← Ch.0237 | Ch.0239 → |
Chương 240
Vài tiếng tút tút dài vang lên, ngay sau đó có người bắt máy.
"Alo."
Giọng nói trầm trầm gợi cảm của Cố Mặc Ngôn từ đầu dây bên kia vọng tới, Tô Thư Nghỉ như tóm được cọng cỏ cứu mạng, cô nhanh chóng lên tiếng: “Cố Mặc Ngôn, cứu eml"
Trong lúc bất giác, ngay cả Tô Thư Nghỉ cũng không hề nhận ra mình đã dựa dẫm vào Cố Mặc Ngôn đến nhường nào.
Khi gặp nguy hiểm, việc đầu tiên cô nghĩ đến chính là gọi điện cho anh, thậm chí cô còn quên sạch luôn những lời khách sáo, chỉ hy vọng anh sẽ tới cứu mình!
Ở đầu dây bên kia, Cố Mặc Ngôn vốn đang rất vui khi nhận được điện thoại của Tô Thư Nghỉ, nhưng không ngờ lúc bắt máy anh lại nghe được những lời đó của cô.
Gương mặt của anh thay đổi ngay tức khäc, anh cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì mà chỉ vội hỏi: ‘Em đang ở đâu?"
“KTV tòa QI"
Lúc Tô Thư Nghi nói ra câu này, cô đã chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Chết tiệt, tác dụng của thuốc đáng sợ thật đấy.
Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng bừng như sắp nổ tung, thậm chí điện thoại đang câm trong tay cũng không chắc, rơi tuột xuống đất.
Điện thoại rơi xuống thì lập tức tự động cúp máy, cô thử ngồi xuống, nhưng ngồi xuống rồi cô lại thấy đầu óc choáng váng, cũng không thể đứng dậy được nữa.
Cô khó chịu ngồi im tại chõ rất lâu mới dần tỉnh táo lại được, đang định nhặt điện thoại lên thì không ngờ, lúc này có một cái chân đi giày da giãm lên chiếc điện thoại của cô.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì đã nghe thấy một giọng nói buồn nôn từ trên đỉnh đầu vọng tới.
“Ôi chao, người đẹp à, em ngồi khêu gợi thế này là muốn quyến rũ ai vậy?"
Tô Thư Nghỉ hoảng hốt, cô vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, trông có vẻ rất lưu manh đang nheo đôi mắt híp nhìn mình chằm chăm.
Bỗng chốc Tô Thư Nghi cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà để ý đến điện thoại nữa, cô loạng choạng đứng dậy rồi quay người định rời đi.
Nhưng không ngờ, người đàn ông ấy lại nắm chặt lấy cổ tay của cô rồi kéo cô vào trong lòng mình.
“Ôi chao, người đẹp à, em chạy đi đâu vậy, điện thoại của em còn đang ở chỗ anh đây mà.
Cảm nhận được cơ thể của người đàn ông đang chạm vào người mình, Tô Thư Nghi thấy rất ghê tởm, gần như sắp nôn đến nơil Nhưng cơ thể của cô lại bất giác run lên bần bật, càng lúc càng nóng. Người đàn ông kia suốt ngày chơi bời lêu lổng bên ngoài, anh ta cũng nhanh chóng hiểu ra Tô Thư Nghỉ đã bị bỏ thuốc rồi, đôi mắt híp hiện vẻ hứng thú: “Ôi chao, bé cưng, lại còn bị bỏ thuốc nữa à? Thế thì khó chịu lắm đấy, hay là để anh giúp em nhé."
Nói xong, bàn tay của anh ta đã bắt đầu †áy máy chạm vào vòng eo thon của Tô Thư Nghi.
Tô Thư Nghi sợ hãi muốn thét lên.
Không!
Đừng mài Đừng bao giờ xảy ra chuyện ghê tởm như hai năm trước nữal Nghĩ vậy, cô vội vàng muốn đẩy người đàn ông đó ra, nhưng cánh tay của anh ta to như thế, cô cũng không tài nào tránh được nên chỉ đành trơ mắt nhìn bàn tay của anh †a sắp chạm lên nơi m3m mại của mình!
← Ch. 0237 | Ch. 0239 → |