Sự biến hóa trong ánh mắt Khang Duật
← Ch.07 | Ch.09 → |
Tôi thừa nhận mình có hơi ngốc một chút, cũng có nghĩa là tôi khờ, nhưng mà cứ ba ngày một hiểu lầm nhỏ, năm ngày một hiểu lầm lớn, rối rắm tới trình độ nào đó, tôi đột nhiên thông suốt.
Vừa thông suốt một cái, tôi liền choáng váng.
Chẳng lẽ...chẳng lẽ...
Trong đầu tôi bắt đầu phát sinh một loại ý nghĩ làm cho mặt tôi nhanh chóng nóng lên, tôi che mặt, không dám nghĩ nữa, điên cuồng lắc đầu, tưởng đem cái suy nghĩ này lắc văng ra ngoài.
Nhưng mà...càng không thèm nghĩ, nó càng chạy tới quấy rối.
Chẳng lẽ...chẳng lẽ...Khang Duật...thích...tôi!?
Tôi mặt đỏ tai nóng tới mức đầu sắp bốc hơi nước, vôi vàng cúi đầu xuống, che mặt mình giữa hai đầu gối, điên cuồng mắng chính mình một chút.
Âu Dương Miểu Miểu, mày thật sự rất DÂM đãng, loại việc này mà mày cũng nghĩ ra.
Mắc cỡ chết đi được, mắc cỡ chết đi được
Qua nửa ngày tôi cũng chưa ngẩng mặt lên, tới lúc tôi thở không được nữa mới ngẩng mặt lên, tiếp tục điên cuồng lắc đầu, tôi nói cho chính mình, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, mấy chuyện mất mặt của tôi toàn xảy ra trước mặt Khang Duật, hắn làm sao có thể thích tôi được.
Nhưng mà...nhưng mà...
Những lời Khang Duật nói, hiện tại ngẫm lại cũng thật...mờ ám.
Mờ ám...làm cho con người ta xấu hổ.
Xấu hổ tới mức tôi chỉ có thể nằm trên giường ôm gối lăn qua lăn lại...
Lăn một hồi lâu, tôi mới dừng lại, trên đầu nguyên một ổ tóc rối, tôi ngồi xếp bằng trên giường, càng nghĩ trong lòng càng hoảng.
Nếu không trực tiếp hỏi Khang Duật?
Không được, không được, lỡ may hỏi ra không đúng...tôi đây không phải tự mình đa tình, về sau làm sao gặp người khác nữa.
Nhưng mà nếu như không hỏi, trong lòng cứ nghèn nghẹn cái gì, khó chịu muốn chết.
Tôi thừa nhận đây là tính cách đà điểu, chưa làm đã sợ.
Cái này bất quá là sự tưởng tượng của tôi, hắn lại không chính mồm nói, chỉ sợ tới lúc làm cho mọi việc trở nên xấu hổ, tôi và hắn không chỉ ngồi cùng bàn, còn là cùng lớp, còn phải học cùng nhau ba năm, sau này biết làm sao.
Lại nói tiếp, nếu như hắn thích tôi thật, thì tôi vui mừng cái gì?
Đây mới là chuyện khó hiểu với tôi, tôi không xinh đẹp, tôi rối rắm ngồi vò vò góc áo gối, trước đây tôi rất xinh đẹp, ai từng gặp tôi đều nói tôi giống búp bê, tóc quăn quăn, mắt vừa to vừa tròn, tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân, nhưng mà càng lớn...tôi nhịn không được chạy tới trước gương ngắm nghía chính mình.
Quan sát hết nửa ngày, liền làm ra một cái kết luận - tôi lớn lên rất xấu xí!!
Vẻ đáng yêu trước đây đã không còn, bởi vì cơ thể không khỏe mạnh, khuôn mặt vốn béo trông giống như bị gọt vậy, cằm nhọn dọa người, mắt vẫn to, nhưng khuôn mặt gầy như vậy, cặp mắt này giống như cặp mắt trâu, to khủng bố, màu da tuy rằng rất trắng, lại không hồng hào tí nào, sắc mặt nhìn giống như bị thiếu dinh dưỡng vậy, hơn nữa ăn cái gì cũng không hấp thu vào được, chiều cao bình thường 163cm, cân nặng lại chỉ có 85 cân(18), nhìn thế nào đều giống cây gậy trúc.
Ở trong gương tôi còn có một ổ đầu rối bời, quả thật rất giống nữ quỷ.
Tôi ngã quỵ trước gương, bi ai nghĩ, cái này chính là một bi kịch nha...
Lúc này, cửa phòng bị mở ra, em gái Âu Dương Diễm Diễm đang ngậm kẹo mút quý báu đi về phía tôi "Chị, cho em mượn cây bút xóa."
Tôi đang bận tưởng niệm vẻ đẹp thời thơ ấu của mình, không rảnh để ý tới nó.
Diễm Diễm liếc tôi một cái, đối với loại hành vi như vậy của tôi đã quá quen thuộc, "Lại nổi điên à?"
"Điên cái đầu mày!!" tôi quay đầu, làm cái mặt quỷ với nó.
Diễm Diễm quen thuộc đi tới chỗ bàn học của tôi lấy bút xóa, cười nhạo nói "Không nổi điên thì tóc chị sao giống tổ quạ thế."
Tôi nhìn vào gương vuốt vuốt tóc một chút, thở phì phì đứng lên "Ai cần mày lo!!"
Vừa bị bề ngoài của mình kích thích xong, lại nhìn Diễm Diễm, trong lòng thật tự ti, bề ngoài rõ ràng giống nhau, vậy mà nó trông lại đẹp hơn tôi rất nhiều, không chỉ dáng người cân xứng, màu da cũng trắng hồng, cái gì gọi là trổ mã, trên người tôi cũng không thể hiện cái gì, toàn thể hiện ở trên người nó.
Thủy hỏa bất dung, quả nhiên là thủy hỏa bất dung a.
Thật sự là một bi kịch.
Diễm Diễm phỏng chừng rất ít khi thấy tôi nổi giận, có chút buồn bực "Làm sao vậy? Giống như hận đời lắm."
Tôi quay đầu "Hừ!"
Nó nhún nhún vai tính bỏ đi.
Tôi một phen giữ chặt nó lại.
Nó quay đầu, nhíu mày hỏi "Làm sao?"
Tôi ấp úng nói "Có...có chuyện...chuyện muốn hỏi...hỏi mày."
Hiện tại tôi cần tìm một người để tâm sự một chút, nếu không buổi tối chắc chắn tôi sẽ không ngủ được.
Cặp mắt của Diễm Diễm nhanh như chớp đảo qua một vòng, tôi dù gì cũng là chị em sinh đôi cùng trứng với nó, tròng mắt nó vừa chuyển một cái là tôi biết nó muốn gì liền.
"Tao có thể giúp mày làm bài tập nghỉ đông." Tôi vừa rơi lệ trong lòng vừa nói.
Ánh mắt gian xảo của nó nhất thời sáng ngời "Thành giao!!" nói xong, đá dép, leo lên trên giường, ngồi xếp bằng, liếm kẹo mút, cười tủm tỉm nhìn tôi "Nói đi!!"
Tôi lại bắt đầu do dự, mấy chuyện kiểu này, chưa có xác định rõ ràng, nói ra rất ngượng, không nói tôi lại càng khó chịu.
"Mày nghe xong không được nói cho ba mẹ!!" phải đề phòng trước cho chắc.
Thời này, yêu sớm rất nghiêm trọng nha. Nó gật đầu.
Tôi lại do dự thêm mấy phút nữa, mới đem mọi chuyện về Khang Duật nói sạch cho nó nghe.
Diễm Diễm vừa nghe vừa liếm kẹo mút, miệng phát ra tiếng chẹp chẹp chẹp chẹp.
Nói xong, tôi lại hỏi "Mày nói thử coi, có phải hắn thích tao không."
Diễm Diễm suy tư nói "Có thể!"
"Mày cũng nghĩ là có thể hả!" tôi vội vàng gào to, leo lên giường "Vậy mày nói thử xem hắn thích tao chỗ nào a!"
Diễm Diễm đánh giá tôi, nhíu mày nói "Em cũng đang khó hiểu, hắn thích chị cái gì?"
Đây là những lời em gái nên nói sao? Hay là lời người thân nên nói.
Mặt tôi trầm xuống "Mày có ý gì?"
Nó thấy tôi bắt đầu tức giận, vội nói "Đừng tức, em nói cũng đúng sự thật nha, cái đồ động vật đơn bào như chị..."
Tôi giơ nắm đấm lên đấm vào ót nó "Mày mới là đồ động vật đơn bào!!"
Diễm Diễm vuốt ót, nhe răng nhếch miệng nói "Chị giỏi thì đi hỏi a, hỏi hắn thích chị cái gì?"
"Ai mà thèm, xấu hổ muốn chết, ai biết hắn có thật sự...thật sự thích tao...lỡ may hiểu lầm thì sao, lỡ may hắn đùa giỡn tao thì sao, mày không biết...hắn...hắn toàn ăn hiếp tao."
Diễm Diễm hèn mọn nói "Xì, rõ ràng là bản thân mình nhát gan, không dám đi hỏi, lại còn giả bộ!"
Tôi giơ nắm đấm lên, muốn đấm nó cái nữa, lại bị nó né.
"Nếu không thì như vậy đi..." nó nháy mắt với tôi mấy cái "Em giúp chị nhìn xem."
Tôi nghi ngờ nói "Nhìn? Nhìn như thế nào?"
"He he, thứ ba tuần sau không phải ngày chị quay về trường lần thứ hai sao, em đi theo chị, núp ở cổng trường, giúp chị xem hắn."
Tôi cũng không phải đứa dễ bị lừa "Ai mà tin, tao thấy chẳng qua mày muốn nhìn xem hắn trông như thế nào, không chừng trong lòng mày còn nghĩ, ai mà ngu dữ vậy đi thích tao."
Diễm Diễm bày ra vẻ mặt đầy bi thương "Chị làm sao có thể nói với em gái mình như vậy, em làm vậy là vì chị nha!"
"Cút sang một bên đi, bộ mày nghĩ mắt mày là hỏa nhãn kim tinh như mắt Tôn Ngộ Không hả?" tôi tức giận phản bác lại.
Nó lại ra vẻ bà cụ non "Làm sao chị hiểu cái này được, muốn biết con trai có thích mình hay không, phải nhìn ánh mắt của hắn."
"Ánh mắt? Nhìn thế nào?" cái cách này mới à nha, tôi vô cùng tò mò, nếu học được, tôi sẽ tự xem, ai cần nhờ nó.
"Chị ngốc thí mồ, nói cũng sẽ không hiểu, muốn hay không muốn, một câu thôi." Nó ngẩng cằm nói với tôi, một bộ dạng em - rất - giỏi.
Tôi có chút do dự, cứ cảm thấy Diễm Diễm âm mưu gì đó, nhưng lại không nói rõ ra được, tục ngữ còn có câu 'Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê' mà, nói không chừng nó có thể nhìn ra được.
Nghĩ đi nghĩ lại, có còn hơn không.
"Được rồi, bất quá mày cũng không được giở trò gì hết." tôi không thể không đề phòng điều này.
"Không thành vấn đề, quyết định như vậy."
"Ừ!"
"Vậy chừng nào chị làm bài tập nghỉ đông giùm em?"
"..."
TNND(19), tôi quên mất còn nợ nó cái này.
Thật bi ai!!
Đến thứ ba, tôi bất an quay lại trường, Diễm Diễm nói sẽ tránh ở bụi hoa ngay cổng trường, kêu tôi dẫn Khang Duật tới, nói chuyện mấy câu là được.
Tôi tự nhiên nghe theo, chẳng qua vừa thấy hắn, không hiểu sao tôi liền xấu hổ.
May mắn, hắn không phát hiện ra.
Nộp bài tập nghỉ đông xong, lại nghe thầy giáo dặn dò mấy câu chú ý an toàn lúc nghỉ tết là kết thúc buổi tập trung.
Cùng nhau đi ra cổng trường cũng không phải việc khó, đằng nào thì về nhà cũng phải đi qua cổng trường, vấn đề là phải nói cái gì với hắn, tôi đang cố gắng tự hỏi mình, nói thật tôi còn chưa nghĩ ra.
Nhìn thấy sắp tới cổng trường, tôi bắt đầu cuống lên, trong đầu cố gắng tìm đề tài, kết quả không nhìn đường, đi lệch qua một bên...
Đột nhiên có người kéo tôi từ phía sau, tôi quay đầu, dĩ nhiên là Khang Duật.
"Cậu làm gì vậy, đi cũng không thèm nhìn đường." hắn kéo tôi qua một bên, kéo về phía cổng trường.
Lúc này tôi mới phát hiện, tôi đang đứng cách hồ sen cạnh cổng chỉ có vài bước, nếu Khang Duật không giữ tôi lại, chắc chắn tôi sẽ ngã vào.
Tôi gãi gãi đầu, không dám nhìn thẳng hắn, không chỉ lúc này, nguyên ngày hôm này tôi cũng chưa nhìn thẳng hắn một lần nào, cứ cảm thấy ngường ngượng, nhớ tới phải nói mấy câu với hắn, tôi đột nhiên phát hiện đây chính là cơ hội tốt.
Tôi lập tức lớn tiếng nói với hắn "Cám ơn, cám ơn!!"
Cái này cũng tính là nói chuyện đi.
Khang Duật hồ nghi nhìn tôi, nhìn tới mức tôi cảm thấy chột dạ.
Tôi cười gượng "Haha, về nhà, về nhà!!!" tôi sải chân đi nhanh về phía trước.
Khang Duật không truy vấn tôi, nói mấy câu với tên con trai đứng bên cạnh, hình như là sắp đi đá bóng, tôi liếc nhìn bụi hoa một cái, thấy Diễm Diễm vươn tay ra ra dấu OK.
Tâm trạng bất ổn của tôi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Nhưng mà lại nghĩ tới chuyện Khang Duật có thích tôi hay không, trong lòng lại bắt đầu hồi hộp, cũng không biết là như thế nào, có chút sợ hãi, lại cũng có chút hưng phấn.
Tôi thừa dịp mọi người không chú ý, chui vào bụi hoa, bụi hoa tùng ngay cổng trường này rất kín, rõ ràng là một chỗ trốn tuyệt hảo, có thể quan sát cổng trường trong khi không bị ai nhìn thấy, tôi và Diễm Diễm núp trong bụi hoa, chờ tụi Khang Duật đi hết rồi mới chui ra.
"Thế nào?" tôi gấp gáp hỏi.
Diễm Diễm lại nói "Em đói bụng, em muốn ăn đậu hũ nướng(20)."
Tôi gấp tới nỗi sắp giơ chân "Đậu cái gì mà đậu, nói nhanh lên."
Nó không thèm để ý, nhắm thẳng quán đậu đối diện đi tới.
Tôi vội vàng đuổi theo, nhất định là nó cố ý.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ phải móc bóp ra, mua một phần đậu cho nó "Bây giờ nói được rồi đi."
"Em muốn ăn thịt dê xiên nữa!!"
Tôi nắm tay, nói cho chính mình phải kiên nhẫn, chẳng qua nó xài hết tiền tiêu vặt rồi, thèm ăn mới dòm ngó tiền của tôi.
Tôi mua!
Lúc đó, quanh trường có nhiều hàng bán đồ ăn vặt, giá rất rẻ, đậu hũ 8 xu 5 cục, thịt dê 1 xu 1 xiên, còn có mứt hoa quả, ô mai, kẹo mạch nha, giá đều là 1 xu, dựa vào tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi, có thể mua cho nó ăn no căng.
Nhưng mà tôi lại không ngờ rằng Diễm Diễm lại ăn nhiều tới như vậy, vừa ăn vừa đi về, tội nghiệp bóp tiền của tôi chỉ còn lại da bọc xương.
Về đến nhà, tôi lập tức kéo nó vào phòng, chống nạnh, mắt lóe ra tia sáng "Rốt cuộc mày có nói hay không!!"
Diễm Diễm xoa xoa cái miệng đầy mỡ, uống một miếng nước cam vắt tôi vừa mua cho nó, xem như vừa lòng, nói với tôi thật nghiêm túc "Em nhìn thấy!!"
"Nhìn thấy cái gì?" tôi kéo ghế dựa qua ngồi trước mặt nó, đã gấp tới độ không chờ được.
Diễm Diễm ợ một cái, cái mùi đó...là hỗn hợp rất nhiều thứ, làm cho tôi nhịn không được đem ghế dịch ra đằng sau.
Nó rốt cuộc im lặng, nhìn vào mắt tôi, còn vô cùng nghiêm túc nói "Hắn - thật - đẹp trai!!!"
Tôi nhảy dựng từ ghế lên, lấy tay bóp cổ nó "Tao bóp chết mày, đồ vô lương tâm."
Nó giãy dụa nói "Chị gấp cái gì, em còn chưa nói xong mà."
Lần này tôi thông minh, bóp cổ nó nhưng không dùng lực, chỉ để nguyên tư thế đó "Nói mau!! Không thôi tao bóp chết mày."
"Được rồi, được rồi, em nói..." nó ngẩng đầu lên, vẻ mặt còn vô cùng thành thật "Em nhìn thấy, nhìn thấy sự biến hóa thần kì trong ánh mắt hắn."
Tôi nhíu mày "Biến hóa gì?"
"Lúc hắn nhìn những người khác, ánh mắt trong suốt như mắt em bé sơ sinh vậy, vậy mà lúc nhìn chị nó lại bẩn như cục đờm."
Mẹ nó chứ!! Diễm Diễm học văn rất kém, tôi biết, nhưng mà...kém tới mức dùng kiểu so sánh làm cho người ta cảm thấy gớm ghiếc này, thật sự là...
Bà đây hoàn toàn không biết!!
"Mày làm ơn nói tiếng người giùm tao!!"
Nó bày ra vẻ mặt chị quả nhiên là đồ ngốc, cái này còn không hiểu.
Tôi thật sự không hiểu, tôi lắc đầu.
"Hắn thật sự thích chị nha, chị!!"
Câu này, tôi hiểu.
Hiểu xong...mặt tôi cũng đỏ.
Ai làm ơn nói cho tôi biết, tiếp theo tôi nên làm như thế nào?
Đầu óc tôi cứng đờ, tôi đỏ mặt bóp cổ Diễm Diễm "Tao vẫn muốn bóp chết mày!!"
"..."
← Ch. 07 | Ch. 09 → |