← Ch.080 | Ch.082 → |
"Ở nhà cô tôi cảm thấy rất ấm áp, ở nhà tôi, cả năm không nhìn thấy bóng dáng mẹ tôi đâu, tôi tự chuyển ra ngoài ở, rất ít khi về nhà."
"Ăn cơm, Lôi Ti, con và bạn nhanh vào đây." Mẹ Đõ vừa bưng đồ ăn vừa nói.
Đỗ Lôi Ti mỉm cười nói "Đi thôi, mẹ tôi gọi ăn cơm, anh nên nếm thử tay nghề mẹ tôi thế nào!"
"Được!" Tiếu Bằng từ trên ghế sa lon đứng dậy đi vào phòng ăn.
"Ăn nhiều một chút!" Lý Ái Hoa nói rồi gắp rau cho con gái và Tiếu bằng.
Tiếu Bằng ăn thử một miếng, cười nói "Dì à, dì nấu ăn thật là ngon!"
Lý ái Hoa cười nói "Tiếu bằng, cháu thật khoa trương, nào có ngon như vậy!"
"Thật, không tin dì hỏi Lôi Ti xem, xem cháu nói đúng hay không?"
"Mẹ thật thiên vị, sao chỉ gắp thức ăn cho chị mà không gắp cho con?" Đỗ Lỗi giả bộ ghen tỵ.
Lý Ái Hoa nhìn con trai mình nói "Con trai, ngày nào con cũng được ăn cơm mẹ nấu, chị của con đã lâu chưa về, mẹ đương nhiên phải chăm sóc chị con rồi!"
Đỗ Lỗi làm mặt quỷ nói "Chị, sau này chị ít về đi, nếu không mẹ sẽ quên mất mình còn có một con trai!"
Một bữa cơm cứ như vậy ríu rít kết thúc.
Đỗ Lôi Ti ngồi cạnh Tiếu Bằng nói "Nhà tôi rát ít phòng, anh ngủ phòng tôi đi, tôi qua ngủ với mẹ!" Nói xong liền dắt Tiếu Bằng vào phòng mình.
Mở cửa phòng, Đỗ Lôi Ti đi vào trước, mở đèn, bên trong bố trí rất đơn giản......
"Lôi Ti, không ngờ phòng cô trang trí đơn giản như vậy? Nhưng mà thoạt nhìn rất sạch sẽ!" Tiếu Bằng nhìn xung quanh phòng ngủ.
"Đã lâu tôi không về, đều là mẹ tôi dọn dẹp, anh ở tạm đêm nay đi!" Đỗ Lôi Ti nói.
"Được, tôi rất thích phòng cô!"
Đỗ Lôi Ti nghe anh ta nói, xấu hổ cười "Được, vậy tôi ra ngoài trước!" Nói xong đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiếu Bằng ở bên trong thưởng thức cách trang trí đơn giản trong phòng, anh thật không ngờ, cô lại không giống với những cô gái mà trước kia anh ta từng quen, trong phòng cô không có giường lớn, chỉ có một chiếc giường nhỏ với một con gấu ở trên.
Mặc dù căn phòng rất đơn giản nhưng anh ta rất thích, căn phòng rất thoải mái, không có trói buộc, chỉ cần tự do, anh thật sự rất thích cuộc sống như vậy, chỉ là thân phận không cho phép.
Đỗ Lôi Ti quay về phòng mẹ, sau khi rửa mặt, lên giường nằm gối lên cánh tay mẹ, nhìn mẹ làm nũng "Mẹ, con rất nhớ cánh tay mẹ......"
Lý Ái Hoa nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cưng chìu nói "Con gái ngốc, ngày nghỉ con có thể về thăm mẹ mà!"
"Mẹ, con rất nhớ mẹ!"
"Lôi Ti, lú con quay về mẹ hỏi con sao Bân không về cùng, con không trả lời mẹ, lúc em trai con về con cũng không nói, bây giờ có lẽ nên nói với mẹ, không cần giấu diếm!" Mẹ ý vị sâu xa nói.
Đỗ Lôi Ti không muốn làm mẹ lo lắng, không thể làm gì hơn nữa là nói ra "Sau khi chúng con tốt nghiệp, chúng con ra ngoài tìm việc, anh Bân tìm được việc, sau ba tháng, anh Bân gọi điện thoại cho con nói muốn chia tay, cho nên liền tách ra!"
"Tại sao chia tay, không có nguyên nhân sao?" Lý Ái Hoa không hiểu hỏi.
"Mẹ, còn không phải là do cái tên cổ quái mà ba với mẹ đặt cho con sao!" Đỗ Lôi Ti vừa nói vừa làm nũng.
"Tại vì ba con cảm thấy cái tên này nghe rất êm tai nên mẹ mới đặt!" Lý Ái Hoa cười nói.
Đỗ Lôi Ti chợt thu hồi nụ cười nghiêm chỉnh nói "Mẹ, một thời gian dài nữa con sẽ không về thăm mẹ được, công ty muốn cử con đi công tác nước ngoài cho nên điện thoại cũng không thể gọi!"
Lý Ái Hoa nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của con gái nên khẩn trương nói "Lôi Ti, công ty con là công ty nào, sao đi công tác cũng không được gọi điện thoại? Làm sao ngay cả điện thoại cũng không cho gọi chứ?"
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy mẹ khẩn trương liền đùa "Mẹ, không cần khẩn trương như vậy, con chỉ cảm thấy ở nước ngoài chi phí rất đắt, con chỉ muốn tiết kiệm của hồi môn cho mình."
"Con gái mẹ đã nhanh muốn lập gia đình như vậy sao, mẹ giúp con chọn người khác tốt hơn, không cần phải suy nghĩ về Bân nữa, là Bân không có phúc cưới được con!"
Đỗ Lôi Ti tối sầm mặt "Mẹ, mẹ đừng tìm người làm vật thí nghiệm nữa, bây giờ con còn trẻ, con chỉ muốn từ từ kiếm của hồi môn nhưng không muốn kết hôn sớm như vậy, con còn muốn ở cạnh mẹ!"
Cứ như vậy hai mẹ con trò chuyện rồi ngủ thiếp đi, Đỗ Lôi Ti từ từ mở mắt nhìn mẹ đang ngủ say, trên khuôn mặt mẹ đã có nhiều nếp nhăn, tóc đã bất đầu bạc, mẹ, thật cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ đã chăm sóc con cùng em trai.......
Cô biết trò choi này sẽ không có lợi cho mình, dù sao trò chơi cũng đã bắt đầu, cô vẫn phải cố bước lên, vẫn cứ phải là bản thân mình.
Nhưng gặp phải người đàn ông yêu nghiệt đó, đầu tiên là nợ tiền sửa xe, bây giờ lại là tài sản mấy trăm nghìn.......
Đỗ Lôi Ti chợt từ trên giường ngồi dậy, lẩm bẩm "Đúng, còn nợ tiền sửa xe?"
Cô chợt nghĩ tới điều gì, nhìn mẹ nằm bên cạnh vẫn ngủ say, khẽ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ trái tim bé nhỏ, rón rén đi xuống giường cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Đỗ Lôi Ti khẽ đi tới vườn hoa, ngồi trên ghế, mở điện thoại cũ kỹ bấm số "Alo......"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng đàn ông trầm thấp "Có chuyện gì không?"
Đỗ Lôi Ti bị hỏi sững sờ không biết nên nói gì.
Đầu dây bên kia cũng im lặng nhưng cũng không có ý muốn cúp máy.
"Tôi...... tôi...... tôi chỉ muốn hỏi một chuyện!" Đỗ Lôi Ti khẽ nói.
"Chuyện gì?" Vẫn là giọng nói trầm thấp như cũ.
"Cái đó...... cái đó......"
"Có cần tôi tìm giáo viên dạy lễ nghi về dạy lại cho cô cách nói chuyện không?"
Đỗ Lôi Ti nghe anh nói làm mặt quỷ với điện thoại, người đàn ông đáng chết, trong điện thoại cũng không sửa được cái tính kiêu ngạo kia.
"Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện?" Đỗ Lôi Ti yếu ớt hỏi.
"Nói!" Đầu dây bên kia vẫn đơn giản hỏi như cũ.
"Chính là chuyện tôi vẫn còn nợ anh tiền sửa xe không phải sao? Có thể xóa bỏ không?"
"Không thể!"
"Cái gì?" Đỗ Lôi Ti lớn tiếng kêu.
Bùi Tuấn Vũ cầm điện thoại để ra xa lỗ tai, lại nói "Dịu dàng một chút, nhớ thân phận cô bây giờ!"
Đỗ Lôi Ti giống như không nghe thấy lời anh nói, tiếp tục hỏi "Tổng thống, anh nói lại xem?"
"Không thể!"
Đỗ Lôi Ti chưa từ bỏ ý định hỏi "Tại sao không thể?"
"Không có tại sao!"
"Không phải đến bây giờ tôi vẫn chưa nhận được tiền sao, làm sao có thể bỏ?"
Đỗ Lôi Ti nghe anh nói, thiếu chút nữa tức hộc máu, cúp điện thoại, thầm mắng, đây là loại đàn ông gì chứ? Sao bụng dạ lại hẹp hòi như vậy? Không đáng là đàn ông.
Mấu chốt là cô không thể nói không thể, lúc ly hôn số tài sản cô có được cũng không thể bù số nợ này sao, mẹ kiếp!
Đỗ Lôi Ti nhìn món đồ chơi trong lòng, hung hăng tát hai cái, vừa tát vừa nói "Đánh chết anh người đàn ông chết tiệt, đánh chết quỷ hẹp hòi, đánh chết người đàn ông yêu nghiệt......"
Sau khi phát tiết, Đỗ Lôi Ti bình tĩnh lại, ngước đầu nhìn bầu trời đầy sao, ba, bây giờ ba ở một thế giới khác không có con, mẹ cùng em trai, có hạnh phúc không? Không có mẹ cùng bọn con làm bạn ba cũng nhất định phải hạnh phúc!
Đỗ Lôi Ti đứng lên, ôm con rối, cầm điện thoại chuẩn bị đi vào phòng ngủ liền bị bóng đen trước mặt làm giật mình "A......."
Âm thanh còn chưa phát ra liề bị chặn lại!
Tiếu Bằng buông lỏng bàn tay che miệng cô, nhỏ giọng nói "Lôi Ti, sao cô còn chưa ngủ?"
"Hả?" Đỗ Lôi Ti đang suy nghĩ, không biết cô vừa mới nói điện thoại có bị anh ta nghe thấy hay không, nghe thấy bao nhiêu, hay là nghe thấy toàn bộ?
Đỗ Lôi Ti nhíu mày nhìn anh ta thử hỏi "Tiếu Bằng, anh vừa nghe tôi nói chuyện điện thoại sao?"
"Không có, tôi chỉ là không ngủ được cho nên muốn ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ nhìn thấy cô liền đi tới bên này cho nên muốn trêu cô một chút!"
"Một chút cũng không vui, anh có biết không?" Đỗ Lôi Ti nhìn anh ta nói.
Tiếu Bằng cầm tay Đỗ Lôi Ti đi tới ghế ngồi xuống.
Đỗ Lôi Ti sững sờ không biết anh ta muốn nói gì với mình.
"Tôi ngước cổ nói chuyện với cô, cô cảm thấy như vậy không phải là không lịch sự sao?" Tiếu Bằng đùa.
"Hả? A......." Ngay sau đó Đỗ Lôi Ti ngồi xuống cạnh anh ta.
Tiếu Bằng tò mò hỏi "Lôi Ti, lúc nãy dì có nhắc đến bạn trai cô?"
Đỗ Lôi Ti gật đầu trả lời "Đúng!"
"Bạn trai của đâu?"
"Chia tay rồi!"
Tiếu Bằng tò mò nhìn cô hỏi "Sao tôi chưa từng nhìn thấy cô đau lòng?"
Đỗ Lôi Ti nghi hoặc nhìn anh ta nói đùa "Sao tôi phải đau lòng? Là anh ấy không biết quý trọng tôi, để cho anh ấy hối hận đi, tôi xinh đẹp thế này sợ không tìm được trai đẹp sao?"
Tiếu Bằng nhìn cô mỉm cười "Có thể nói một chút nguyên nhân tại sao không? Nếu không thể nói cũng không sao!"
Đỗ Lôi Ti nhìn anh tức giận nói "Có thể, tôi cùng Bân là bạn học, lúc tốt nghiệp ra ngoài tìm việc, tôi nhận được điện thoại của anh ấy nói muốn chia tay, tôi hỏi nguyên nhân thì anh ấy nói khi anh ấy giới thiệu tên tôi với bạn thì bạn anh ấy nói giống như anh ấy bán bao cao su, anh nói xem có tức không chứ?"
Tiếu Bằng nhìn thấy cô tức giận, không kiềm được dùng tay xoa đầu cô "Được rồi, quả thật hơi đáng giận, may là cô đã chia tay, nếu không......."
Đỗ Lôi Ti thấy động tác của anh ta không tự chủ được né tránh, lúng túng khom người mở miệng "Đây là cái gì?" Chỉ vào đám cỏ trên tảng đá nói.
Tiếu Bằng thu tay về, anh biết cô mâu thuẫn với sự đụng chạm của anh ta, cô sắp trở thành phu nhân tổng thống, vậy anh còn cơ hội không?"
Đỗ Lôi Ti cuống quýt đứng lên mở miệng "Tiếu Bằng, tôi đi ngủ trước, anh cũng ngủ sớm đi!" Nói xong cầm đồ chạy nhanh như làm khói vào phòng.
Tiếu Bằng nhìn theo cho tới khi bóng dáng cô biến mất vào trong bóng tối......
Bùi Tuấn Vũ nghe tiếng "tút tút tút......" cũng biết điện thoại đã cúp, anh cầm di động nhìn, lại nghĩ đến những lời cô nhóc kia vừa mới nói, thật sự cho anh mở rộng tầm mắt, anh có thể thấy nhiều tính cách của cô.
Rạng sáng lại gọi điện thoại hỏi vấn đề này, cái này đúng là cho anh thêm kiến thức, chỉ là với tính cách này của cô, nếu có một ngày nào đó có người bán đứng cô, cô có giúp người đó kiếm tiền hay không đây?
Anh để điện thoại xuống, nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng, thu thập tài liệu, quay về phòng ngủ.
Anh mở cửa phòng, thấy trong phòng tối thui, không một ánh sáng, nhẹ nhàng ấn công tắc, đèn trong phòng bật sáng.
Anh có thói quen đi tắm trước khi ngủ, vì vậy liền đi vào phòng tắm, sau đó quấn khăn đi ra.
Anh ngồi trên ghế sa lon, nhìn giường lớn trống rỗng, hình như thiếu gì đó, anh liền châm thuốc hút......
Ngồi suy nghĩ một lúc, sau đó nằm lên giường, theo thói quen vòng tay muốn ôm người bên cạnh ngủ mới phát hiện ra trống không......
Anh nghiêng người nằm, nhìn vị trí trống không bên cạnh, trong đầu không ngừng xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thỉnh thoảng là khuôn mặt đáng yêu, khuôn mặt dí dỏm, khuôn mặt không ngừng biến đổi trong đầu......
Bùi Tuấn Vũ ngồi dậy, lắc đầu, sao lúc này anh muốn ôm cô chứ? Anh đã tự nói với mình, tất cả phụ nữ trên thế giới đều không thể tin, lý do chọn cô rất đơn giản, cô không giống những người phụ nữ khác lúc nào cũng chỉ biết đòi hỏi!!!
Anh lại nằm trên giường, ngủ lúc nào không hay.
"Anh....... ?" Bùi Mộng Na ở ngoài cửa hỏi.
Bùi Tuấn Vũ nhíu mày "Vào đi!"
Bùi Mộng Na đẩy cửa đi vào, tò mò hỏi "Anh, Lôi TI đâu?"
"Về nhà thăm mẹ rồi!"
"Tại sao anh không đi?" Bùi Mộng Na tức giận nói.
"Anh phải làm việc, em biết không? Em cho rằng anh đang choi sao?" Bùi Tuấn Vũ tức giận dựa vào đầu giường nói.
Bùi Mộng Na thấy anh trai muốn nổi giận, vì vậy, dịu dàng nói "Anh, không nên tức giận, em cảm thấy, anh để Lôi Ti đi một mình sẽ không an toàn!"
"Mộng Na, em nghĩ anh là đứa bé ba tuổi sao?" Bùi Tuấn Vũ nói.
"Không có, không có, sao có thể chứ? Anh là tổng thống, sao em dám xem anh là đứa bé ba tuổi chứ?" Nói xong, chạy nhanh như làn khói.
Bùi Tuấn Vũ bất đắc dĩ, nhìn đầu giường, mới ngủ chỉ có ba tiếng, bị cô quấy rối, anh chỉ còn cách mặc quần áo đi ra ngoài.
Đi tới phòng ăn, cầm báo lên xem.
Bùi Vũ bỏ miếng sandwich trong tay nói "Ba, ba không cần mẹ nữa sao? Ba thật sự muốn kết hôn với người phụ nữ kia sao?"
Anh vẫn xem báo "Đúng!"
"Vậy mẹ phải làm sao? Con không muốn ba bỏ mẹ!" Bùi Vũ khóc.
"Mẹ con sẽ không về nữa, nhớ, từ giờ trở đi, cô Đỗ sẽ là mẹ con, biết chưa?" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
Bùi Vũ nghe ba nói như vậy liền khóc chạy vào phòng cô mình.
Bùi Tuấn Vũ nhìn con trai vừa chạy vừa khóc liền lắc đầu.
"Cô, cô đi nói với ba cháu đừng kết hôn đi, cháu không muốn ba kết hôn, nếu mẹ cháu quay về thì phải làm sao?" Bùi Vũ khóc.
Bùi Mộng Na nhìn cháu trai khóc liền ai ủi "Tiểu Vũ, cháu là con trai không được khóc có biết không? Sao cháu không thích ba kết hôn?"
Bùi Vũ khóc nói "Cháu muốn mẹ quay về, nếu ba kết hôn vậy thì mẹ sẽ không về được!"
"Tiểu Vũ, chẳng lẽ cháu không thích dì Lôi Ti sao?"
"Bây giờ cháu rất không thích người phụ nữ đó, cháu ghét cô ấy!" Bùi Vũ càng khóc to nói.
← Ch. 080 | Ch. 082 → |