← Ch.104 | Ch.106 → |
Quản gia bưng cà phê tới "Phu nhân, cà phê đây ạ!"
"Cảm ơn quản gia!" Đỗ Lôi Ti cười nhận lấy cà phê.
Cô bưng cà phê lên phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cốc cốc cốc......"
"Vào đi!" Bùi Tuấn Vũ cúi đầu xem tài liệu, lạnh giọng mở miệng.
Đỗ Lôi Ti cẩn thận mở cửa đi vào rồi đóng cửa lại......
Cô đi tới trước bàn làm việc, để cà phê lên bàn.
"Đi ra ngoài đi!" Bùi Tuấn Vũ nói.
Đỗ Lôi Ti nghe thấy anh nói nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
Bùi Tuấn Vũ nhíu mày ngẩng đầu, nhìn thấy cô đứng đó nói "Có chuyện gì không?"
"Ha ha...... A....... Không có chuyện gì!" Đỗ Lôi Ti cười nói.
"Cô cười thật sự rất khó coi!" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
Đỗ Lôi Ti lúng túng đứng đó nhìn anh!
Bùi Tuấn Vũ đặt tài liệu trong tay xuống, tựa vào ghế nhìn cô "Có chuyện gì?"
"Là.... . là...... chuyện của tiểu Vũ!"
"Chuyện gì?" Bùi Tuấn Vũ lại hỏi.
Đỗ Lôi Ti nhìn anh khẩn trương nói "Chuyện Tiểu Vũ muốn đi công viên, anh xem, anh rất bận rộn, không có thời gian ở bên cạnh Tiểu Vũ, vừa đúng lúc tôi với Mộng Na có thời gian, chúng tôi có thể đi sở thú với thằng bé!"
"Không được!" Bùi Tuấn Vũ kiên quyết.
Đỗ Lôi Ti nhíu mày nhìn anh hỏi "Tại sao? Không phải chỉ là một cái công viên nhỏ sao? Trẻ con đều thích đến công viên đấy!"
Bùi Tuấn Vũ ngồi trên ghế nhìn chằm chằm cô nói "Tôi nói không được chính là không được!"
Đỗ Lôi Ti tức giận đứng đó, không biết phải nói gì, nhưng mà nếu đã tới thì không thể thua trận "Anh có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là tổng thống thôi sao? Nhưng mà tổng thống cũng không thể quản cuộc sống của một đứa trẻ?"
Bùi Tuấn Vũ nghe cô nói, sắc mạt nhất thời tối sầm, từ trên ghế đứng dậy, đi tới cạnh cô hỏi "Cô nói lại xem?"
Đỗ Lôi Ti trợn to mắt nhìn anh, cơ thể không tự chủ lui về sau nhưng vẫn mở miệng nói "Một lời không nói hai lần......"
Bùi Tuấn Vũ vươn cánh tay vòng qua bả vai cô, gần sát cơ thể cô, từ từ đến gần, càng ngày càng gần......
Đỗ Lôi Ti xấu hổ nhắm hai mắt, chờ đợi nụ hôn này đến.......
!!!
Choáng nha, anh đang trêu chọc cô sao?
"Nhớ, sau này nói chuyện phải nhớ thân phận của mình!" Bùi Tuấn Vũ khoanh tay trước ngực nhìn cô nói.
Đỗ Lôi Ti lúng túng mở mắt, khuôn mặt đỏ bừng nhìn anh, tức giận mắng "Anh là đồ lưu manh!"
Bùi Tuấn Vũ đứng đó, buồn cười nhìn cô, đùa giỡn "Thế nào, thật sự muốn tôi hôn cô sao?"
Mẹ kiếp, cô thật không ngờ, sao người đàn ông này lại có bộ dáng như vậy chứ? Làm hại cô không biết phải trả lời thế nào!
"Tôi...... tôi......." Đỗ Lôi Ti cà lăm.
Bùi Tuấn Vũ nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô, không kiềm chế được hôn xuống......
Đỗ Lôi Ti mở to mắt nhìn anh, mẹ kiếp, người đàn ông này làm như vậy là có ý gì chứ?
Rõ ràng vừa mới nói khó nghe, bây giờ lại hôn cô, thật là nói một đằng làm một nẻo......
"Chuyên tâm một chút!" Bùi Tuấn Vũ mở miệng nói.
!!!
Đỗ Lôi Ti đỏ mặt muốn đẩy anh ra nhưng người đàn ông trước mặt căn bản không muốn rời ra.
Anh lại hôn đôi môi cô.......
Đỗ Lôi Ti xấu hổ nhắm mắt, một lát sau lúc sắp ngất đi mới đẩy anh ra......
Cô cố gắng hít thở không khí trong lành!
"Chúng ta đã yêu nhiều lần như vậy mà cô vẫn chưa học được cách hôn sao?" Bùi Tuấn Vũ buồn cười nhìn cô.
"Anh...... anh...... Sao anh lại có thể như vậy chứ?" Đỗ Lôi Ti đỏ mặt chất vấn.
"Tại sao tôi không thể như vậy? Đừng quên, hợp đồng hôn nhân giữa chúng ta, cô phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ!" Nói xong lại hôn đôi môi đỏ mọng của cô.......
Anh hôn cô, bế cô nằm lên ghế salon......
Anh vừa hôn vừa cởi bỏ quần áo của minhg, cơ thể trần truồng của anh hiện ra trước mặt cô.......
Đỗ Lôi Ti xấu hổ nhắm mắt, nắm chặt quần áo của mình!
Bùi Tuấn Vũ cúi người nhẹ nhàng nói bên tai cô "Em yêu, chúng ta tiếp tục làm chuyện kia!"
Cô cảm thấy bên tai hơi ngứa, cả người ngây ngẩn, ánh mắt cô nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh......
Bàn tay Bùi Tuấn Vũ từ từ di chuyển trên cơ thể cô, đôi môi di chuyển đến trước ngực cô......
"A......" Đỗ Lôi Ti cắn môi, không tự chủ được nhẹ nhàng kêu......
"Thật sự rất thoải mái sao? Nếu thoải mái thì kêu ra đi, tôi thích!" Bùi Tuấn Vũ nói nhỏ bên tai cô.
Đỗ Lôi Ti đỏ mặt nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu "Không muốn......."
"Thật sự không muốn sao?" Bùi Tuấn Vũ hỏi lại.
"Đừng!" Nói xong Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn chỗ khác.
Bùi Tuấn Vũ cười cởi chiếc váy trên người cô, bàn tay từ từ di chuyển xuống phía dưới đùi cô cho đến khi ngón tay chạm vào khu vực cấm của cô liền dừng lại......
"Có muốn kêu ra không?"
Đỗ Lôi Ti cắn môi quật cường nói "Tôi không gọi!"
Bùi Tuấn Vũ chỉ cười, không nói gì, ngón tay từ từ đi vào khu vực ẩm ướt của cô.......
"Không muốn......." Đỗ Lôi Ti đỏ mặt, ánh mắt bắt đầu mê ly......
Ngón tay của anh không ngừng hoạt động, vừa vào lại ra, rất dễ nhận thấy, bên trong đã ẩm ướt, anh từ từ rút ngón tay ra......
Cô không biết tại sao, lúc bàn tay anh rút ra khỏi cơ thể cô, cơ thể lại cảm thấy trống rỗng như vậy?
"Muốn không?" Bùi Tuấn Vũ nhỏ giọng hỏi.
"Không....... Không muốn......." Đỗ Lôi Ti cắn môi nói.
"Thật không muốn sao?" Hỏi xong ngón tay tiếp tục di chuyển vào khu vườn ẩm ướt kia.......
"A......." Đỗ Lôi Ti nhíu mày rên.
Anh ngăn đôi môi cô, vừa hôn vừa tăng tốc độ trên tay......
Bùi Tuấn Vũ vừa hôn vừa kiềm nén lửa đốt trong lòng nhưng cơ thể cô gái phía dưới vẫn chưa thể.......
"A....... Thật sự rất khó chịu......" Đỗ Lôi Ti nhíu mày nói.
"Bảo bối, lát nữa sẽ không khó chịu nữa, chờ một chút......" Nói xong, cơ thể Bùi Tuấn Vũ đè lên người cô, từ từ tiến vào......
Cơ thể không ngừng hoạt động, tốc độ nhanh dần, hai cơ thể quấn lấy nhau......
Tiểu Thanh đứng xa nhìn hai người nói chuyện, tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, lần này xem như cô ta may mắn, chỉ hơi nóng, lần sau sẽ không may mắn như vậy!
"Tiểu Thanh, cô làm việc hậu đậu như vậy sao?" Quản gia tức giận hỏi.
Tiểu Thanh làm vẻ mặt hối lỗi "Quản gia, thật xin lỗi, tôi không cố ý, là phu nhân không cẩn thận nên mới bị đổ!"
"Cô là người giúp việc, nếu xả ra chuyện gì, là do lỗi của cô, cô biết không? Nếu như còn lặp lại nữa thì hãy rời khỏi đây đi!" Quản gia nói xong rời đi.
Lão già chết tiệt này, chờ xem, nếu cô ta trở thành chủ nhân nơi này, cô ta sẽ đuổi lão đi đầu tiên!
"Ánh mắt cô như thế là ý gì? Sao lại làm cho người ta sợ vậy chứ?" Tiểu NGọc đứng đó nói.
"Liên quan gì đến cô?" Tiểu Thanh không khách khí nói.
Tiểu Ngọc cũng không để bụng cười nói "Chuyejn không liên quan đến tôi, nhưng mà nếu cô làm chuyện gì với phu nhân tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"
"Ha ha...... Cô thật là buồn cười, cô cho rằng cô là ai? Cô thật sự tưởng rằng cô ta xem cô là bạn sao? Cô đừng ảo tưởng!" Tiểu Thanh khinh bỉ nhìn cô nói.
"Xem ra, cô vẫn chưa thay đổi bản tính, cô đừng quên chuyện xảy ra lúc Lâm công chúa ở đây là ai đã giúp cô?"
"Cô thật buồn cười, là phu nhân giúp tôi nhưng cô ta chỉ làm ra vẻ như vậy trước mặt tổng thống mà thôi!"
Tiểu Ngọc nghe cô ta nói liền tức giận "Con đàn bà chết tiệt, thối tha, tôi sẽ đi nói với phu nhân!"
Tiểu Thanh nhìn cô cười lắc đầu "Di di, tốt nhất là đi ngay bây giờ, cô không có bằng chứng, chỉ cần tôi nói cô vu oan cho tôi vậy xô nghĩ hậu quả sẽ thế nào!"
"Cô......." Tiểu Ngọc tức giận nói không nên lời.
Tiểu Thanh không để ý tới cô, trực tiếp đi tới đụng cơ thể cô đi qua......
Cô lớn như vậy, lần đầu tiên gặp loại phụ nữ như vậy, thật sự là ghê tởm, sau này cô ta sẽ không có kết quả tốt!
Bên trong phòng làm việc, hai người vẫn đang triền miên......
Cô gái nằm bên dười cầu xin "Không...... không muốn......."
"Tôi chưa dừng lại thì đừng nói mấy từ kia, biết không?" Nói xong, tăng nhanh tốc độ.......
Mẹ kiếp, ai nói, lúc làm chuyện ấy, một người khỏe hai người vui chứ?
Tất cả chỉ là lừa đảo, tất cả những gì viết trong ngôn tình đều là giả!!!
Hu hu.......
Thật là vô cùng đau khổ, người đàn ông này lúc nào mới bỏ qua cho cô chứ???
Lúc cô còn đang nghĩ, người đàn ông nằm trên người cô liền dừng lại, một dòng dịch nóng hổi chảy vào cơ thể cô.... .
Đỗ Lôi Ti nhìn người đàn ông trên người mình mắng "Người đàn ông chết tiệt, anh không cần mặt......"
Bùi Tuấn Vũ cười nhìn cô nói "Chúng ta làm việc mà vợ chồng phải làm rất bình thường, không phải cô cũng rất thoải mái sao?"
"Tôi...... Tôi không có, anh thật là xấu xa!" Đỗ Lôi Ti đỏ mặt nói.
Bùi Tuấn Vũ từ ghế sa lon đứng dậy, bế cô vào lòng, mở cửa phòng làm việc, đi vào phòng ngủ......
Đỗ Lôi Ti mở to hai mắt nhìn, cô thật không ngờ, của phòng làm việc lại thông với cửa phòng ngủ......
Cô phái hiện, thì ra hai người khỏa thân, vội vàng dùng tay che mắt nói "Luu manh, sao anh không mặc quần áo?"
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô gái trogn ngực mình cười "Cô thật chậm tiến, làm chuyện ấy thì phải như vậy, hơn nữa chúng ta phải tắm!" Nói xong đi vào nhà tắm.
Nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm, mở vòi nước!
Choáng, sao lúc này anh lại trở nên quan tâm chăm sóc cô như vậy? Có phải anh cũng chăm sóc những người phụ nữ khác như vậy không?
Nghĩ tới đây trong lòng cô cảm thấy ê ẩm, nhưng mà cô nhất định phải kéo anh về phía mình, bởi vì cô thật sự yêu anh!
Hai người cùng nằm trong bồn tắm......
"Cốc cốc cốc......" Tiếng gõ cửa vang lên.
Đỗ Lôi Ti khẩn trương hỏi "Ai vậy?"
Bùi Tuấn Vũ đứng dậy, cầm khăn tắm vây quanh người, đi ra ngoài, mở cửa hỏi "Chuyện gì?"
"Anh, anh đang tắm sao?" Bùi Mộng Na tò mò hỏi.
Bùi Tuấn Vũ nhíu mày "Có chuyện gì không?"
"Em tới vì chuyện Tiểu Vũ!"
"Đi ra ngoài đi!" Bùi Tuấn Vũ đuổi khách.
Tính khí quật cường của Bùi Mộng Na nổi dậy "Anh, anh phải đồng ý em mới đi ra ngoài!"
Đỗ Lôi Ti quấn khăn tắm, lén mở cửa phòng tắm nhìn, xong rồi, nếu để Mộng Na biết, không biết cô ấy sẽ hỏi cô gì đây?
Cô rõ ràng đến phòng làm việc vì chuyện của Tiểu Vũ, kết quả chính mình bị ăn sạch sẽ!
Cô thật ngốc!
Nhưng cũng không thể cứ mãi ở trong này, bây giờ phải làm sao?
Bùi Mộng Na ngồi trên ghế sa lon, vô tình nhìn thấy cô, tò mò hỏi "Chị dâu, sao chị đứng đó?"
Đỗ Lôi Ti nhìn cô cười, xấu hổ nói "Không có, không có gì, chị đang tắm!"
Bùi Mộng Na liền hiểu......
Cô vội vã đứng dậy "Em, không có chuyện gì, em ra ngoài trước!" Nói xong chạy như bay ra khỏi phòng.
Đỗ Lôi Ti đứng đó, lúc này thật là bi kịch, cô nghĩ đến bi kịch ngày mai.
Cô đi về phía tủ lấy quần áo ngủ đi vào nhà tắm thay, sau đó đi nằm lên giường.
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô, cả người quấn khăn tắm nằm lên giường!
Đỗ Lôi Ti nằm đó, suy nghĩ, vẫn nên nói chuyện thì hơn, Mộng Na vừa tới là vì chuyện này, mặc kệ thế nào thì Tiểu Vũ vẫn chỉ là trẻ con!
Cô đưa lưng về phía anh mở miệng "Tuấn Vũ, anh thật sự không cho Tiểu Vũ đến công viên sao?"
"Không được!"
"Tại sao?"
Bùi Tuấn Vũ nhẹ giọng "Không có tại sao!"
"Bây giờ Tiểu Vũ còn nhỏ, thằng bé cần có cuộc sống tự do, tai sao anh lại như vậy chứ?" Đỗ Lôi Ti không hiểu hỏi.
Bùi Tuấn Vũ ngồi dậy nhìn cô nói "Các người biết cái gì? Tôi không thể cho Tiểu Vũ đi là vì nghĩ cho nó, tôi không muốn thằng bé phả đối mặt với giới truyền thông, sau này thằng bé mới có cuộc sống tự do!"
"Nhưng mà, chỉ một lần cũng không thể sao?" Đỗ Lôi Ti thử khuyên.
Bùi Tuấn Vũ nhìn ánh mắt chân thành của cô, không biết phải làm sao để từ chối, nhưng mà......
Đỗ Lôi Ti thấy anh do dự, lại mở miệng "Tuấn Vũ làm ơn đi, chỉ một lần thôi, không được sao?"
Bùi Tuấn Vũ không thể làm gì khác hơn là đồng ý nhưng mà lại mở miệng nói "Có thể đi nhưng phải có hộ vệ đi cùng!"
Đỗ Lôi Ti cảm thấy hết nói nổi "Tuấn Vũ, anh cho nhiều hộ vệ đi theo như vậy, không phải càng thu hút sự chú ý hơn sao? Tôi cung Mộng Na đi cùng là được, chúng tôi sẽ về sớm, anh yên tâm đi!"
"Được, vậy mọi người chú ý an toàn, ngủ đi!" Nói xong nằm xuống đưa tay ôm cô vào lòng......
Đỗ Lôi Ti nằm trên cánh tay anh, cười ngọt ngào, mí mắt ngày càng nặng, cuối cùng ngủ thiếp đi.... .
Bùi Tuấn Vũ mở mắt nhìn cô gái ngủ say trong lòng, khẽ nhếch miệng, xem ra cô gái này thật sự chính là......
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Đỗ Lôi Ti tỉnh dậy, vị trí bên cạnh trống không, cô nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, đi tới phòng Mộng Na.
"Cốc cốc cốc......"
Bùi Mộng Na vò đầu, híp mắt đi ra mở cửa "Ai vậy?"
Đỗ Lôi Ti đứng ngoài cửa, hưng phấn "Mộng Na, là chị, nhanh mở cửa chị có chuyện muốn nói!"
Bùi Mộng Na mở cửa phòng. Lại quay về giường nằm, đắp chăn, tiếp tục ngủ.
Đỗ Lôi Ti vén chăn cô hưng phấn nói "Mộng Na, đừng ngủ nữa, nhanh thay quần áo đi, bây giờ chúng ta sẽ cùng Tiểu Vũ đi công viên!"
"Đi công viên?" Bùi Mộng Na lặp lại, trợn to mắt hỏi.
Đỗ Lôi Ti gật đầu nói tiếp "Nhanh lên, chúng ta cùng đi gọi Tiểu Vũ!"
Bùi Mộng Na nhìn cô xấu bụng hỏi "Sao anh em lại đồng ý với chị?"
"Không có, không có gì......" Đỗ Lôi Ti cà lăm.
"Đừng xấu hổ, không phải hôm qua chị cùng anh trai tắm uyên ương sao?" Bùi Mộng Na cười nhìn cô nói.
← Ch. 104 | Ch. 106 → |