Hiếm khi nghe lời
← Ch.034 | Ch.036 → |
Ross âm thầm thở dài một hơi.
Nhưng không thể để mặc Mạc Bảo Bối với quần áo đã ướt sũng trên người, Ross không thể làm gì khác hơn là đau đầu suy nghĩ, hay là trước dùng cái mền bọc Mạc Bảo Bối lại, sau đó sẽ giúp cô thay một bộ quần áo khác cho ổn.
- Anh giúp tôi. - Mạc Bảo Bối làm bộ đáng thương nhìn Ross, chỉ chỉ quần áo trên người.
- Được, ngoan một chút, anh đi lấy cho em một bộ quần áo để thay được không? - Ross vỗ vỗ đầu nhỏ của Mạc Bảo Bối, dịu dàng dụ dỗ cô gái nhỏ đáng yêu.
Mạc Bảo Bối kích động gật đầu, ánh mắt nở nụ cười.
Nhìn Mạc Bảo Bối như cô gái nhỏ, Ross vui vẻ gật đầu một cái, vào trong tủ quần áo âm tường lấy tùy ý một cái áo sơ mi trắng ra ngoài.
Bình thường Mạc Bảo Bối luôn rất cường hãn, Ross muốn nhìn bộ dạng thiếu nữ ngây thơ của Mạc Bảo Bối cũng không có cơ hội, nhưng lúc này đúng là hết sức thỏa mãn tâm nguyện của anh.
Mở ga giường ra, bọc cả người Mạc Bảo Bối lại, Ross đang chuẩn bị duỗi tay vào trong ga giường giúp Mạc Bảo Bối cởi váy ra, kết quả bởi vì Mạc Bảo Bối uốn qua uốn lại nên đoán chừng là sai vị trí rồi, khi trên tay truyền đến xúc cảm mềm mại thì toàn thân lập tức cương cứng.
- Anh đang làm gì? - Mạc Bảo Bối nhìn Ross, hai mắt long lanh, dáng vẻ ngây thơ thuần khiết khẽ hỏi.
Ross lúng túng buông tay ra, không biết trả lời như thế nào, mặc dù thật sự không phải anh cố ý, nhưng trên thực tế anh xác thực là đã chiếm tiện nghi của Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối hoàn toàn không để ý tới Ross, nhanh nhẹn từ trong ga giường lăn ra.
Nhìn Ross không ra tay giúp đỡ, Mạc Bảo Bối không thể làm gì buộc lòng tự mình vươn tay cởi quần áo.
Hừ, không giúp một tay thì thôi vậy, dù sao chính cô có tay có chân, sẽ không cần anh giúp một tay đấy.
Mạc Bảo Bối luôn luôn là đứa trẻ tự mình ra tay để cơm no áo ấm, giờ phút này uống say vẫn là như thế. d[iễn đ[àn l=ê qu=ý đ. ôn Thấy Ross không có ý định trợ giúp mình, không thể làm gì khác hơn là chu miệng bày tỏ bất mãn, rồi lại không hề nói gì nữa, bản thân cúi đầu cố gắng muốn cởi bỏ quần áo.
Không tìm được nút áo, tính nóng vội của Mạc Bảo Bối đi lên, trực tiếp muốn đẩy áo đi lên trên đầu, kết quả lại che kín đầu, váy cởi không xong không nói, còn làm cho mình chật vật đến không chịu nổi.
Ross không đành lòng đành phải thở dài, đưa tay ra giúp một cái, sau đó làm bộ nhìn ra những nơi khác, để phòng ngừa thú tính của mình đại phát.
- Á á...... - Mạc Bảo Bối bị khó chịu trong quần áo có phần đáng thương kêu oai oái.
- Được rồi, ngoan! - Ross làm sao chịu được thấy bộ dáng đáng thương uất ức của cô gái nhỏ yêu mến, vội vàng dịu dàng dỗ dành, quả thật chính là coi Mạc Bảo Bối thành một đứa nhỏ ba tuổi mà dỗ.
Rút váy ra, Ross lập tức mặc áo sơ mi trắng vào.
- Không thoải mái. - Mạc Bảo Bối chỉ nịt ngực của mình, bày tỏ không thoải mái. Vải đệm dầy cộm nặng nề lấn áp, hút dưỡng khí, khiến cho cô rất không thoải mái, nếu như không lấy xuống cô sẽ cảm thấy khó thở.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, Ross khổ sở nhắm hai mắt lại, cắn răng một cái, cởi cài áo sau lưng ra, nhanh chóng bọc áo sơ mi vào, sau đó nhanh chóng cài xong nút áo.
Tốc độ càng nhanh thì càng dễ dàng phạm sai lầm, mà lúc này sai lầm lớn nhất chính là đụng phải da thịt trên cơ thể Mạc Bảo Bối. Lần nữa không cẩn thận chạm đến da thịt mềm mại co dãn kia thì Ross dứt khoát mở mắt, tay chăm chú cài nút áo, để cho mắt ăn Ice Cream vô cùng mỹ vị.
- Chết sớm siêu sinh sớm! - Ross an ủi mình.
Đầu đầy mồ hôi rốt cuộc cài xong cái nút áo cuối cùng, Ross thô lỗ dùng một tay kéo áo xuống, gần như chạy trối chết vào trong phòng tắm.
Một bước vào trong bồn tắm kiểu cảm ứng, nước lập tức rào rào từ đầu đến chân. Ross cứ ngơ ngác như vậy hết mười phút. Sau khi cảm thấy lửa nóng trên người lui xuống một chút xíu thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa mở mắt lập tức phát hiện trên tay mình vẫn còn cầm váy nhỏ của Mạc Bảo Bối, tay chân luống cuống không biết phải nên làm sao đây, thấy thùng máy giặt quần áo rỗng lập tức ném vào, nhấn khỏi động, tiếp tục quay lại bồn tắm tắm.
Cởi quần áo, Ross dứt khoát quấy bọt lên tắm, thoải mái dựa lưng vào bồn tắm, nhắm mắt dưỡng thần.
Nghĩ thầm lúc này Mạc Bảo Bối cũng không ra được, phỏng chừng kế tiếp sẽ ngoan ngoãn ngủ. Dù sao cô đã say mơ mơ màng màng rồi, cũng nên ngủ một giấc thật tốt.
Nhớ tới ý muốn quyến rũ của mình ban đầu, Ross rùng mình sợ hãi. Về sau anh tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như vậy nữa, dù sao đã nhận rõ mình nhất định không nỡ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cần gì làm cho mình khó chịu, cuối cùng còn phải tới mức đi tắm nước lạnh.
Đối với hành động của mình, Ross xét đến cùng, nghĩ ra hai nguyên nhân, một là Mạc Bảo Bối thật sự quá mê người rồi, thứ hai chính là bản thân anh thật sự bị ma quỷ ám. Anh đã ba mươi ba tuổi rồi, cũng không phải thằng nhóc hai mươi ba trẻ tuổi, thế mà lại không khống chế được hành vi của mình, cho nên, đây là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Tự giễu cười cười, Ross đã trừ hết lửa không còn nhiều lắm, đưa tay vuốt mặt một cái, chuẩn bị đứng dậy thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái.
"Cạch" một tiếng, cửa mở ra rồi.
Ross vốn là đã bước một chân ra khỏi bồn tắm, nghe tiếng động lập tức rụt trở về.
Quả nhiên, Mạc Bảo Bối lảo đảo chỉ chực ngã bước vào trong phòng tắm, nhìn ra được ánh mắt vẫn mơ màng, nhưng bộ dạng thì hình như tinh thần cũng không tệ lắm, bước chân tối thiểu ổn hơn rất nhiều.
- Hả?
Mạc Bảo Bối kỳ quái kêu một tiếng, cảm thấy trong bồn tắm có tiếng vang, cả người lập tức bị một cánh cửa thủy tinh hấp dẫn qua.
Dùng sức đẩy cửa kính phòng tắm, Mạc Bảo Bối chu miệng, quẹo cái đầu nhỏ nhìn Ross ngồi trong bồn tắm.
Thấy Mạc Bảo Bối đột nhiên lại gần, Ross lập tức gập hai cái chân dài lên che chắn bộ phận khó xử, hít sâu một hơi nhìn Mạc Bảo Bối, hạ quyết tâm, địch không động ta không động.
Mạc Bảo Bối thấy thế mơ mơ màng màng, vừa mới mặc tử tế quần áo xong cô thật sự chợp mắt 20 phút, nhưng vỏ đại não say rượu bắt đầu buông thả ađrênalin, cả người lại bắt đầu từ từ tỉnh táo lại.
Nghe được tiếng nước chảy, Mạc Bảo Bối bắt đầu tò mò, vì vậy lập tức đẩy cửa phòng tắm ra.
Theo lý thuyết phòng tắm của Ross vốn có chốt mở vân tay, dưới tình huống không khóa còn có thể dùng âm thanh điều khiển, Mạc Bảo Bối vốn không thể xông vào. Nhưng lúc đầu Ross đi vào quá gấp, trong lúc nhất thời quên đóng cửa lại mất, thế là cho Mạc Bảo Bối có cơ hội lợi dụng.
Mạc Bảo Bối nhìn thấy không đủ rõ ràng, cố gắng làm cơ thể lại gần Ross, cố gắng muốn nhìn một chút hình dạng Ross trông thế nào.
Ngươi vào, vậy ta liền lui.
Ross lui về phía sau nhiều nữa, lần đầu tiên cảm thấy mình thật hoang đường, mỹ nhân đưa vào trong miệng mà bản thân lại còn phải trốn tránh.
- Ối...... - Mạc Bảo Bối tráng lệ rơi xuống nước, người cố gắng vươn vào trong bồn tắm, kết quả cuối cùng chính là đầu rơi vào trong bồn, bởi vì Ross lùi lại nhiều lần, cộng thêm Ross vốn trong trạng thái trốn tránh cho nên không có cách nào ngăn cản trước thảm kịch xảy ra với Mạc Bảo Bối.
Cảm thấy hạ thân mình bị đầu Mạc Bảo Bối đụng xuống, khổ sở cau mày, rồi lại cực kỳ bất đắc dĩ thở dài, một tay xách cổ áo sau của Mạc Bảo Bối lên.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |