← Ch.0241 | Ch.0243 → |
Chương 244
Tô Thư Nghi run rẩy bẩy tỉnh dậy, cô nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang nằm bên cạnh mình, gương mặt đẹp trai, dưới ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, hoàn hảo giống như một tác phẩm điêu khắc vậy.
Bông chốc, cô nhìn đến ngây người.
Mãi cho đến khi Cố Mặc Ngôn nhắm mắt khẽ lên tiếng: “Em ngắm đủ chưa?"
Tô Thư Nghi mới hoàn hồn, thật ra Cố Mặc Ngôn đã dậy từ lâu rồi, cô vội muốn trở mình.
Nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì Cố Mặc Ngôn đã nắm lấy bả vai của cô rồi kéo cô vào trong lòng.
Tô Thư Nghi áp lên lồ ng ngực rắn chắc của Cố Mặc Ngôn, nhất thời trái tim cũng đập loạn nhịp.
Cố Mặc Ngôn hôn lên trán cô rồi khẽ hỏi: “Tối qua, em có hài lòng không?"
Tô Thư Nghi ngẩn người, sau đó tai của cô cũng đỏ bừng!
“Hài lòng gì mà hài lòng!” Trong sự xấu hổ, cô tức giận lẩm bẩm: ‘Anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!"
“Vậy sao?” Cố Mặc Ngôn cũng không tức giận, anh khế cười: ‘Sao anh lại thấy, mình đã cứu em khỏi dầu sôi lửa bỏng nhỉ?"
Tô Thư Nghi nghiến răng, mắng anh: “Không biết xấu hổ."
“Anh không biết xấu hổ ư?’ Cố Mặc Ngôn cười càng vui hơn: “Vậy em có cho anh thêm nhiều cơ hội không biết xấu hổ nữa không?"
Tô Thư Nghỉ xấu hổ đến nỗi không nói được thành lời.
Cô nhận ra, Cố Mặc Ngôn chính là một con sói xám lớn đang phe phẩy cái đuôi, bề ngoài lịch sự đạo mạo, nhưng thật ra từ trong xương tủy lại rất xấu xal Cô nào có mặt mũi trả lời lại câu hỏi này chứ, thế là dứt khoát ngậm miệng không nói gì.
Nhưng Cố Mặc Ngồn nào có buông tha cho cô như thế, anh nắm lấy cằm của cô rồi ép cô ngẩng đầu lên, sau đó khẽ hỏi: “Trả lời anh, Tô Thư Nghi"
Bây giờ mặt của Tô Thư Nghi đã đỏ đến nồi sắp rỉ ra được máu luôn rồi, cô nhìn sang chỗ khác rồi hừ một tiếng: “Còn phải xem tâm trạng đã."
Cố Mặc Ngôn ngẩn người.
Tuy không phải câu đồng ý, nhưng với một người xấu hổ như Tô Thư Nghị, có lẽ đây đã là đáp án tuyệt nhất rồi.
Trong lòng vô cùng vui vẻ, anh ôm chặt Tô Thư Nghi rồi nhỏ giọng nói: “Được, nhất định sau này anh sẽ khiến em hài lòng."
Mặt Tô Thư Nghi càng đỏ hơn!
Nhưng cùng lúc đó, cô cũng không thể phủ nhận răng, trong lòng cô cũng có một cảm giác rất đỗi ngọt ngào.
Cuối cùng…
Cuối cùng cô cũng bước ra khỏi bóng ra tâm lý của hai năm về trước.
Cô vấn luôn cho rằng mình không thể kết hôn sinh con giống như những người phụ nữ bình thường khác, nhưng không ngờ cuối cùng cô cũng gặp được một người đàn ông, người có thể cùng cô bước ra khỏi đó.
Tuy cô không biết tối qua rốt cuộc là tên khốn nào đã bỏ thuốc mình, nhưng ở một góc nào đó trong tim cô vấn có chút cảm kích người ấy.
← Ch. 0241 | Ch. 0243 → |