← Ch.0787 | Ch.0789 → |
Chương 800
“Đúng vậy, xem ra là đã cố gắng ăn mặc để cố tỏ vẻ trước mặt bạn học cũ rồi. Ai mà không biết những chuyện hư hỏng trước kia của cô ta. ” Có người nhỏ giọng phụ họa.
Mặc dù có giọng nói không hòa hợp, nhưng trong phòng vẫn duy trì không khí vui vẻ và náo nhiệt. Trình Thư Nghỉ cũng tỏ ra thoải mái đúng mực.
Nhưng sự xuất hiện của một người vào lúc này lại khiến trái tim cô hơi bối rối.
“Ôi, đàn anh! Thật sự không ngờ anh cũng tới. Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp ạ!"
Trình Thư Nghỉ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Từ khi về nước đến nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Gia Huy, tâm trạng đột nhiên trở nên hơi phức tạp.
Mặt mũi người đàn ông này vẫn quen thuộc, nhưng khiến người †a cảm thấy anh ta càng chín chắn hơn năm năm trước. Bộ vest đặt may riêng màu xanh đậm khiến dáng người vốn cao thẳng của anh ta trông càng cao hơn. Cả người cũng có thêm khí thế không thể diễn tả được so với trước kia, khiến người nhìn cảm thấy hơi áp lực.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Gia Huy, Trình Thư Nghỉ cảm thấy những ngày xưa cũ lũ lượt tràn về phía về mình, sau khi khuôn mặt của anh ta dần trở nên rõ ràng, mọi thứ cũng dần sụp đổ như bức tường cũ Dường như cô nhìn thấy mình của thời đại học và năm năm trước đang mỉm cười với mình của bây giờ, hai người đều có một đoạn tình cảm tinh khôi và đẹp đẽ nhất.
Nhưng sau đó cô lại nghĩ đến sự khó xử sau này của Cố Gia Huy.
Nhưng tất cả những điều này dường như cũng tan thành mây khói theo cái chết của Lâm Bảo Châu.
Đây chính là ma lực của thời gian ư? Nó giữ lại dáng vẻ ban sơ nhất của mỗi người, nhưng đồng thời cũng thay đổi sâu sắc mỗi người. Cố Gia Huy là vậy, cô cũng thế.
Bây giờ nghĩ về những gì đã qua, cô đã có thể mỉm cười đối mặt.
Khoảnh khắc Cố Gia Huy đi vào liền nhìn thấy Trình Thư Nghỉ, trong mắt anh ta cũng lóe lên vẻ kinh ngạc choáng ngợp giống như những người vừa rồi, sau đó chính là nỗi nhớ cháy bỏng.
Bao nhiêu lần anh ta bừng tỉnh khỏi cơn mộng nhưng lại phát hiện trước mắt là một vùng tối tăm, bóng dáng của cô vẫn khắc sâu trong tâm trí anh ta, cô của thời sinh viên, cô khi đi làm, mỗi hình ảnh đều rất sống động.
Thế nhưng ý thức lại tỉnh táo nói cho anh ta biết, cô đã không còn ở bên cạnh anh ta nữa rồi.
Cô không thuộc về anh ta nữa.
Nhìn thấy cũng là hy vọng xa vời, chạm vào cũng là vọng tưởng.
Năm năm, thời gian qua lâu như vậy, cuối cùng cô lại sống động đứng trước mặt anh ta, không còn là ảo ảnh, không còn biến mất nữa.
Cố Gia Huy muốn bước thẳng về phía Trình Thư Nghi, anh ta cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ mất kiểm soát, nó cũng kích động.
khi gặp lại cô giống như mình sao?
Nhưng lúc này các bạn học lại ùa tới, ngăn cản tâm mắt anh ta nhìn Trình Thư Nghi. Bởi vì đạo lý đối nhân xử thế, anh ta chỉ có thể khách sáo chào hỏi từng người một.
Cố Gia Huy cũng không biết mình đang nói gì, anh ta cảm thấy giờ phút này thể xác và linh hồn mình đã tách ra. Cơ thể này ở đây nói những lời đã quá quen thuộc, nhưng linh hồn thì đã đi đến trước mặt Trình Thư Nghị, tham lam nhìn ngắm cô gái mà anh ta ngày nhớ đêm mong nhưng lại không thể có được.
Anh ta rất muốn bước tới trò chuyện với cô, hỏi cô những năm qua có sống tốt hay không.
← Ch. 0787 | Ch. 0789 → |