Vay nóng Homecredit

Truyện:Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu - Chương 125

Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu
Trọn bộ 178 chương
Chương 125
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Lazada


Bùi Tuấn Vũ nằm trên giường đến sáng, anh không ngừng nhớ đến những chuyện đã xảy ra giữa anh và cô, hai tay anh che mặt, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, anh đứng dậy đi vào nhà tắm......

Đường Vũ đưa Tiểu Thanh đi vào phủ tổng thống, mọi người nhìn thấy bóng dáng đều rất tò mò, tại sao thư ký Đường lại đưa cô ta đến đây chứ?

"Thư ký Đường, chuyện này......" Quản gia đứng bên cạnh nhìn hai người hỏi.

Đường Vũ nhìn quản gia nói "Tổng thống muốn gặp cô ta!"

"A, vậy tôi lập tức đi thông báo với tổng thống!" Quản gia nói xong, cầm điện thoại ấn số gọi.

Bùi Tuấn Vũ quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, nghe thấy trong phòng có tiếng chuông điện thoại, nhấc máy nghe đầu bên kia giải thích rõ tình huống, anh nói "Bảo Đường Vũ đưa cô ta vào phòng làm việc!"

Nói xong cúp máy!

Anh lau mái tóc ướt, thay quần áo, đi vào phòng làm việc!

Đường Vũ đưa Tiểu Thanh đi lên lầu, gõ cửa "Cốc cốc cốc......"

"Vào đi!" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

Đường Vũ đẩy cửa ra, đưa Tiểu Thanh vào, cung kính nói "Tổng thống, đã đưa cô ta đến!"

Bùi Tuấn Vũ thâm thúy nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, anh chậm rãi bước tới, lạnh giọng hỏi "Là cô bán tin tức cho tòa soạn...... ?"

Tiểu Thanh khẩn trương nhìn người phụ nữ trước mặt, khẩn trương nói "Tổng....... Tổng...... Tổng thống, tôi biết sai rồi!"

Bùi Tuấn Vũ cười tà nhìn cô hỏi "Cô có lỗi ở đâu?"

"Tôi....... Tôi....... Tôi thật sự biết sai rồi!" Tiểu Thanh cà lăm giải thích.

Bùi Tuấn Vũ vươn bàn tay to của mình ra bóp cổ cô ta, lạnh giọng nói "Cô thật sự chán sống rồi!"

Tiểu Thanh nhìn thấy ánh mắt của tổng thống, hoảng sợ khóc lên, liều mạng cầu xin tha thứ "Tổng thống, tôi thật sự biết sai rồi, tôi xin lỗi......."

Bùi Tuấn Vũ chợt buông lỏng bàn tay của mình, khuôn mặt cô ta đỏ lên ngồi trên sàn nhà thở hổn hển......

"Bây giờ cho cô một cơ hội, cô có muốn hay không?" Bùi Tuấn Vũ nhìn cô ta nói.

Cô ta ngồi trên sàn nhà thở hổn hển, gật đầu!

"Đường Vũ, bây giờ chuẩn bị họp báo, lát nữa dạy cô ta phải nói thế nào!" Bùi Tuấn Vũ ra lệnh.

"Vâng, tổng thống!" Đường Vũ cung kính trả lời.

Bùi Tuấn Vũ nhìn Đường Vũ đang muốn xoay người đi nói "Cậu đưa cô ta xuống dưới trước, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!"

"Vâng, tổng thống!" Đường Vũ xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Khi anh ta đi vào phòng làm việc lần nữa, đi thẳng vào nói "Tổng thống, anh có chuyện gì muốn hỏi sao?"

Bùi Tuấn Vũ nhìn anh nói "Có tin tức của phu nhân không?"

Đường Vũ nhìn anh nói "Tổng thống, người ở Duyên Hải đã xác nhận người nhảy xuống biển chính là phu nhân, người đã......"

"Ra ngoài đi!" Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng nói.

Đường Vũ nhìn thấy vẻ mặt mất mát của tổng thống, xoay người đi ra ngoài đóng cửa lại!

Đỗ Lôi Ti nằm trên giường bệnh, bàn tay nhỏ bé sờ trên bụng, thì thầm "Bảo bối, bây giờ con đã đến thế giới này, mẹ thật sự xin lỗi con, bởi vì con không thể có một gia đình bình thường như bao người nhưng mà mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con!"

Tiếu Bằng đứng ở ngoài cửa phòng bệnh nghe cô nói những lời này, trong lòng thật sự rất xúc động, anh đẩy cửa đi vào, từ từ đi đến bên cạnh cô, dịu dàng nói "Lôi Ti, anh sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em!"

"Tiếu Bằng, em đã nói rõ với anh rồi, bây giờ em muốn có cuộc sống bình yên bên con em, em không muốn......" Đỗ Lôi Ti nhìn anh nói.

Tiếu Bằng thấy cô dần nhăn mặt, vội vàng chuyển đề tài "Lôi Ti, Mộng Na đã gọi cho anh, cô ấy biết chúng ta ở cùng nhau, bây giờ phải làm sao?"

Đỗ Lôi Ti khẩn trương nói "Ngàn vạn lần không được nói cho cô ấy biết em ở đâu!"

"Anh đã nói với Mộng Na rồi!" Tiếu Bằng tiếp tục "Lôi Ti, bây giờ em muốn đi đâu?"

Đỗ Lôi Ti nhìn anh, quay đầu nhìn cửa sổ, khẽ nói "Em cảm thấy ở đây rất tốt, em sẽ ở lại đây!"

"Nhưng mà bây giờ em đang mang thai cần có người chăm sóc?"

Đỗ Lôi Ti cười nói "Tiếu Bằng, anh so với em còn khẩn trương hơn, em không yếu ớt như anh nghĩ, em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, em sẽ ra ngoài tìm việc làm kiếm tiền để sinh bảo bối!"

Tiếu Bằng nhìn vẻ mặt kiên định của cô không nói gì thêm, dù cô có ngăn trở thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh cô!

"Tiếu Bằng, ngày mai em muốn xuất viện!" Đỗ Lôi Ti nói.

"Lôi Ti, bây giờ cơ thể em vẫn còn yếu, sao có thể xuất viện chứ?" Tiếu Bằng lo lắng nói.

"Nếu em cứ ở trong bệnh viện như vậy thì em sẽ thật sự ngã bệnh, được rồi, Tiếu Bằng, em muốn xem ti vi, anh giúp em mở tivi đi!" Đỗ Lôi Ti lảng sang chuyện khác!

Tiếu Bằng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mở tivi, trên màn hình xuất hiện bóng dáng của tổng thống cùng Tiểu Thanh, anh vội vã nói "Lôi Ti, chúng ta đổi kênh chứ?"

Đỗ Lôi Ti cười nhìn anh nói "Tại sao lại phải đổi kênh, những thứ này đối với em mà nói đã không quan trọng nữa!"

Cô nhìn một đám phóng viên vây quanh hai người, Tiểu Thanh đứng trước mặt phóng viên giải thích "Thật sự xin lỗi mọi người, chuyện này là do tôi gây ra, tôi thật sự xin lỗi phu nhân!"

Phóng viên A hỏi "Xin hỏi, cô là ai?"

Tiểu Thanh trả lời "Tôi là người giúp việc trong phủ tổng thống!"

Phóng viên a tiếp tục hỏi "Chúng tôi đều hiếu kỳ, sao cô lại nói với phu nhân tổng thống như vậy?"

Tiểu Thanh trả lời "Bởi vì tin tức này là tôi đưa ra ngoài, hơn nữa người đàn ông trong hình là tổng thống!"

Phóng viên A lại hỏi "tấm hình này cô chụp lúc nào?"

Tiểu Thanh hối hận trả lời "Cái này là lúc phu nhân về nhà mẹ, tôi lấy cớ xin nghỉ, lén đi theo, sau đó nhìn thấy tổng thống vì không muốn đánh thức người nhà liền lén đi vào nên tôi đã chụp lại."

Phóng viên A nói "Vậy sao cô phải làm vậy?"

Tiểu Thanh trả lời "Bởi vì tôi ghen tỵ với phu nhân, tại sao cũng là phụ nữ mà vận mệnh của cô ấy lại tốt như vậy?"

Đỗ Lôi Ti nghe xong buổi họp báo, chợt nghĩ tới lúc cô về nhà tổng thống đã đến nhà cô.

"Lôi Ti...... Lôi Ti......." Tiếu Bằng đứng bên cạnh nhẹ giọng gọi cô.

Đỗ Lôi Ti phục hồi tinh thần, nhìn anh hỏi "Tiếu Bằng, có chuyện gì không?"

Lôi Ti, bây giờ mọi chuyện đã rõ, em không cần phải mệt mỏi nữa!" Tiếu Bằng nói.

"Tiếu Bằng, anh về nghỉ ngơi đi, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút!" Đỗ Lôi Ti nói.

Tiếu bằng nhìn cô, không thể làm gì hơn là nói "Vậy cũng được, anh về trước đây, sáng mai anh sẽ đến thăm em!"

Nói xong lưu luyến rời khỏi bệnh viện!

Đỗ Lôi Ti thấy bóng dáng cô đơn của anh, cô biết Tiếu bằng rất thích mình nhưng trong lòng cô đã sớm khắc sâu bóng hình người đàn ông kia, bóng dáng kia vĩnh viễn không thể nào xóa nhòa!

Cô từ trên giường bệnh đứng dậy, thay quần áo đi ra khỏi phòng bệnh!

Xin hãy tha lỗi cho cô đi mà không chào, bởi vì cô không muốn làm cho Tiếu bằng chờ đợi mình như vậy, cho nên cô chỉ có thể làm như vậy, một mình rời khỏi đây!

Khi Đỗ Lôi Ti ra khỏi bệnh viện liền bắt taxi, bởi vì hành lý của cô vẫn còn ở nhà nghỉ, hơn nữa cô cảm thấy bà chủ nhà nghỉ thật sự rất thân thiết......

Lúc xuống xe Đỗ Lôi Ti sờ túi quần mình mới phát hiện ra cô không đem theo tiền, cô vội vàng xuống xe lúng túng nói với tài xế "Bác tài bác có thể chờ tôi vào lấy tiền ra đưa không?"

Tài xế nhìn cô tò mò hỏi "Cô có phải là phu nhân tổng thống không?"

"Không, không phải, sao tôi có thể chứ!" Đỗ Lôi Ti vội vàng nói.

"Phu nhân, tôi không muốn lấy tiền của cô!" Nói xong lái xe rời đi.

Đỗ Lôi Ti sững sờ đứng đó, nhìn chiếc xe rời đi, cô thật sự không có gì để nói!

Cô xoay người đi vào nhà nghỉ, nhìn thấy bà chủ đang bận bịu, cô khẽ gọi "Bà chủ......"

Chị Trần ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt vui vẻ nói "Cô không sao chứ?"

"Tôi không sao!" Đỗ Lôi Ti cười nói.

"Ngày hôm đó lúc cô chạy đi tôi muốn đuổi theo nhưng mà......" Chị Trần than thở.

"bà chủ, tôi về phòng trước!" Đỗ Lôi Ti nói xong quay về phòng mình.

Lúc mở cửa Đỗ Lôi Ti trợn to mắt, không dám tin nhìn người đang ngồi trong phòng......

Bùi Mộng Na nhìn thấy người đứng trước cửa, vội vàng đứng dậy, chảy nước mắt nói "Lôi Ti, rốt cuộc chị cũng quay về......."

Đỗ Lôi Ti buồn bực hỏi "Sao em tìm được chỗ này?"

"Em nghe Đường Vũ nói chị xuất hiện ở đây em liền bay tới, em hỏi thăm thấy chị ở đây, mọi người nói chị đều nhảy xuống biển tự tử, em không tin, em không tin chị sẽ chết như vậy cho nên ở đây chờ chị!" Bùi Mộng Na nhìn cô nói.

Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói "Mộng Na, em về đi!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-178)