Truyện:Ông Xã Lạnh Lùng, Em Yêu Anh! - Chương 13

Ông Xã Lạnh Lùng, Em Yêu Anh!
Hiện có 17 chương (chưa hoàn)
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-17 )

Tới tận bây giờ, khi an ổn ngồi trong phòng khách tại ngôi biệt thự của Dịch Lăng ở trung tâm thành phố Cambridge, An Huyên vẫn còn có một loại cảm giác không chân thật.

Nhìn ngôi biệt thự ba tầng rộng lớn mang nét đẹp Âu châu cổ kính, đáy lòng cô mãi suýt xoa. Quá đẹp! Nơi này mang một nét đẹp cổ điển xen lẫn hiện đại thỏa mãn sở thị của người đến. Ai nhìn vào cũng như bị cuốn hút vào nó. Chùm đèn trần được thiết kế tinh xảo với ánh đèn màu vàng dịu nhẹ. Trên tường là những bức tranh nổi tiếng khiến An Huyên thích thú khám phá hồi lâu.

Cô chưa từng biết, Dịch Lăng sẽ có nhà ở đất nước xa lạ này, cũng không hề biết nước Anh có mối q_ц_ⓐ_𝓃 ⓗ_ệ mật thiết đến Dịch Lăng như vậy. Điều khiến An Huyên bất ngờ nhất chính là Dịch Lăng từng là cựu học sinh của đại học Cambridge. Cô đã từng nghe ông nội kể về Dịch Lăng. Anh tốt nghiệp thạc sĩ kinh tế đại học Havard, nhận bằng cử nhân Luật đại học Yale. Vậy mà, con người của thương giới ấy lại am hiểu học thuật, lại nổi tiếng trong giới nghệ thuật Anh như vậy.

Từ khi trở về biệt thự đến giờ, Dịch Lăng vẫn âm thầm quan sát biểu cảm độc đáo trên gương mặt xinh đẹp của An Huyên. Nhìn cô gái nhỏ khẽ nhíu mày, đôi mắt to tròn lại lóe lên ánh sáng lấp lánh. Anh liền yêu thương không thôi.

"Huyên Huyên" - Tiếng gọi của anh rất khẽ, gần sát bên tai khiến An Huyên giật mình. Dường như cô đã quên mất rằng người đàn ông này vẫn luôn ngồi bên cạnh cô. Nghĩ đến đây, An Huyên liền xấu hổ đỏ mặt. Tại sao cô lại quên mất sự tồn tại của anh chứ!

"Vâng ạ!" - Ngượng ngùng cô khẽ đáp. Đôi mắt linh động~ Sweet_Rain ~ không dám nhìn thẳng vào anh. Mọi thứ quá đột ngột, cô không thể ngay lập tức quen được với sự thay đổi của anh.

"Trở về nhà với anh nhé."

"Em còn gần hai tháng nữa mới kết thúc chương trình đào tạo ở đây."

"Không. Ý của anh là đến biệt thự này sống cùng anh." - Dịch Lăng dịu dàng vu_ố_✞ v_𝑒 khuôn mặt hơi nhợt nhạt của cô vì lạnh. Thời tiết Cambridge mùa này hơi lạnh lẽo. Ngoài đường tuyết cũng đã rơi đầy.

"Sao cơ? Anh cũng sống ở đây à?" - An Huyên ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh. Chẳng lẽ anh không về Bắc Kinh sao? Công việc của anh thì thế nào?

"Không. Mỗi tháng anh chỉ đến đây vài ngày để tham gia các hội nghị. Nhưng mà nếu em đã ở đây... anh sẽ ở lại." - Nói đến đây, ánh mắt thâm trầm của anh hiện vẻ sâu xa. Khóe môi khẽ nhếch lên thành đ.ườ.п.g 𝐜.o.ⓝ.g tà mị.

"Như thế sao có thể được, chuyện tập đoàn phải xử lí mà. Dịch Lăng, không... không cần phải như vậy đâu anh..." - An Huyên ái ngại nhìn anh. Lúc này cô rất bối rối không biết nên làm thế nào. Cô không hiểu được tâm của người đàn ông này.

Không thể trách cô không tin tưởng anh, mà là những gì trước anh làm cô chưa thể quên được. Anh thâm tình như vậy, anh yêu sâu nặng Vũ Nhiên như thế, sao có thể trong một thời gian ngắn lại có tình cảm với cô. Cô sợ giao tâm ra một lần nữa lại phải chịu thương tích đây mình mà rời đi.

Như suy nghĩ tới điều gì đó, An Huyên nhìn chằm chằm Dịch Lăng, khẽ hỏi.

"Dịch Lăng, có phải vì chuyện đêm đó mà anh muốn chịu trách nhiệm với em không?" - Lời vừa dứt, trái tim cô khẽ nhói đau. ~ Sweet_Rain ~An Huyên nắm chặt vạt áo để kiềm nén sự r𝐮●ռ г●ẩ●🍸 của mình. Cô sợ sẽ nhìn thấy anh gật đầu. Cô sợ anh sẽ không ngần ngại mà nói rằng "Đúng vậy". Suy cho cùng, cô vẫn không đủ mạnh mẽ để đối mặt với anh.

"Em vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa" - Giọng nói của Dịch Lăng khẽ trầm xuống, lạnh lùng nhìn cô.

Cô ấp úng, khẽ nói nhỏ.

"Anh vì chịu trách nhiệm mới làm như vậy sao?"

"Người phụ nữ này, em lại dám không tin tưởng tình yêu của anh?" - Dịch Lăng tức giận khẽ gầm lên. An Huyên sợ hãi khẽ lùi ra sau. Nhưng rất nhanh, anh bắt được tay cô, kéo cô vào lồng 𝖓●ɢự●𝐜 ấm áp của mình. Dịch Lăng giữ chặt khuôn mặt tím tái vì sợ hãi của cô, khẽ cuối đầu xuống, áp cánh môi lành lạnh lên cánh môi 𝐦ề*m ⓜ*ạ*ℹ️ của cô. Nụ 𝖍ô·ⓝ lần này không còn dịu dàng như lúc ở trường Đại học nữa, anh điên cuồng cuốn Ⓜ️ú●t lấy môi cô, cánh môi sưng đỏ khẽ mở, anh nhanh chóng đưa chiếc lưỡi 𝐧ó.ռ.ⓖ ⓑỏn.🌀 quấn lấy lưỡi nhỏ của cô, trúc trắc 𝐡·ô·𝖓 cô như vậy. An Huyên vô lực mặc anh định đoạt. Cô yếu ớt khẽ kéo vạt áo trước 𝓃·𝐠ự·𝒸 anh, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt nhiễm hơi nước. Cô khẽ nức nở từng hồi.

Dịch Lăng đâu nghĩ nhiều đến vậy. Bao nhiêu đêm anh khao khát cơ thể 𝐦ề●Ⓜ️ 𝖒●ạ●ï thơm tho này, nỗi nhớ nhung cứ dày vò anh đến cực độ. Giờ phút này, tức giận cùng nhớ nhung hòa lẫn vào nhau, cướp đi lí trí cùng kiềm chế của anh. Dịch Lăng đẩy ✝️●hâ●𝓃 🌴𝖍●ể An Huyên ngã xuống sofa, anh rời ~ Sweet_Rain ~khỏi môi cô, 𝖍ô.𝐧 xuống cần cổ trắng mịn, khẽ cắn lấy xương quai xanh զ_𝐮_🍸ế_ռ r_ũ khiến cô khẽ r-ê-𝓃 r-ỉ.

"Dịch Lăng"

"Bảo bối, gọi tên anh." - Anh tiếp tục cắn Ⓜ️ú·✞ chiếc cổ không tỳ vết của cô, yêu thương ✌️цố.✝️ 𝖛.𝖊 т𝒽●â●𝐧 ⓣ𝖍●ể 𝐦_ề_m 𝖒_ạ_𝐢 dưới thân.

"Ưm... Lăng..."

"Ngoan"

Dịch Lăng đưa tay cởi đi chiếc áo sơ mi của cô. Những chiếc cúc áo được bật mở, hé lộ ra cảnh xuân tuyệt đẹp. Anh đưa tay gạt phăng áo lót của cô, đôi tay nhanh chóng bắt lấy một bên ռ.🌀.ự.ⓒ căng tròn mà xoa nắn. Bầu ⓝ🌀.ự.𝐜 đầy đặn của cô theo bàn tay anh xoa nắn thành đủ hình dạng. An Huyên 𝐫ê-n г-ỉ, lí trí đã sớm bị đá bay đi. Lúc này cô chỉ biết, cô cũng muốn được anh ѵ·⛎ố·t ✔️·ⓔ, được anh vỗ về như vậy. Động tác của Dịch Lăng đã khơi dậy ◗_ụ_c ѵ_ọⓝ_𝖌 của cô. An Huyên đưa tay vòng qua cổ anh, khẽ nâng người lắc lư cùng anh.

Dịch Lăng nhìn người phụ nữ của mình đang mê người nằm dưới thân anh, vẻ mặt đồng thời si mê như vậy. Anh kiềm lòng không ~ Sweet_Rain ~được mà cuối đầu ♓ô.ⓝ nhẹ đôi môi cô.

"Ưm... A..."

Đôi gò bồng đào của cô được anh chăm sóc rất tỉ mỉ. Một bên xoa nắn, còn bên kia, anh khẽ dùng miệng cắn 𝐦ú●ⓣ lấy nụ hoa đang cương cứng của cô. Âm thanh 🅱*ú ɱú*🌴 vang lên trong không gian yên tĩnh, anh giống như đứa trẻ đang điên cuồng b* sữa mẹ. An Huyên bị 𝒹ụ-𝐜 ν-ọ𝖓-🌀 che mờ, không những không ngăn cản mà còn ôm đầu anh tiến lại gần gò bồng đào hơn, để anh ra sức ✝️à_𝐧 ρ♓_á mãnh liệt.

"Huyên Huyên, em thật mê người." - Dịch Lăng đưa tay mò mẫm xuống bụng dưới của cô. Chiếc váy ngắn đã được anh tụt ra từ bao giờ. Cảm giác lành lạnh xông vào khiến An Huyên rùng mình. Nhưng rất nhanh cơ thể cô liền nóng hừng hực, bàn tay không an phận kia đã 𝐱*â*𝐦 ⓝ𝖍*ậ*🅿️ vào nơi riêng tư của cô, ra sức vuốt vẻ kíc·♓ t♓·í·ⓒ·ⓗ dịch nhờn của cô tiết ra. Anh nhẹ nhàng đưa ngón tay đâ*𝖒 ν*à*⭕ hoa huy*t ⓜề●m 〽️ạ●𝐢, ấm nóng.

"Lăng, em khó... khó chịu..." - An Huyên nức nở, nước mắt nhanh chóng rơi đầy mặt. Nhưng Dịch Lăng lúc này lại không để tâm, anh thích thú nhìn cô.

"Nói anh nghe, em khó chịu ở đâu?"

"Em muốn, em muốn anh..." - 𝒯𝒽_â_ռ т_h_ể cô đỏ hồng mê người, trần trụi dưới thân anh, Dịch Lăng nhìn cô vặn vẹo, ~ Sweet_Rain ~ ánh mắt 〽️ô-п-ɢ lung nhìn anh thật đáng yêu. Anh kích động bế cô lên tiến nhanh về phía phòng ngủ. Anh đá bật cánh cửa "rầm". Sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh cũng nhanh chóng trút bỏ hết quần áo vướng víu trên người, 𝐧●ằ●𝖒 đ●è ⅼ●ê●𝖓 t.𝖍â.𝓃 т𝒽.ể nhỏ bé của cô.

Rất nhanh, anh đưa vật nóng rực của mình vào hạ thân của cô. Cả hai cùng nhau kết hợp một chỗ rất ăn ý, anh ôm cô cùng nhau đạt cao trào. Cứ 𝐫.ú.т ⓡ.🔼 rồi đ*ư*ⓐ ✔️*à*𝑜 không biết bao nhiêu lần, anh không ngờ ~ Sweet_Rain ~ham muốn của mình đối với người phụ nữ này lại kinh người đến vậy.

An Huyên cào thật mạnh vào tấm lưng rắn chắc của anh, cùng anh ⅼê-𝖓 đỉ-n-𝒽 điểm. Cả hai ôm nhau khẽ †.♓.ở dố.𝒸, An Huyên cảm giác như sức lực của mình cũng bị rút cạn.

Dịch Lăng nhìn cô vợ nhỏ bất tỉnh trong lòng, tâm cũng yếu mềm, nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn yêu thương.

Chương (1-17 )