← Ch.12 | Ch.14 → |
Giọng nói của anh, có chút khàn khàn.
Cho tới bây giờ, anh đều cảm thấy giữa hai người bọn họ, cô đều hy sinh nhiều hơn, mặc dù nói anh cưng chiều cô, yêu thương cô, nhưng sao có thể nói cô không thương yêu anh, đau lòng vì anh, mọi chuyện đều nhân nhượng cho anh đây? Cô thậm chí còn dành cho anh tất cả tình thân, tình yêu của người nhà, cô cho anh một gia đình ấm áp.
Nếu không phải là cô, có thể anh sẽ lại trải qua cuộc sống như trước kia, nghe theo mệnh lệnh của cha, cưới một người phụ nữ mình không yêu, sau đó trải qua một đời mà không có chút tình cảm.
Cho nên, có thể gặp được cô là phúc khí lớn nhất đời này của anh, khiến cho cuộc sống của anh trở nên viên mãn.
Anh thề, sẽ yêu thương cô thật nhiều, yêu thương con của bọn họ, yêu cả người thân trong gia đình cô.
Anh sẽ bảo vệ cô, suốt đời này, không xa không rời.
Nắm lấy tay cô thật chặt, hành động của anh, ánh mắt của anh, tất cả đều lộ rõ trên khuôn mặt.
Kỷ Trừng Thần mỉm cười nhìn anh, bày tay nhỏ bé cũng siết chặt tay anh.
Một lần nắm tay, sẽ đi đến cuối cuộc đời.
***
Cha Kỷ, mẹ Kỷ nghe tin con mình mang thai, sắp có thể được ôm cháu ngoại, vui sướng đến nỗi mấy ngày nay đều cười đến quên cả trời đất, hơn nữa, lại nghe con rể và con gái nhỏ bàn bạc chuyện sẽ dọn về nhà mình ở, bọn họ lại càng hoan nghênh vô điều kiện.
Dụng ý của Đường Huân, bọn họ đều có thể nhìn rõ, cũng cảm kích ở trong lòng, bọn họ vô cùng may mắn mới đem Kỷ Trừng Thần gả cho anh, nên bây giờ con gái mình mới được hạnh phúc như vậy.
Nói đến hạnh phúc, bọn họ không khỏi nghĩ đến gần đây Kỷ Trừng Thần hay oán trách bọn họ.
Cô nói, Đường Huân cũng giống như tất cả những người sắp làm cha ở trên đời này, thường hay khẩn trương như vậy, một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến anh tiến vào trạng thái đề phòng, hơn nữa, đứa bé còn chưa ra đời, chưa biết là nam hay nữ mà anh đã hay phiền muộn lo lắng cho con gái của mình...
Anh rất quả quyết, nhất định cho rằng đứa bé này là con gái, sau này nó có bạn trai, anh nên làm gì bây giờ?
Cô chẳng qua mới chỉ mang thai bốn tháng mà thôi, vậy mà anh đã trà phạn bất tư*, đem ngủ không ngon, cả người gầy đi trong thấy, khiến cô vừa đau lòng lại vừa buồn cười.
*miêu tả tâm trạng lo lắng, ăn uống không vô.
Nghĩ đến ban ngày anh còn phải trở về Đường thị làm trâu làm ngựa, buổi tối lạ ngủ không ngon, cho dù thân thể bằng sắt thì cũng sẽ không chịu nổi.
Vì muốn giảm bớt sự lo lắng của anh nên cô dứt khoát không trở về tiệm bán hoa nữa, rất vô trách nhiệm mà giao hết mọi việc cho Tiểu Khải, "nô lệ" Tiểu Khải đáng thương, dù sao thì cậu cũng có khả năng thiên phú, chỉ cần nhìn cô bó hoa một lần là có thể nhớ được, cứ như vậy chăm chỉ luyện tập, để cho cô có thể an tâm nghỉ ngơi, dưỡng thai.
Cứ mỗi lẫn đến giấc trưa là cô đều bị mọi người bắt đi ngủ, nói đúng hơn là bởi vì muốn tốt cho cục cưng ở trong bụng nên mới kiên quyết bắt cô đi ngủ.
"Trừng Thần, tỉnh rồi à? Sao vậy, gặp ác mộng sao?" Đường Huân mới từ công ty trở về đã trông thấy cô ngây ngốc nhìn trần nhà, dáng vẻ thẫn thờ, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Đừng sợ, không sao rồi, đã có anh ở đây."
Nghe vậy, cô cười ngọt ngào, vươn tay ôm cổ anh, vùi mặt vào trong ngực anh.
"huân, em không có gặp ác mộng, ngược lại, em vừa mơ thấy một giấc mộng đẹp."
Anh thở phào nhẹ nhõm: "Mộng đẹp thế nào?"
"Em vừa mơ thấy hai đứa trẻ rất đáng yêu, khuôn mặt của bọn chúng rất là xinh xắn, vô cùng dễ mến, lại cười rất ngọt ngào, chúng còn chạy tới trước mặt em, gọi em là mẹ, khiến lòng em cũng cảm thấy mềm nhũn." Cô nhắm mắt nói, hồi tưởng lại giọng nói non nớt trong giấc mơ tuyệt vời.
"Thật là một giấc mơ đẹp." anh có thể tưởng tượng được.
Lẳng lặng hưởng thụ sự cưng chiều của anh, đột nhiên cô lại nhớ tới một vấn đề, cho nên mở miệng hỏi anh: "Huân, anh đã nghĩ tên cho con chưa?"
Vốn là cha Kỷ cũng muốn đặt tên cho cháu ngoại, bởi vì Lam Lam là do ông đặt tên, nguyên nhân cũng bởi vì Kỷ Thanh Lam đặt tên quá kinh khủng, cho nên ông mới tự động đổi tên trong giấy khai sinh cho Lam Lam là Vũ.
Nhưng mẹ Kỷ lại thấy khát vọng trong mắt Đường Huân. Bà hiểu rõ đứa bé này đối với anh rất quan trọng, cho nên muốn cha Kỷ nhường lại quyền đặt tên cho anh, đợi khi nào Kỷ Trừng Thần sinh đứa con thứ hai mới để cho ông đặt tên.
"Ừm." Đường Huân gật đầu.
Cho tới giờ, anh vẫn luôn mong đợi được cùng với người con gái mà mình yêu thương tạo nên một mái ấm nhỏ, sinh thêm mấy cục cưng, thậm chí ngay cả tên cục cưng anh cũng đã nghĩ đến từ lâu rồi.
Năm đó, vì chuyện này mà anh bị bạn thân của mình cười nhạo, nhưng mà bây giờ nguyện vọng của anh đã trở thành sự thật, những cái tên kia đã có thể sử dụng rồi.
"Con trai thì gọi là Lập Hi, con gái thì gọi là Ký Bình, được không?" cho dù anh rất thích, nhưng cũng phải có sự đồng ý của cô mới được.
"Đường Lập Hi, Đường Ký Bình, Hi nhi, Bình nhi, tên rât hay!" cảm nhận được anh toàn bộ sự chút phúc vào trong những cái tên này, cô mừng rỡ gật đầu.
(Hi trong hy vọng, Bình trong bình an)
"Cám ơn em đã khen!" Anh cười.
"Đừng khách khí!" cô cũng thoải mái tiếp nhận lời cảm ơn của anh.
Nụ cười kia đã hấp dẫn anh, anh cúi người, đặt một nụ hôn lên môi cô, triền miên ngọt ngào, đầu lưỡi khẽ tách mở hàm răng, rồi sau đó dây dưa với chiếc lưỡi thơm tho của cô.
Cô phát ra tiếng thở dốc nhẹ nhàng, khiến anh vốn chỉ muốn hôn môi cô, lại dần dần dời đi nơi khác, vành tai, cần cổ trắng mịn, cũng lần lượt lưu lại dấu hôn của anh. Lòng bàn tay cũng trượt vào bên trong áo ngu, vuốt ve bầu ngực mềm mại.
"Huân ..." Cô khẽ run lên, toàn thân đều trở nên nhạy cảm.
Anh muốn tiến thêm một bước, đã ba tháng rồi kể từ lần làm tình trước, ba thàng này, mỗi ngày anh chỉ ôm cô ngủ, sự giày vò đáng sợ kia sắp bức anh phát điên.
Nhưng bởi vì bác sĩ đã căn dặn, ba tháng đầu mang thai, thai nhi vẫn chưa ổn định nên không thể 'vận động' quá mức kịch liệt.
Anh dừng tay, lại hôn một cái thật sâu, sau đó mới thỏa mãn buông cô ra.
"Huân ..." cô khẽ gọi anh, đôi môi đỏ mọng lại bị anh che phủ.
"Đừng gọi anh như vậy!" Lý trí và thú tính đang đấu tranh trong cơ thể anh, mà giọng nói nỉ non của cô lại đang cổ vũ cho thú tính của anh bộc phát.
"Anh sẽ không kìm chế được mất!" dưới ánh mắt nghi ngờ của cô, anh vội vàng giải thích, không muốn để cô hiểu lầm.
Cô cụp mắt: "Thật ra... thật ra thì... em có thể giúp anh..." Để cho anh không phải nhẫn nại khổ sở như vậy nữa.
"Cái gì?"Anh kinh ngạc mở to mắt nhìn cô, cho là mình nghe lầm.
Cô khẽ cắn môi, không biết nói thế nào, vì vậy đành dùng hành động thay thế cho lời nói, hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ bé dũng cảm trượt xuống, cách một lớp quần, đặt lên trên phái nam dũng mãnh của anh, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
Anh khẽ rên lên một tiếng, cảm giác tê dại như chưa được gãi đúng chỗ ngứa, không kìm chế được mà đưa tay cởi quần ngoài và quần lót ra, cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên trên vị trí mà anh cho là thích hợp nhất.
Khi bàn tay mềm mại chạm vào phái nam nóng bỏng cứng rắn, trong nháy mắt, cô đột nhiên không có dũng khí, muốn chạy trốn.
Thế nhưng, dưới ánh mắt mê người đang nhìn cô đầy vẻ mong đợi, cô không kìm lòng được mà dùng tay vuốt ve phái nam nóng bỏng, vừa cứng lại còn rất to.
Khi bàn tay nhỏ bé của cô vuốt xuống phái nam cứng rắn của anh, động tác không lưu loát lại làm anh vừa yêu vừa hưng phấn, trong cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ kích động.
Bình thường hai người làm tình thì cũng chỉ nghe được tiếng cô nũng nịu rên rỉ, không ngờ rằng, khi anh rên rỉ lại mê người như vậy, khiến hai chân cô không khỏi cảm thấy bủn rủn.
Đã ba tháng không quan hệ tình dục khiến cho người anh em của Đường Huân ở trong tay nhỏ bé của cô, rất nhanh đã cởi giáp đầu hàng, anh nhanh chóng thở mạnh, chưa bao giờ nghĩ tới, cô chỉ cần dùng tay mà đã khiến anh không thể chịu được như vậy rồi.
Tinh dịch bóng bỏng từ trên đỉnh bắn ra, hình ảnh đầy sắc dục này khiến cô vô cùng mắc cỡ, nhưng đồng thời lại có một loại cảm xúc vô hình, khiến cô cảm thấy thỏa mãn.
Vì không muốn khiến cô xấu hổ và lúng túng, Đường Huân nhanh chóng mặc quần, sau đó xoay người bước vào phòng tắm lấy khăn ướt, giúp cô lau đi tinh dịch trong tay.
"Anh... anh không thích em làm vậy sao?" Thấy anh không nói tiếng nào, cô lo lắng mình không biết cách lấy lòng anh.
Nghe vậy, anh ngẩn ngơ.
"Anh... không thích à?" Cúi thấp đầu, cô nghĩ mình không biết cách lấy lòng đàn ông nên sắc mặt như đưa đám.
Sau một hồi khá lâu, anh dịu dàng nâng khuôn mặt đang ủ rũ vì cảm thấy thất bại của cô, cất giọng nói: "Sao anh có thể không thích? Sự thật là, anh rất thích những
Gì em vừa làm!"
Đây là cô vì anh mà làm, bất chấp cả sự xấu hổ của mình, sao anh có thể không thích đây?
"Thật.. thật sao?" cô ngượng ngùng hỏi.
"Được rồi, nếu như em muốn tiếp tục vấn đề này, anh cũng không sao cả, nhưng em nhất định phải chuẩn bị tinh thần để giúp anh một lần nữa." Anh tựa vào trán cô, khàn khàn nói: "Nhưng mà anh nghĩ, một lần này cũng đủ khiến em xấu hổ mấy ngày rồi." Cuối cùng, anh còn không nhịn được mà trêu chọc cô.
"Anh ..." cô không cam lòng bị anh trêu chọc, nhưng lại không có cớ nào để phản bác, chỉ có thể đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh.
"Được rồi, đừng giận nữa, anh không muốn con mình vừa sinh ra đã là một ngọn núi lửa đâu!" Chạm nhẹ vào chóp mũi của cô: "Đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?"
"Em muốn ăn canh chua cay và bánh bao hấp." Cô đáng thương nói, bụng còn rất phối hợp mà kêu lên vài tiếng rột rột, gia tăng sức thuyết phục cho cái bụng đói của cô.
Sau khi mang thai, khẩu vị của cô không được tốt lắm, cho dù thình thoảng cũng có thèm ăn, nhưng lại chẳng muốn ăn những thứ mà trước kia cô thích, khiến anh phải vất vả chạy tới chạy lui mua cho cô.
"Được, để anh đi mua! Hiếm khi cô thèm ăn, cho dù bảo anh phải chạy xuống miền nam để mua đồ ăn cho cô thì anh cũng cam lòng.
"Vậy anh đi mau rồi về, nhưng không được vượt đèn đỏ, lái xe cẩn thận một chút, đừng chạy nhanh quá." Không phát hiện mâu thuẫn trong lời nói của mình, cô nhắc nhở giống như một bà vợ lắm mồm.
"Ừm, em ngủ một chút đi, anh sẽ về mau thôi." Cầm ví tiền và chìa khóa xe, anh tiến lên hôn nhẹ lên trán cô, nhẹn nhàng dặn dò, sau đó rời khỏi phòng vì muốn lắp đầy bụng nhỏ của bà xã mình mà cố gắng.
Đưa tay sờ sờ khóe môi, nơi anh vừa hôn, Kỷ Trừng Thần nở một nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn nằm xuống giường, thì ra, hạnh phúc chính là như vậy, lúc trước cô nghe Kỷ Thanh Lam nói, mang thai rất khổ sở, nhưng theo cô, thật ra thì cũng không có gì to tát.
Cô ôm gối ngủ của anh, cười ngây ngốc.
...
Không cô sai lầm rồi!
Mang thai chẳng những rất khổ sở, mà là cực kỳ cực kỳ khổ sở.
"Ọe...." Chỉ riêng cái khoản nôn nghén này cũng đủ khiến cô sống không bằng chết.
Mang thai ba tháng đầu tiên, ngoại trừ ăn không cảm thấy ngon thì cô cũng không bị mất ngủ hay nôn nghén gì cả, để cô hạnh phúc trải qua những ngày tháng kế tiếp.
Không ngờ rằng, khi bác sĩ tuyên bố cuống rốn đã ổn định, hơn nữa cục cưng trong bụng cô còn rất khỏe mạnh thì ngày hôm sau, tất cả những chuyện khổ sợ này đều đồng loạt xuất hiện.
"Trừng Thần." đứng sau lưng cô, Đường Huân không đành lòng nhìn vợ mình khổ sở như vậy, thấy cô càng ngày càng gầy, nhưng anh không biết phải làm sao, cũng chẳng biết mình giúp được cái gì.
"Em ... ọe ... không sao đâu!" Hầu như đem tất cả mọi thứ trong dạ dày nôn ra ngoài, cô lảo đảo đứng lên, súc súc miệng, nhổ ra hết vị chua trong miệng.
Anh đỡ cô ra khỏi phòng tắm, để cô nằm xuống giường, sắc mặt vô cùng lo lắng.
"Em không sao, thật đấy, không cần lo lắng cho em, đây là phản ứng bình thường lúc mang thai." Cô không còn chút sức lực nào tựa vào anh, cố gắng ra vẻ phấn khởi để tăng thêm sức thuyết phục trong lời nói, thế nhưng lại khiến cô trông càng thêm đáng thương.
Anh ôm chặt cô, không hề lên tiếng.
Mang thai đã gần năm tháng, tình hình nôn nghén của cô cũng không cải thiện bao nhiêu, rõ ràng cũng trở nên đẫy đà hơn, ngoại trừ cái bụng càng ngày càng lớn thì không thấy tren người cô có chỗ nào phát triển, chân tay mỗi lúc một gầy.
"Mẹ và chị nói, đây là điều mà em sẽ phải trải qua, chỉ cần ăn nhiều đồ chua một chút là được rồi." Cô đảo mắt nhìn xung quanh phòng, muốn tìm gói ô mai chua ăn để cho mình dễ chịu hơn một chút.
Anh để cô ngồi trên đùi mình, lấy gói ô mai mà cô đang thèm đưa đến trước mặt, "Đây này."
Ánh mắt cô sáng lên, nước bọt cũng sắp chảy ra rồi.
"Cho em, cho em ăn đi!" cô không đợi được mà há miệng nhỏ, để anh đút một viên ô mai.
Cô cảm động ngậm viên ô mai, cảm thấy mọi khó chịu vừa rồi đều từ từ biến mất, cô lười nhác rúc vào trong ngực anh, giống như một con mèo nhỏ thích làm nũng.
"Cảm thấy đỡ hơn chưa?" Anh nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên, thấp giọng hỏi.
Cô ngậm ô mai, gật đầu một cái, chỉ một lúc sau đã nuốt hết vào trong bụng, "Em muốn ăn nữa!" cô lại há miệng nhỏ, thèm thuồng nhìn gói ô mai trong tay anh.
Anh hít sâu một cái: "Đừng hấp dẫn anh như vậy, em biết anh không thể chống lại mị lực của em mà!"
....
Mỗi ngày, cứ thế trôi qua trong hạnh phúc.
Suốt cả quá trình mang thai, Kỷ Trừng Thần được mọi người chăm sóc rất tốt, cho nên lúc giai đoạn nôn nghén đã qua, thì ngày nào cô cũng vô cùng vui vẻ, vì thế, thai nhi trong bụng chính là sinh đôi, là hai đứa bé vô cùng khỏe mạnh.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |