngày hôm sau, Đỗ Lôi Ti dậy sớm, đi tới phòng viện trưởng, cô gõ cửa "Cốc cốc cốc......"

"Mời vào!" Viện trưởng ở trong phòng nói.

Đỗ Lôi Ti đẩy cửa phòng đi vào, áy náy nói "Viện trưởng, thật xin lỗi, sớm như vậy đã tới quấy rầy bà, thật xin lỗi!"

"Không có gì, ngày nào ta cũng dậy rất sớm!" Viện trưởng cười nói.

Đỗ Lôi Ti nói "Viện trưởng, cháu biết nói chuyện này không đúng lúc nhưng cháu vẫn muốn nói!"

"Không sao, có chuyện gì cứ nói!" Viện trưởng nói.

"Viện trưởng, cháu muốn đưa Tiểu Vũ về nhà, bởi vì thằng bé thật sự không thuộc về nơi này!" Đỗ Lôi Ti nhìn bà nói.

"Vậy cũng tốt, đi sớm về sớm!" Viện trưởng trả lời.

"Cảm ơn, viện trưởng!" Đỗ Lôi Ti cảm ơn.

Nói xong xoay người đi ra ngoài!

Đỗ Lôi Ti quay về phòng mình khẽ gọi "Tiểu Vũ, dậy thôi, dì đưa cháu về nhà được không?"

Bùi Vũ nghe thấy có người gọi mình, dụi mắt, từ từ mở ra nói "Dì, có chuyện gì sao?"

"Tiểu Vũ, dì đưa cháu về nhà, bây giờ cháu dậy có được không?" Đỗ Lôi Ti khẽ nói.

Bùi Vũ vui mừng ngồi dậy, vui vẻ nói "Dì, dì đưa cháu về thật sao?"

"Đúng, bây giờ mặc quần áo vào, dì đưa cháu về!" Đỗ Lôi Ti nhìn cậu bé cười, vui vẻ nói.

Bùi Vũ nhanh chóng mặc quần áo, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.

"Dì, cháu xong rồi, khi nào chúng ta lên đường!" Bùi Vũ nhìn cô hỏi.

Đỗ Lôi Ti cười trả lời, đưa tay mình ta nắm bàn tay nhỏ bé của cậu "Bây giờ chúng ta lập tức xuất phát!"

Nói xong hai người lên xe!

Bùi Vũ ngồi trên xe, hết nhìn đông lại nhìn tây, hưng phấn nói "Dì, chúng ta sắp về nhà rồi, thật là vui......"

"Tiểu Vũ, dì có chuyện muốn nói với cháu, cháu có thể đồng ý với dì không?" Đỗ Lôi Ti nhìn thằng bé thận trọng hỏi.

Bùi Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, hơi gật đầu "Vâng, dì nói đi!"

"Tiểu Vũ, dì đưa cháu về nhà nhưng dì sẽ không quay về!" Đỗ Lôi Ti giải thích

"Bùi Vũ không hiểu liền hỏi "Dì, sao dì lại không về?"

Đỗ Lôi Ti nhìn cậu bé nói "Dì cùng ba cháu ly hôn rồi cho nên đó không phải là nhà của dì nữa, dì không thể quay về!"

"Dì, có phải vì cháu nên dì mới ly hôn với ba không?" Bùi Vũ bĩu môi nói.

"Không có, dì với ba cháu không hợp nhau cho nên phải tách ra!" Đỗ Lôi Ti giải thích.

"Dì, cháu biết sai rồi, dì có thể về nhà cùng cháu không?" Bùi Vũ nhìn cô hỏi.

"Tiểu Vũ, dì đã quyết định rồi nên không thể quay về!" Đỗ Lôi Ti nói.

"Vậy cũng được!" Bùi Vũ bĩu môi cúi đầu.

Đỗ Lôi Ti lại nhìn thằng bé nói "Tiểu Vũ, đồng ý với dì, về đến nhà nếu có ai hỏi ai đưa cháu về, ngàn vạn lần không được nhắc tới dì, biết không?"

Bùi Vũ gật đầu, không thể làm gì khác hơn là đồng ý!

Tiếu Bằng từ trong bệnh viện đi ra nhận được nghe điện thoại!

Anh lấy điện thoại ra nghe "Alo, Mộng Na!"

"Ừ, có chuyện gì?" Đầu dây bên kia Mộng Na hỏi.

"Cậu tìm được Lôi Ti chưa?" Tiếu Bằng hỏi.

Bùi Mộng Na nghe anh hỏi vậy liền hỏi lại "Không phải cậu ở cùng Lôi Ti sao?"

"Lôi Ti bỏ đi rồi!" Tiếu Bằng mất mát nói.

"Cái gì? Bỏ đi?" Bùi Mộng Na giả bộ ngu hỏi.

"Lôi Ti có thai rồi, cô ấy cứ như vậy bỏ đi, bây giờ tớ cũng không biết tìm cô ấy ở đâu!"

Đầu dây bên kia Bùi Mộng Na mắng "Tiếu Bằng, sao cậu có thể như vậy? Lúc tớ gọi điện thoại hỏi sao cậu không nói với tớ? Có phải cậu thích chị dâu tớ không?"

Tiếu Bằng im lặng, anh biết anh làm vậy là sai nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra, tự trách mình cũng vô ích, bây giờ tốt nhất là phải tìm thấy cô ấy!

"Tiếu Bằng, chị dâu cùng cháu tớ có chuyện gì thì chúng ta chấm dứt tình bạn!" Nói xong Bùi Mộng Na tức giận cúp máy!

Mẹ kiếp, không ngờ Tiếu Bằng lại tiểu nhân như vậy, biết rõ chị dâu có thai lại gạt cô, bây giờ phải đi đâu tìm người chứ?

Bây giờ đúng là nước sôi lửa bỏng, có nên nói cho anh trai biết không???

Bùi Mộng Na lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách......

"Mộng Na, em đang làm gì vậy?" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng hỏi.

"A....... ?" Bùi Mộng Na bị hỏi hoảng sợ nhảy dựng lên, điện thoại lập tức rớt xuống sàn nhà.

Bùi Tuấn Vũ híp mắt nhìn cô hỏi "Có phải em có chuyện gì giấu anh không?"

"Không có...... Không có!" Bùi Mộng Na cười, sau đó lại nói "Làm sao có thể chứ, em làm gì có chuyện gì giấu anh!"

Bùi Mộng Na sợ gần chết, chẳng lẽ lúc cô nói chuyệ điện thoại anh nghe thấy sao?

Không phải chứ, rõ ràng lúc cô nghe điện thoại đã nhìn kỹ xung quang không có ai mà?

Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng nhìn cô nói "Tốt nhất không nên giấu anh chuyện gì!" Nói xong xoay người đi lên lầu.

Bùi Mộng Na nhìn thấy bóng áng anh trai đi lên lầu, khẽ thở phào, cô thật sự bị anh dọa sợ.

Cô buồn phiền ngồi trên ghế sa lon, nghĩ bây giờ phải đi đâu để tìm Lôi Ti?

Hơn nữa bây giờ còn mang thai lén chạy trốn, thật sự làm cho người khác lo lắng?

"Cô chủ! Cậu chủ đã về!" Bảo vệ đứng ngoài cửa nói.

Bùi Mộng Na trợn to mắt hỏi "Anh nói gì?"

Bảo vệ cung kính trả lời "Cô chủ, cậu chủ đã về!"

Đang nói, Tiểu Vũ chạy vào, nhìn thấy cô, vội vàng nhào tới khóc "Cô....... cô......."

Bùi Mộng Na nhìn cháu mình khóc đến đáng thương, vội vàng hỏi "Tiểu Vũ, sao vậy?"

"Cô, cháu rất nhớ cô và ba......" Tiểu Vũ khóc nói.

Bùi Mộng Na nâng đầu cháu mình lên hỏi "Tiểu Vũ, sao vậy? Không phải cháu ở cùng mẹ sao?"

Tiểu Vũ vừa nức nở vừa nói "Mẹ thật sự rất đáng ghét, cháu không muốn gặp lại mẹ......."

Bùi Mộng Na cảm thấy hình như có chuyện gì đó, nhíu mày hỏi "Tiểu Vũ, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"mẹ đem cháu đến một nơi vắng vẻ, sau đó bỏ đi cùng một người đàn ông......" Bùi Vũ vừa khóc vừa nói.

Bùi Mộng Na tức giận dắt tay cháu đi vào phòng làm việc của anh trai, trực tiếp mở cửa đi vào!

"Anh, anh nhìn xem người vợ mà anh tin tưởng đã đem Tiểu Vũ vứt bỏ đi này!" Bùi Mộng Na tức giận nói.

Bùi Tuấn Vũ nhíu mày đứng lên hỏi "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Tiểu Vũ nhìn ba, chạy nhanh tới, nhào vào lòng ba khóc nói "Ba, Tiểu Vũ biết sai rồi, Tiểu Vũ không nói dối nữa......"

Hai người đứng bên cạnh nghe thấy vậy như rơi vào sương mù, Bùi Tuấn Vũ hỏi "Con nói dối chuyện gì?"

"Ba, ba đừng giận Tiểu Vũ được không...... ?"

Bùi Mộng Na đi lên trước, an ủi cháu mình "Tiểu Vũ ngoan, cháu nói dối chuyện gì?"

Bùi Vũ lau nước mắt, lẩm bẩm "Chính là vết thương trên trán do đập đầu vào bàn, là do mẹ cháu đẩy cháu......"

"Tiểu Vũ, mẹ cháu ném cháu đến một nơi vắng bẻ, sao cháu có thể về đây?" Bùi Mộng Na hỏi.

Bùi Tuấn Vũ nghe thấy người phụ nữ kia dám vứt bỏ con trai mình ở một nơi khác, xem ra cô ta chán sống rồi......

"Cháu...... Cháu......" Bùi Vũ không biết nên giải thích thế nào.

Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng hỏi "Tiểu Vũ, con nói cho ba biết, sao con có thể quay về đây?"

Bùi Vũ bị hỏi đến không biết trả lời thế nào chỉ có thể khóc lớn......

Bùi Mộng Na nhíu mày nhìn anh trai "anh, thái độ anh như vậy sẽ dọa Tiểu Vũ sợ!"

Nói xong dắt Tiểu Vũ đi ra ngoài!

Bùi Mộng Na vừa đi vừa hỏi "Tiểu Vũ cháu nói cho cô biết, ai đưa cháu về?"

Bùi Vũ chớp mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói "Cô, cháu có thể không nói được không?"

"Không thể, có người tốt bụng đưa cháu về, chúng ta phải cảm ơn, biết không?" Bùi Mộng Na nhìn cháu mình giải thích.

"Nhưng mà người đưa cháu về không cho cháu nói?" Bùi Vũ cảm thấy thật sự bị làm khó, không biết phải làm sao?

"Tiểu Vũ, nghe lời cô, nói cho cô biết được không? Cô sẽ không nói cho ai biết đâu!" Bùi Mộng Na dụ dỗ.

Bây giờ Bùi Vũ thật sự cảm thấy khó xử, không biết nghe ai, thế giới của người lớn thật khó hiểu!

"Cô, cháu có thể suy nghĩ một chút không? Cháu đã đồng ý với người ta không nói, nếu bây giờ cháu nói ra, cháu......" Bùi Vũ áy náy nhìn cô.

"Vậy cũng được, nhưng mà sau này nhất định phải nói cho cô biết, biết không?" Bùi Mộng Na nói.

Bùi Tuấn Vũ thấy con trai đi ra ngoài, anh ngã lên ghế, bên tai không ngừng vang lên "Tại sao anh không tin tôi? Nếu đã không tin sao còn phải hỏi tôi?"

Anh thật sự đã sai, nhưng bây giờ dù biết sai thì thế nào chứ?

Xem như bây giờ đã hối hận, người đã không còn......

Đỗ Lôi Ti núp trong bụi cỏ nhìn thấy Bùi Vũ đi vào phủ tổng thống, lúc này cô mới lén đi ra, rốt cuộc Tiểu Vũ cũng an toàn quay về, như vậy cô cũng phải rời khỏi đây!

Rời khỏi nơi không thuộc về cô......

Cô xoa bụng, thì thầm "Bảo bối, ba con ở đây, ba con rất lợi hại, ba con quản lý cả một đất nước......"

Đỗ Lôi Ti ngồi trên xe, nhìn cảnh vật không ngừng thay đổi, không khỏi đau lòng.

Cô không biết cái gì sẽ đến nữa......

Người đàn ông mà cô yêu có hạnh phúc không?

Đỗ Lôi Ti nghĩ tới người đàn ông mà cô phải quên nhưng càng muốn quên, gương mặt người đàn ông kia xuất hiện nhiều hơn......

Bây giờ cô nghĩ thấy Tiểu Vũ đã về bên cạnh anh, trong lòng cảm thấy phức tạp, cô cũng mong con mình lớn lên tron hoàn cảnh bình thường nhưng thật đáng tiếc, cô không thể cho bảo bối của mình một gia đình hoàn hảo!

Khi cô quay về trường, nhìn thấy viện trưởng đang nấu bữa ăn tối, cô đi lên trước hỏi "Viện trưởng, cháu đã về!"

"Thì ra là Lôi Ti, cháu đi cả ngày rồi, về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi, lát nữa ăn cơm ta sẽ gọi cháu!" Viện trưởng mỉm cười nhìn cô nói.

"Không cần, cháu không mệt, cháu giúp bà một tay!" Nói xong đi tới.

Cô ngửi thấy mùi thức ăn, che miệng lại, chạy vào nhà vệ sinh......

Viện trưởng nhìn thấy cô như vậy, vội vàng đi theo, nhẹ vỗ lưng cô "Lôi Ti, cháu làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"

Đỗ Lôi Ti ói như điên, quay đầu nhìn cô, miễn cưỡng nở nụ cười "Không có...... Không có gì, ngồi xe cả ngày nên hơi say xe!"

Viện trưởng nhìn cô cười "Lôi Ti, có phải cháu có tin vui không?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-178)