Vay nóng Tima

Truyện:Ông Xã Là Minh Tinh - Chương 01

Ông Xã Là Minh Tinh
Trọn bộ 10 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Mở đầu

Bên trong hội trường có thiết kế giống hình quả trứng khổng lồ, đang tiến hành một buổi biểu diễn ca nhạc dành cho vạn người, chi phí dành cho sân khấu tiêu tốn đến mấy ngàn vạn và trang phục biểu diễn cũng tốn thêm cả trăm vạn, vì vậy mà rực rỡ, lung linh, mờ ảo khiến mọi người say mê.

Ngay chính trung tâm sân khấu, một người đàn ông đẹp trai, anh tuấn không hề thua kém với những vũ công phía sau đang nhảy múa, một mặt vừa thể hiện khả năng ca hát tuyệt vời của mình, một mặt thể hiện vũ đạo dứt khoát khiến bầu không khí của hội trường lên đến đỉnh điểm. Sau một cái xoay người kết thúc bài hát, lộ ra một khuôn mặt điển trai, cùng lúc đó pháo hoa và một lượng khói lớn được bắn ra khiến cho sân khấu càng trở lên lung linh, huyền ảo.

"Aaaaa... Alan, anh thật đẹp trai, đẹp trai đến chết mất!!!" Bên dưới sân khấu vang lên tiếng hét điên cuồng của những người hâm mộ.

Trên tầng hai của khán đài, một vài nhóm các cô gái vừa đeo băng rôn "Câu lạc bộ fans hâm mộ Alan" vừa kêu to "Alan! Alan! Chúng em yêu anh, chúng em sẽ mãi luôn ủng hộ anh".

Sau khi kết thúc các vũ công liền trở lại hậu trường, trên sân khấu chỉ còn lại duy nhất một người đàn ông mặc trang phục biểu diễn được cắt may vừa vặn làm tôn nên đường nét nam tính, rắn rỏi, khiến mọi người nhìn vào nhịn không được nhiệt huyết sôi trào.

Lồng ngực cường tráng không ngừng phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở đều đặn, giọng nói mang theo hơi thở nóng bỏng mà hỏi han: "Đêm nay các bạn có vui vẻ không?"

"Vui vẻ!" Người hâm mộ dưới sân khấu đồng thanh hô lên.

"High hay không High?"

"High!"

"Có thật không?"

"Thật!"

Khi nghe những người hâm mộ cùng trả lời, Tôn Minh Hạo nở một nục cười rạng rỡ, càng làm cho hắn thêm đẹp trai khiến người hâm mộ cuồng nhiệt ở phía dưới hét chói tai.

Tôn Minh Hạo dùng ngón trỏ đặt lên môi ý chỉ mọi người phía dưới giữ im lặng, ngay lập tức toàn bộ tiếng ồn ào la hét đều ngưng hẳn, bốn phía yên ắng lạ thường. Vào giờ khắc này hắn giống như một vị chỉ huy đẳng cấp của thế giới, điều khiển, dẫn dắt cảm xúc của hàng vạn người ở đây.

Tôn Minh Hạo thấy phía dưới im lặng, mới bắt đầu nói tiếp: "Chỉ chớp mắt, hôm nay đã là tour diễn cuối cùng của tôi rồi, tôi nhất định sẽ không bao giờ quên được đêm nay."

Tôn Minh Hạo dùng giọng nói gợi cảm hấp dẫn, đầy nam tính cuốn hút khiến mọi người phía dưới sầu não và cảm thấy tiếc nuối.

"Chỉ là..." giọng Tôn Minh Hạo đột nhiên vang lên làm thay đổi không khí hội trường, khiến mọi người có thêm hy vọng: "Lần này kết thúc, chính là báo hiệu cho sự bắt đầu mới, mọi người thấy có phải không nào?"

"Đúng!"

"Tốt, vậy chúng ta cùng nhau ngoắc tay có được không? Mọi người cùng giơ tay lên và làm theo tôi nào!"

Cùng với Tôn Minh Hạo, hàng vạn người hâm mộ cùng nhau giơ tay làm. Giọng hát ấm áp, ngọt ngào đầy từ tính của anh vang lên: "Đặt chuỗi trái tim của bạn cạnh chuỗi trái tim của tôi, một chuỗi buộc cỏ may mắn, một chuỗi xâu vòng đồng tâm..."

Anh sinh ra đã là một minh tinh.

Bất luận là ai, chỉ cần lần đầu tiên nhìn thấy Alan, cũng sẽ không nhịn được mà đồng ý với câu nói này.

Anh dung mạo anh tuấn đẹp trai, vóc dáng cao gầy, lồng ngực vững chãi, vòng eo thon chắc, xuống chút xíu nữa là cặp mông bền chắc vểnh lên cung đôi chân dài.

Anh có sở trường là ca vũ, lại còn mang giọng hát trời phú, âm sắc thật chắc mà vẫn dịu dàng khiến ngay cả đọc bảng cửu chương mà giống như đang hát vậy, thật dễ nghe!

Gặp qua anh đều biết, người đàn ông này tràn đầy sức quyến rũ, chính là một pho tượng sống biết đi! Ngay cả khi chỉ đứng một chỗ không làm gì cũng khiến người khác nhịn không được mặt đỏ tim đập rộn ràng.

Từng xem anh biểu diễn thì có thể hiểu được, sức quyến rũ lại càng nhiều hơn, thậm chí là mỗi ánh mắt của anh, mỗi nhịp hô hấp, đều có thể khiến người khác phải dõi theo anh.

Ngay cả người giúp anh quay MV là đạo diễn lớn Thôi Vũ Triết cũng phải nói "Alan trời sinh có khả năng cảm hóa, đây là một thứ vượt trên cả kĩnăng diễn xuất thiên phú!"

Mà người đàn ông này...

Lại là chồng yêu của cô!

Lâm Gia Doanh nằm nghiêng trên chiếc giường cỡ Kingsize, mỉm cười nhìn người đang nằm sấp ngủ ở bên cạnh, một cơ thể nửa trần của người đàn ông tuyệt mĩ, trong lòng cô không khỏi tự hào.

Thật vinh dự quá! Cực kỳ vinh dự!

Đây là nét đẹp của toàn bộ đàn ông châu Á, là khuôn mặt ba năm liền được đánh giá là người đàn ông hấp dẫn nhất châu Á, là người đàn ông mà Lâm Gia Doanh cô đã kí tên đăng kí hợp pháp làm chồng mình, điều này làm sao khiến cô không vinh dự cho được?

"Haizzz..." Lâm Gia Doanh nghĩ tới nghĩ lui, không nhịn được thở dài một cái.

Chỉ có thể tiếc nuối vì cô chỉ có thể lén thỏa mãn ở trong lòng, không cách nào chia sẻ với người khác, hiện tại bởi vì chồng yêu của cô là người rất nổi tiếng, rất được hâm mộ mà!

Nhớ lại lời nói từ người đại diện của Tôn Minh Hạo, Lâm Gia Doanh nhịn không được phát run.

Ngộ nhỡ bị đám fans hâm mộ kia biết được anh đã kết hôn với cô, cô nhất định trở tay không kịp mà bị chặt thành tám khúc mất thôi!

Lâm Gia Doanh không hề hoài nghi lời nói của Lô đại ca, không thể làm gì khác hơn là phải giữ kín miệng. Đối với người chồng này của cô, ngay cả ba mẹ cô cũng không thể biết, cô chỉ tin tưởng nói cho người bạn thân nhất là Khâu Ngọc biết.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại là chồng của cô cũng thật lợi hại, muốn hóa trang cái gì là làm được ra cái đấy! Bọn họ kết hôn đã nhiều năm như vậy, anh cùng cô trở về nhà mẹ nhiều lần, lại không bị lộ thân phận một lần nào.

Lâm Gia Doanh không nhịn được đưa ngón trỏ ra chọc chọc cằm nơi râu ria mới mọc của Tôn Minh Hạo, trong tâm không khỏi suy nghĩ "Không biết khi những người hâm mộ cuồng nhiệt kia, nếu như nhìn thấy bộ dáng vẻ dâm dục này sẽ nói những lời như thế nào nhỉ?"

"Đương nhiên là nói Alan, anh thật đẹp trai! Em yêu anh đến chết mất!" Cảm thấy cằm bị chọc không hề ngừng lại, Tôn Minh Hạo cũng không thể ngủ tiếp được nữa.

"Ông xã, anh tỉnh rồi à?" Không hề có một chút cảm giác áy náy khi phá vỡ giấc ngủ của chồng, Lâm Gia Doanh cười hihi nói.

Mới vừa ngủ dậy nhưng bất cứ lúc nào cô cũng cảm thấy ông xã của cô vô cùng hấp dẫn! Anh chớp chớp đôi mắt đẹp vẫn còn mơ màng, kéo tay vợ, hôn lên những ngón tay trắng nõn "Ưm! Bã xã, anh tỉnh rồi."

"Thế hả!" Lâm Gia Doanh ánh lên tia nhìn yêu thương "Vậy ông xã thân yêu, bà xã của anh đói bụng rồi, anh không phải là nên có trách nhiệm đưa bà xã đáng yêu của mình đi ăn no sao?"

"A... Anh mệt chết đi mất." Tôn Minh Hạo nghe vậy kêu than một tiếng, anh lật người lại, úp mặt xuống gối, lộ ra cơ thể mềm mỏng tạo thành một hình chữ nhân lớn.

Cô không hiểu được anh đang muốn làm cái gì?

Tôn Minh Hạo ánh mắt mập mờ mang thao ý cười, không có ý tốt nhìn cô vợ bên cạnh: "Bà xã thân mến của anh, ông xã yêu quý của em đã không còn sức lực mà phục vụ em nữa rồi, em từ từ động thủ mà hưởng dụng đi! Muốn ăn thế nào, ăn ở đâu đều được cả!"

"Người ta thật sự đói bụng mà!" Lâm Gia Doanh đỏ mặt vỗ vai hắn một cái.

Tôn Minh Hạo trước giờ rất thích đùa giỡn cô, điều này dường như khiến anh rất vui vẻ.

Vì chọc cô đến mức vừa thẹn thùng vừa lúng túng nên anh quên luôn cả hình tượng người đàn ông đẹp trai của mình, những lời nói hồ đồ không biết là học được từ đâu, khiến bản thân trở thành một kẻ háo sắc như Tao Lão Đầu.

"Người ta thật sự rất đói mà!" Tôn Minh Hạo vô tội chu miệng "Nhanh lên, bà xã, lại đây cho chồng của em ăn no nào."

"Không cần nói lại lời của người ta mà!" Lâm Gia Doanh lại vỗ hắn "Thật muốn để cho đám fans hâm mộ ngoài kia nhìn thấy bộ dáng ăn vạ bây giờ của anh, đảm bảo họ sẽ chạy biến không chừa một mống."

"Bọn họ làm sao dám." Tôn Minh Hạo cơ bản là không sợ điều này, cái đám người hâm mộ đó cơ bản là yêu mến hắn đến điên cuồng. Cứ cho là anh cố ý cải trang thành bộ dạng một ông lão háo sắc thì bọn họ cũng sẽ nói "Alan, anh thật đẹp trai! Em yêu anh!" Hoặc những câu đại loại như vậy mà thôi.

Tôn Minh Hạo nói xong, giang tay ôm Lâm Gia Doanh vào trong lòng, để cho cô nằm trong ngực mình, nói tiếp: "Hơn nữa bộ dạng này chỉ có thể để cho em nhìn thấy thôi đó! Chẳng lẽ em lại nguyện ý để cho người khác nhìn thấy sao?"

Tôn Minh Hạo nói xong cúi xuống bên tai cô, dùng lưỡi liếm liếm lỗ tai nhỏ xinh của vợ.

"A..." Lâm Gia Doanh run rẩy khẽ kêu lên một tiếng.

Lâm Gia Doanh vừa xấu hổ vừa trừng mắt liếc nhìn Tôn Minh Hạo một cái. Biết rõ chỗ mẫn cảm nhất của cô là phía sau tai, hơn nữa anh mấy tuần vừa rồi phải liên tục biểu diễn, hai người đã mấy tháng không có ân ái, anh lại còn cố ý liếm sai tai cô, thật là cố ý muốn để hai người không được ăn cơm hay sao?

Ông xã quá đẹp trai, quá xuất sắc thật sự cũng là một khó khăn, huống chi đều là vợ chồng với nhau cả, hắn còn biết rất rõ nhược điểm của cô đúng ở nơi nào nữa kìa.

"Bà xã à, em cũng đói bụng, đúng không?" Thấy Lâm Gia Doang hai gò má ửng hồng, hiển nhiên là đã động tình, Tôn Minh Hạo càng thêm không ngừng khẽ cắn lỗ tai cô.

"Lại đây! Chúng ta cùng "khởi động" đi!" Tôn Minh Hạo bắt đầu dùng tay mon men xờ mó vào trong bộ đồ ngủ của Lâm Gia Doanh, vẫn tiếp tục thở vào lỗ tai của cô mà nói.

Nếu còn tiếp tục phóng túng đi xuống, đừng nói là bữa sáng, mà ngay cả bữa trưa, bữa tối, làm không hết một ngày cũng không thể xuống giường được...

Lâm Gia Doanh cố gắng bắt lại từng chút lí trí của bản thân, cố kìm nén dục vọng xuống, một bên đẩy bộ ngực rắn chắc của Tôn Minh Hạo "Đợi... đợi chút đã... nha... thật sự là rất đói bụng mà!"

Giống như là muốn chưng thực lời nói của mình, bụng hai người đồng thời réo lên.

Đối với hai cái bụng đang biểu tình rất ăn ý, Tôn Minh Hạo và Lâm Gia Doanh cùng nhau bật cười.

Tôn Minh Hạo đùa cô cũng đùa đủ rồi, xoay người xuống giường, thân thể đàn ông bền chắc với đôi chân thon dài vậy mà trên người chỉ mặc một cái quần, ngay sau đó liền vào phòng tắm.

Lâm Gia Doanh nhìn bóng lưng hắn đi vào phòng tắm, thầm nghĩ, nếu như những người ái mộ anh biết được, anh rất đáng ghét khi ăn mặc sexy nhất là khi mặc quần tam giác và quần chữ đinh, thế nhưng anh lại thích mặc rộng rãi thỏa mái, thô tục hơn cả mấy ông võ sĩ sumo, không thể hiểu được trong đầu anh đang nghĩ gì.

Khi mà Lâm Gia Doanh đang còn miên man nghĩ ngợi, Tôn Minh Hạo đã rửa mặt xong, hỏi cô: "Đang nghĩ gì mà thất thần vậy?"

"Chính là đang nghĩ, dù sao hình tượng cũng đã bị phá hoại rồi, vậy thì không sợ nát thêm chút nữa cho toàn vẹn." Lâm Gia Doanh cười hihi nói.

Quyết định rồi! Lần tới nếu đi chợ đêm muốn mua thứ đó mà có nhìn thấy, mua chiếc quần phía trên có dòng chữ "Hải sâm tươi sống" cho anh mặc, bộ dáng kia nhất định rất buồn cười.

Tôn Minh Hạo không biết bà xã bảo bối lại có ý tưởng tinh quá này, chỉ là cưng chiều mà xoa đầu cô "Bữa sáng muốn ăn cái gì?"

"A... để em nghĩ xem... em muốn ăn bánh trôi trước cổng trường học, bánh bột lọc, còn có cháo Quảng Đông." Lâm Gia Doanh suy nghĩ một lát nói!

"Được, anh sẽ trở lại ngay." Tôn Minh Hạo hôn khẽ lên trán cô, cầm ví tiền cùng chùm chìa khóa đi ra cửa.

Lâm Gia Doanh nhìn bóng lưng của Tôn Minh Hạo bước ra cửa, nghĩ thầm, ông xã của cô vừa đẹp trai lại rất dịu dàng, Cố Gia lại thương lõ bà, thật là vinh dự a, vinh dự!

Có được người chồng như vậy, cuộc sống vợ chồng còn có gì đòi hỏi?

Tôn Minh Hạo mặc áo len cổ rộng cùng quần dài màu đen, trên mặt đeo gọng kính đen, hủy đi hình tượng ban đầu, lại cô ý tạo kiểu tóc mang một chút vẻ quê mùa. Nhìn toàn thân trong gương thật là bình thường, chỉ là chiều cao của bản thân so với người bình thường có chút cao hơn, Tôn Minh Hạo hít sâu một hơi, nhìn bản thân trong gương không ngừng tự lẩm bẩm "Minh bây giờ không phải là Alan, Mình là Tôn Minh Hạo, là quản lý công ty mĩ phẩm. Mình là một người chồng yêu gia đình, hàng xóm nho nhã trong mắt mọi người, hứng thú lớn nhất của mình là xem bóng đá."

Sau khi thở ra hít vào mấy cái, Tôn Minh Hạo đã từ một siêu sao luôn được mọi người chú ý nhìn ngắm, hoàn toàn biến thành một người đàn ông bình thường như bao người.

Xem qua bộ dáng "Biến thân thuật" này của anh đều có thể nói chiêu này của anh quả thật là ma thuật! Vị đạo diễn lớn Thôi Vũ Triết kia đã nói, Alan nếu như không làm minh tinh thì công việc mà anh thích hợp nhất đó là đi gạt người.

Cách chỗ Tôn Minh Hạo ở không xa có một trường trung học cấp hai, mỗi sáng sớm đều là nơi kiếm tiền rất hữu dụng của một xe bán bữa ăn sáng kiểu Trung Quốc, bởi vì vừa tiện lại vừa dễ ăn, cho nên không chỉ có học sinh cấp hai mà còn những hộ gia đình bình thường xung quanh cũng đều thích mà đến mua, anh cùng Lâm Gia Doanh cũng rất thích ăn thức ăn của quán này.

Thời gian hiện tại là tám giờ rưỡi sáng, Tôn Minh Hạo đi xe máy đến bên cạnh xe thức ăn khi đã không còn học sinh nào, quay qua mấy chiếc xe bán đồ ăn động tác chậm chạp lề mề.

"Thím Lý buổi sáng tốt lành! Chào bác Trần!" Tôn Minh Hạo lề mề chào mấy vị quen biết.

Thường là vào thời gian này đến để mua bữa sáng, phần lớn là mấy đứa trẻ đã lớn, bình thường cũng không quá chú trọng giờ giấc, đã lớn tuổi mà hành động lại lề mề. Tôn Minh Hạo đối với kĩ năng diễn xuất của mình rất có lòng tin, hơn nữa đối với những người bình thường như thế này chắc chắn sẽ không ngờ rằng mỗi buổi sáng sớm vị hàng xóm đứng nói chuyện với mình trước xe bán đồ ăn sáng, thực tế lại là ngôi sao minh tinh màn bạc trên ti vi, cho nên Tôn Minh Hạo cũng không lo lắng sẽ bị người khác nhận ra.

"Ai nha! Tôn tiên sinh, cậu đi công tác về rồi đó ư?" Thím Lý có vóc dáng chừng năm mươi, sáu mươi tuổi nói.

"Lần ày đi công tác lâu vậy sao?" Bác Trần so độ tuổi với thím Ly cũng không cách biệt là bao nhiêu lên tiếng.

Thường trong những con người lề mề hay đi mua đồ ăn sáng cũng có thể biết được vị Tôn tiên sinh đẹp trai cao lớn này, bởi vì đàn ông con trai mà đi mua bữa sáng cho bà xã thì cũng không nhiều lắm, tất cả mọi người đều nói vị Tôn phu nhân này thật là tốt số.

Còn nữa, nghe nói anh là nhân viên của một công ty ngoài quốc cho nên thời gian làm việc đều có thể tự mình quyết định, chỉ cần công việc hoàn thành hết là được rồi, còn thường hay đi công tác...

"Hết cách rồi, chúng cháu cũng chỉ là viên chức nhỏ của một công ty lớn mà thôi!" Tôn Minh Hạo cười cười nói, nhân tiện gọi bà chủ cho hai suất đồ ăn sáng.

"Công ty của các cháu cũng thật là, bắt cháu đi công tác nước ngoài tận mấy tháng, cũng không nghĩ cho Tôn phu nhân ở nhà có thể gặp phải nguy hiểm." Bà Triệu nói.

Bà Triệu và Tôn Minh Hạo cùng sống ở lầu trên, hàng xóm lầu dưới, mấy ngày này bà xem Lâm Gia Doanh cũng là một thiếu nữ xinh đẹp thường ở nhà một mình, mỗi lần nhìn thấy cô đều không nhịn được nhắc nhở cô phải đóng kín cửa cho thật tốt.

"Má Triệu, cảm ơn má mấy ngày nay đã chăm sóc vợ cháu." Tôn Minh Hạo thành tâm cảm ơn bà.

Bà Triệu vì con cái đều sống ở nược ngoài, một năm về cũng không quá hai, ba lần nên luôn coi hai vợ chồng bọn họ là con ruột do chính mình chăm sóc. Khi mà anh không ở nhà, cũng dẽ hỏi xem Lâm Gia Doanh có muốn sang nhà mình ăn cơm cho thêm phần náo nhiệt.

"Trời ạ! Tất cả mọi người đều đã là hàng xóm lâu năm rồi." Bà Triệu cười nói.

"Hử? Thật là kỳ quái, ta cảm thấy Tôn tiên sinh càng nhìn càng thấy giống cái vị minh tinh gì gì đó." Bác Trần híp mặt lại, nhìn Tôn Minh Hạo chằm chằm từ trên xuống dưới.

Mùa hè này cháu gái của bà đến nhà bà ở, khắp gian phòng nhỏ dán đầy áp phích "Cái gì Lan." bà nhìn xung quanh, càng nhìn càng cảm thấy dung mạo hai người rất giống nhau.

"Vậy sao, là 'Cái gì Lan' sao?" Tôn Minh Hạo cười một tiếng hỏi "Thật giống nhau như vậy sao? Vậy cháu cũng có thể đi là minh tinh rồi!" Nói xong, còn bày bộ dáng khiêm tốn.

"Hừ! Tất cả mọi người đều đã biết nhau nhiều năm, nếu là thật thì đã sớm biết từ lâu rồi." Bà Triệu cười nói "Chỉ là Tôn tiên sinh diện mạo thật anh tuấn nha! Nếu đi làm minh tinh, nhất định không thua kém gì 'Cái gì Lan' đó đâu à."

"Đúng vậy, đúng vậy! Cái người 'Cái gì Lan' đó là ngôi sao lớn, làm sao mà ở cái khu nhà nho nhỏ này được, người ta mà muốn ở thì phải chọn nơi như khi X kìa!" Thím Lý cũng hùa theo nói.

Nhưng vào lúc này, bà chủ đã đưa bữa sáng làm xong, Tôn Minh Hạo nhận lấy sau đó trả tiền, liền cùng mọi người nói lời tạm biệt.

Mấy người cùng nhau cười nói, Tôn Minh Hạo lại một lần nữa thoát thân không để lại dấu vết tránh khỏi nguy cơ bị mọi người nhận ra, cầm bữa sáng lên rồi về nhà.

"Bà xã thân yêu, anh đã mua bữa sáng về rồi đây!" Giơ bữa sáng thơm ngào ngạt lên, Tôn Minh Hạo vừa vào cửa vừa la lớn.

"Thơm quá đó! Ông xã, em thật thật thật yêu anh nha!" Lâm Gia Doanh nghe vậy từ trong phòng ngủ xông ra, nhón chân hôn nhẹ lên môi chồng.

Tôn Minh Hạo cưng chiều véo véo chóp mũi cô "Con sâu nhỏ lười biếng, cong không mau đi đánh răng rửa mặt một chút đi, để anh bày sẵn đồ ăn ra ngoài bàn."

"Vâng!" Lâm Gia Doanh nhí nhảnh giơ tay chào theo kiểu hành quân đáp lời, lập tức chạy vào phòng tắm.

Tôn Minh Hạo nhanh nhẹn lấy đồ ăn ra ngoài, những thứ cô muốn có là sữa đậu nành, bánh trôi nước, cháo Quảng Đông, cũng còn có sữa gạo của anh, bánh trứng, cháo Quảng Đông, bánh cà rốt, bánh bao, ... những thứ đó lập tức được bày đầy trên bàn ăn.

Lâm Gia Doanh rửa mặt xong đi tới bàn ăn không khỏi giật mình, hỏi chồng "Anh có thể ăn nhiều như vậy hay không?"

Bởi vì yêu cầu công việc, nhiệt lượng mỗi ngày mà anh phải hấp thụ đều trải qua sự quản lí tính toán nghiêm ngặt của chuyên gia dinh dưỡng, hiện tại lại ăn nhiều mấy thứ này, chẳng lẽ không sợ bị Lô đại ca mắng?

"Lô đại ca nói anh quá gầy." Tôn Minh Hạo nói xong, lấy cốc sữa gạo nâng lên uống một hơi, giục cô "Cùng nhau ăn đi, để nguội ăn không ngon đâu."

Điểm nổi bật của Alan là đẹp trai, là người đàn ông có hương vị nam tính mà không phải loại mĩ nam mảnh mai yếu đuối, quá gầy ngược lại sữ làm mất đi vẻ đẹp của anh.

Lâm Gia Doanh nhìn kĩ mặt của Tôn Minh Hạo, kì thực anh so với trước khi tham gia tour diễn có gầy hơn một chút.

Trước vì muốn khi đi lưu diễn có thể đạt hiệu quả cao, Lô đại ca lệnh cho Tôn Minh Hạo phải tăng khoảng 4kg, bây giờ nhìn lại so với trước kia đã giảm đến 7, 8kg rồi.

Lâm Gia Doanh đau lòng xoa xoa hai gò má của Tôn Minh Hạo "Vì cái gì mà phải tham gia tour lưu diễn để đến mức mệt mỏi như thế này chứ? Vậy sau này đừng đi nữa là được!"

Mặc dù nói rằng gầy đi một chút thì khi đứng trước ống kính mới đẹp, nhưng là cô không đành lòng.

"Đồ ngốc!" Tôn Minh Hạo véo nhẹ chóp mũi của Lâm Gia Doanh "Nghề bên showbiz đâu ai có thể đảm bảo bản thân có thể khỏe đẹp lâu dài? Có thể tranh thủ đi biểu diễn sớm thì dĩ nhiên không thể bỏ qua."

"Nhưng..."

Thấy Lâm Gia Doanh còn muốn nói cái gì đó, Tôn Minh Hạo liền đút một miếng cánh cà rốt vào miệng cô.

"Anh một chút cũng không cảm thấy khổ cức! Chỉ cần có thể nuôi sống em qua ngày, anh không hề thấy khổ cực tí nào."

"Ông xã, em rất yêu anh." Lâm Gia Doanh cảm động nhào tới hôn đôi môi gợi cảm của chồng, Tôn Minh Hạo cũng không ăn bữa sáng nữa, mà chuyên tâm hôn đáp lại cô.

Đầu lưỡi của anh đưa vào miệng cô, đảo quanh dây dưa đầu lưỡi xinh xắn của cô, khẽ liếm vào nơi nhạy cảm của cô, cảm thụ khoái cảm đang dâng lên trong đáy mắt.

Anh kêu lên một tiếng, xoay qua cắn cắn bên vành tai mềm mại, bàn tay cũng đã bắt đầu không an phận mà đi vào trong áo của cô.

Lâm Gia Doanh trong nháy mắt bị cắn bên vành tai, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào mềm mại, cảm giác toàn thân xui lơ không còn sức lực.

Cảm giác tới quá nhanh, ai cũng không nguyện ngăn lại dục vọng đang dâng trào.

Cái gọi là tiểu biệt thắng tân ôn, có lẽ chính là như vậy!

Tôn Minh Hạo gặm cắn, hôn, liếm láp từ vành tai mềm mại của cô xuống đến cái cổ mảnh khảnh, hôn một đường đi từ xương quai xanh khêu gợi thẳng xuống, bàn tay cũng quen thuộc không gặp chút khó khăn nào lột hết quần áo của cả hai ở trên người xuống.

Bàn tay to của anh mò tới, để thân thể trần truồng của cô dạng chân mà đối diện ngồi trên đùi, một tay mò về phía nụ hoa mềm mại ẩn hiện giữa hai chân kia.

"Ưm..." Đầu ngón tay của anh đảo quanh huyệt đạo mềm mại kia, thấy cô có chút khó chịu, liền nhẹ nhàng tham dò thêm một chút nữa, liền nghe thấy tiếng kêu yêu kiều của cô.

"Bà xã, em đã ướt rồi..." Tôn Minh Hạo ngạc nhiên nói: "Nhanh thật!"

Cơ thể của Lâm Gia Doanh tuy là rất hấp dẫn, cũng là thuộc về phía nhiệt hình, luôn luôn là anh từ từ khai mở mới có thể hưởng thụ được khoái cảm của tình yêu, không hiểu sao lần này không giống như mọi lần chưa gì đã tiến cào giai đoạn đó rồi.

"Người ta... anh không có ở đây... rất cô đơn mà!" Lâm Gia Doanh xấu hổ mà nói.

Nghe được những lời này của cô, Tôn Minh Hạo kích động mà kịch liệt hôn cô thật sâu, giống như là muốn đem cô hòa làm một với cơ thể của mình, thăm dò vào âm huyệt tối tăm của cô rồi nhanh chóng đút vào.

"A... Ông xã... Ông xã..." Cô ôm chặt cổ của anh, kích động kêu lên.

"Chờ thêm chút nữa... Em vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, hiện tại đi vào sẽ gây tổn thương." Tôn Minh Hạo cố nén xúc động muốn lập tức xông vào cơ thể cô, lại một lần nữa dùng hai ngón tay cắm vào nơi nhu huyệt nhỏ nhắn của cô.

"Thật là đau mà... thật thỏa mái... a..." Lâm Gia Doanh giống như một cục bột vô lự ngồi trên đùi hắn, trong miệng kêu khóc loạn xạ.

Làm thế nào bây giờ? Cô thật sự muốn anh! Mặc dù nơi nhu huyệt kia truyền đến cơn đau đớn, nhưng cô vẫn thật sự muốn anh tiến vào trong thân thể cô.

"Nhịn một chút... Em quá lâu không có làm rồi hiện tại mà đi vào thì sẽ rất đau." Tôn Minh Hạo hôn tai của cô nhằm khuếch tán đi sự chú ý vào bàn tay càng gia tăng tiến độ kia.

Vì để đạt được độ hoàn mĩ của buổi biểu diễn, trong thời gian chuẩn bị cho tour diễn anh bị bắt phải ở trạng thái cấm dục, thậm chí là trước thời gian một tháng, vì không muốn trên người xuất hiện bất kì dấu vết gì, anh liền bị cấm cùng cô hoan ái, đến lúc không thể chịu đựng được nữa thì đành phải để cô dùng miệng hoặc dùng tay làm cho anh thỏa mái.

Tôn Minh Hạo mơ mơ màng màng nghĩ tới, kể từ đó, cô ở đây cũng đã ba tháng không tiến vào rồi, khó trách cô không thể kiềm được lửa nóng mà phát dục, rồi cả nhu huyệt nhỏ nhắn đã thắt chặt.

"Ô ô... người ta muốn... muốn..." Lâm Gia Doanh yếu ớt khóc lóc, nằm dựa vào bộ ngực tráng kiện mà không ngừng mè nheo.

"Em!..." Tôn Minh Hạo run cả người, cố kìm nén, lúc này mới không phát tiết mạnh mẽ tại chỗ.

Chẳng lẽ cô không biết anh cũng khao khát như cô hay sao? Cũng là vì sợ cô đau, anh mới cố gắng nhẫn nhịn! Cô lại còn trêu đùa anh như vậy!

Tôn Minh Hạo nghiến răng, cố dùng sức kéo hai chân của cô vòng qua hông của mình, ôm cô đứng dậy.

Lâm Gia Doanh tưởng rằng anh sẽ ôm cô trở về phòng ngủ, nào ngờ anh lại quay qua đặt cô xuống ghế sô pha trong phòng khách, keo hai chân của cô ra, đem chính mình đã sớm bộc phát dục hỏa dâng trào mà chống đỡ tiến vào nơi u huyệt ướt át mềm mại của cô, nói một câu "Anh vào đây!", liền một đường mà cắm vào trong cơ thể cô.

"A..." Bị cắm vào, bị xuyên qua, bị người đàn ông này thô lỗ không chút lưu tình hung hăng mà tiến vào tạo ra cực hạn, cảm giác mãnh liệt hưởng thụ khiến Lâm Gia Doanh phải khóc thét lên.

Tôn Minh Hạo vừa nhìn thấy nước mắt của cô liền đau lòng, cố nến lại dục vọng mà không tiếp tục động nữa, hôn mắt cô mà hỏi: "Rất đau sao?"

Cô nói không ra tiếng, chỉ có thể vô lực mà lắc đầu.

Có lẽ là có một chút đau không sai, nhưng đây là cùng người chồng mà mình yêu thương kết hợp làm một thì lại mang đến cảm giác vui vẻ, lại còn cách xa bao lâu như vậy.

Tôn Minh Hạo vừa hôn nước mắt của cô, môi của cô, đồng thời một tay luồn xuống hạ vị của hai người, nhẹ nhàng xoa bóp nhu huyệt mềm mại giúp cô thả lỏng hơn. lại còn cố ý trêu chọc cô như một đứa trẻ khiến cô càng hấp dẫn hơn, hỏi cô "Sao mà đã khóc rồi?"

Lâm Gia Doanh sụt sùi nói: "Người ta... Người ta vì vui mừng quá, cảm động quá mà!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)