Huấn luyện dã ngoại, phó quân hoàng tuyên bố (2)
← Ch.093 | Ch.095 → |
Gần đây cậu nghe nói, anh Phó hiện tại chỉ không có quỳ bàn giặt để xin lỗi An Nhiên, anh nhận sai với thái độ thành khẩn nhất, sợ An Nhiên còn giận, nhưng là An Nhiên hờn dỗi không quan tâm anh.
Nghĩ đến hai ngày trước anh Phó mặt xám đen, cả người Cố Hữu liền phát lạnh, An Nhiên nóng giận, quả nhiên là doạ người.
Nghe được đáp án của Cố Hữu, người của Thất ban không khỏi chau mày, nhưng đám người khoa luật không tự chủ đem mắt nhìn trên người An Nhiên.
Có thể xếp vào hàng ngũ bạn bè của Cố Hữu, không có nhiều người.
Có thể trở thành bạn của Cố Hữu người họ Cố, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Gần đây bọn họ nghe không ít tin của An Nhiên, khi An Nhiên đánh bại Đại Hàn cùng Nhật Bản, bọn họ không cho rằng Phó An Nhiên có gia cảnh như lời đồn đại, nếu tin là vậy bọn họ chính là ngốc.
Phó An Nhiên tuyệt đối không đơn giản.
Đột nhiên nghĩ đến thái độ những người của hội học sinh đều đối với An Nhiên đột nhiên có chuyển biến, trong lòng mọi người đều hiểu không nói mà cười cười.
Vũ Giang Nam cũng biết thân phận thật sự của Phó An Nhiên, nhưng ngày ấy bị người khác uy hiếp, ả không thể đem thân phận của Phó An Nhiên nói ra.
Ả tuy rằng cuồng ngạo, nhưng ả cũng biết, nếu đem thân phận thật sự của An Nhiên nói ra, nếu không tự nhiên mất tích, cũng là khi gia đình đầu tư cái gì đó cũng bị thất bại, nếu nói không phải họ Phó làm, ả cũng không tin.
Nhưng ả không có chứng cớ, ả có thể tin rằng mọi chuyện đều liên quan đến Phó An Nhiên.
Nam sinh ở khoa luật chạy lên phía trước Béo ca, chạy đến sau lưng Cố Hữu, tầm mắt của hắn dính lên người An Nhiên, "Phó An Nhiên, gần đây cô rất nổi, cô cho tôi xin chữ kí."
Vẻ mặt Lí Vi chảy 3 đường hắc tuyến, "Tôi nói này soái ca, anh cho rằng nữ thần lớp tôi là có thể tuỳ tiện cho chữ kí?" Các cô đều chưa có, người bên người muốn nghĩ tới? Xì!
"Thiệu Văn Cẩm, cậu không phải là coi trọng cô ta thôi sao?" Người chạy phía sau không biết sống chết cao giọng nói.
"Khó mà được, nữ thần của chúng tôi đã có chủ." Cô gái Lí Vi đơn thuần không nghe được người ta ở đây là đang chế nhạo, lên tiếng trả lời.
Vị huấn luyện viên suất khí kia nói, nữ thần là của anh ta.
Khi đó, ai dám nói chuyện với nữ thần như vậy? Ở Ngân Dực có bao nhiêu người thầm mến nữ thần? Bọn họ cũng không có gan đi thổ lộ? Đừng nói là thổ lộ, chính là muốn trước mặt nữ thần nói một câu hoàn chỉnh cũng là khó khăn, còn thổ lộ? Cắt.
Lời tuyên thệ này của Lí Vi làm mọi người cười to, không nghĩ đến Thiệu Văn Cẩm cũng có ngày ăn quả đắng như vậy.
Thiệu Văn Cẩm, là một soái ca khoa luật, mọi nữ sinh đều ưu ái, thần kinh vận động tốt vô cùng không ít lần hội học sinh mời hắn gia nhập, nhưng hắn đều cự tuyệt, nói là vào hội sẽ thiếu tự do.
Bất quá lần này, lần đầu tiên nghe được nữ sinh từ chối Thiệu Văn Cẩm.
"Nha? Chủ đây là?" Thiệu Văn Cẩm liếc Lí Vi một cái, ánh mặt xẹt qua tia trêu đùa.
Lí Vi cùng lười quan tâm, người như thế vừa nhìn đã không biết có cái gì tốt, tốt nhất không nên tiếp xúc nhiều.
"Im miệng." Cố Hữu quay đầu, mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén.
Thiệu Văn Cẩm nhíu mày không nói.
Rốt cục cũng thấy bảng quân doanh, các nam sinh tự giác mang ba lô trả lại cho nữ sinh, chuyện như vậy nếu như bị huấn luyện viên thấy được thì làm sao.
Nhóm người của An Nhiên không phải là nhóm đến đầu tiên, thế nhưng cũng xem như là đi trước rồi.
Khi đến đích, mọi người đều ngồi bệch xuống đất, các nữ sinh cũng không quản hình tượng ngồi bệch xuống được, ồ ồ thở dốc.
"Tôi nói, ngày lúc đầu đã ra oai phủ đầu, có phải không được tốt lắm?" Khỉ Ốm gần với Báo Đốm nhất, nhỏ giọng hỏi.
"Cậu hỏi tôi, tôi đây hỏi ai?" Báo Đốm bĩu môi.
Miệng Ngốc Ưng ngậm một nhánh cỏ, nhoáng một cái, tựa người vào cột, biểu cảm nhàm chán.
"Tôi chỉ biết, chúng ta sẽ bị nhóm người này căm ghét."
Nhóm nhóc này rất thù dai.
Bên này.
Trong quân doanh Lưỡi Lê.
Một người đàn ông trung niên mặc quân phục huấn luyện cười cười nhìn gương mặt hàn băng của Phó Quân Hoàng, tâm tình thấy tốt một trận.
"Thế nào, bảo bối nhỏ nhà cậu vẫn không quan tâm đến cậu?"
Sắc mặt Phó Quân Hoàng không thay đổi, nhưng tầm mắt nhìn binh lính đang thao luyện.
"Không phải tôi nói cậu a, nha đầu nhà cậu hiện tại cũng đã lớn, cũng nên làm cái gì đó, cậu cùng người bình thường không giống nhau, hiện tại có thể xem nhẹ mọi chuyện, nhưng nha đầu nhỏ thì không, đến lúc nào đó sẽ bị nhiều người săn đón." Người nọ hoàn toàn không sợ chết nói tiếp.
Quanh thân Phó Quân Hoàng hàn khí ngày càng lạnh, ánh mắt sắc bén mà lại băng hàn nhìn vị thủ trưởng đó.
"Cậu đừng trừng tôi, trừng tôi cũng vô dụng." Ông dầu gì cũng là phó đội trưởng của nơi này, tuy rằng hiện tại cấp bậc của ông cao hơn, nhưng tiểu tử này không để ông vào mắt a.
Tiểu tử này cơ hồ là do ông nhìn lớn lên, cơ hồ chưa bao giờ thấy sắc mặt của nó không biến đổi, nhưng từ khi nó có thêm "Bảo bổi", cả người của nó như tươi sáng hẳn lên, ít nhất, không giống như lúc ban đầu, khi không có nha đầu đó, Phó Quân Hoàng là một người lính trong bộ độ hoàn mĩ nhất, không tình cảm, không ràng buộc.
"Làm sao bây giờ?" Lúc Phó Quân Hoàng nói ra, biểu cảm cơ hồ căng thẳng, có vài phần máy móc.
Anh không rõ tại sao bảo bối tức giận như vậy, cô không nói cho anh biết, anh không rõ nguyên nhân. Hỏi cô, cô cũng không nói, chỉ trừng mắt với anh. Cô càng trừng anh, anh lại càng muốn hôn môi cô, sau đó... Cô càng thêm không để ý anh.
Nay đã là ngày thứ năm, bảo bối không để ý đến anh.
Người đàn ông trung niên nhất thời phá lên cười, "Huấn luyện viên anh minh thần võ của chúng ta không biết làm cái gì? Muốn tôi nói cho cậu biết phải làm sao? Cậu cầu xin tôi đi, tôi nói cho cậu biết." Nói xong, người đàn ông trung niên không kiềm chế được dựa vào bàn làm việc của mình mà cười to.
Phó Quân Hoàng nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên đang cười, nhìn kĩ một lát, đột nhiên nói, "Bảo bối không thích tôi ở trước mặt người khác nói cô ấy là của tôi."
Người đàn ông trung niên còn đang cười gật đầu, không sai, coi như có chút đầu óc.
"Nha... Như vậy tôi lại nói một lần nữa." Nói xong, Phó Quân Hoàng xoay người kéo cửa của văn phòng bước đi.
Người hiện còn đang cười to, mọi động tác dừng trong nháy mắt, vẻ mặt thậm chí có chút dại ra, nhìn cánh cửa của văn phòng.
Vừa nãy ông nghe nói gì? Tiểu tử lại muốn nói cái gì một lần nữa? Sợ chuyện xảy ra hằng ngày chưa đủ lớn hay sao?
Không thể suy nghĩ nhiều, kéo cửa ra bắt đầu chạy, chuyện này nếu như đến tại những người bộ đội khác, không phải tiểu tử này trở thành trò cười?
Ngay lúc Phó Quân Hoàng kéo cửa văn phòng ra, An Nhiên đang đứng trước một nam sinh.
Người nam sinh đó trên mặt đỏ ửng không bình thường, hiển nhiên do không phải chạy đoạn đường dài.
Bởi vì, không có ai trong đội chạy về nữa, bọn họ không tập trung đứng trong đội là tự do hoạt động.
Cố Hữu cùng đám nam sinh khoa luật không rời đi, Thiểu Văn Cẩm nỗ lực thu hút An Nhiên, Cố Hữu không nói một lời mà đứng bên cạnh Phó An Nhiên, Tô Vô Ưu đứng cách đó không xa, thỉnh thoảng tầm mắt sẽ rơi trên người An Nhiên.
Ở phía sau còn vài tên nam sinh trưng ra bô mặt hưng phấn, An Nhiên cầm trong tay chai nước khoáng của Lí Vi, tầm mắt nam sinh kia không biết nên đặt nơi nào nên nhìn chằm chằm vào chai nước khoảng, thoạt nhìn vẻ mặt rất hồi hộp.
Thiệu Văn Cẩm nhíu mày, cả người hắn đều dựa vào Béo ca nằm thở dốc, nhìn nhìn Cố Hữu, cười cười nói:
"Cậu xem, vị bạn của cậu thật đúng là không ít người nhìn."
Mí mắt của Cố Hữu cũng không nâng lên, uống ít nước đang cầm trong tay.
Đối với người như thế, An Nhiên làm sao có thể xem trọng? Nhưng là người như Thiệu Văn Cẩm, An Nhiên tất nhiên cũng sẽ không nhìn đến, huống hồ trước mắt là một tiểu tử rụt rè? Hiển nhiên, Cố Hữu căn bản không có đem người nọ để vào mắt.
"Có việc?" Tiếng nói lành lạnh không có chút tình cảm vang lên, tầm mắt An Nhiên lạnh nhạt nhìn trên người nam sinh.
Xem ra nam sinh kia nhường như khẩn trương hơn, hắn quay đầu nhìn đám anh em của mình, tầm mắt tiếp tục nhìn chai nước khoáng trên tay của An Nhiên, "Cái kia, tôi..."
"Muốn uống nước?" An Nhiên quơ quơ bình nước trong tay, "Đã chia xong hết rồi."
Nghe được lời nói của An Nhiên, Thiệu Văn Cẩm rất không có mặt mũi mà cười to, Béo ca đang thở dốc mà cũng cười to, cái này mọi người đều biết, người anh em này không thổ lộ được! Cô vậy mà hỏi người ta có phải muốn uống nước!
"Mẹ nó, Thiệu Văn Cẩm, anh làm cái quái gì thế, buông ta, tôi muốn chết rồi, nữ thần cứu tôi, cứu tôi..." Âm thanh của Béo ca càng ngày càng nhỏ, dưới ánh mắt tiếc hận của mọi người mà hoàn toàn không phát ra tiêng.
Tuy rằng bọn họ quen biết không bao lâu, nhưng chạy 2km hai lớp đã thành lập "Thâm hậu", "Hữu nghị"
Thiệu Văn Cẩm thích nói chuyện cười, là một soái ca ai mà không thích? Cái này làm cho nhóm người trong lớp của An Nhiên yêu thích, các cô nhìn Béo ca bị Thiệu Văn Cẩm "tàn phá", nhất thời cả nhóm người giả chết.
Tên nam sinh kia bị Béo ca nháo, càng không biết phải làm gì tiếp theo.
Thật sự An Nhiên cũng không hiểu người này muốn làm gì, nhưng tầm mắt của hắn nóng rực, tầm mắt chăm chú nhìn chai nước trong tay cô, mọi người cũng sẽ cho rằng hắn tới là muốn uống nước.
Mặt khác, Tô Vô Ưu luôn ngồi ở một bên khác đi tới, đem chai nước chưa mở nắp đặt trong tay An Nhiên, sau đó nhíu mắt nhìn Cố Hữu rồi lại trở về vị trí.
An Nhiên không có cự tuyệt Tô Vô Ưu, đối với cô mà nói, Tô Vô Ưu hiện tại là người của cô, cậu ta cho cô cái gì, sẽ tự nhiên cầm lấy tự nhiên.
Nhưng đối với điểm này, Cố Hữu không rõ.
Cậu chỉ biết An Nhiên sẽ không dễ dàng nhận cái gì đó của người khác đưa đến, thậm chí đến liếc mắt cũng không thèm, nhưng cậu cũng không biết Tô Vô Ưu, cô liền nhận lấy, giống như..... Vốn là chuyện thông thường.
Tầm mắt của Cố Hữu không tự chủ dừng trên người Tô Vô Ưu. Thiệu Văn Cẩm cùng Béo ca nguyên bản còn đang đùa giỡn cũng không tự chủ dừng trên người Tô Vô Ưu.
Tô Vô Ưu cúi thấp đầu, kính mắt bản rộng che hơn nửa khuôn mặt.
"Đây" An Nhiên thuận tay cầm chai nước đưa cho nam sinh kia.
Nam sinh mặt đỏ lên, "Tôi.. Tôi không..."
Người nam sinh phía sau cũng rất sốt ruột, Đan Vũ này làm sao còn ngốc thế, bọn họ đã giáo dục tâm lí của hắn hơn nữa ngày.
"Uy, Đan Vũ cậu nói nhanh lên, một lát nữa là tập hợp." Tên nam sinh phía sau nóng nảy.
Đan Vũ?
Thất Ban năm ba Đan Vũ? Người đối với số học rất mẫn cảm thiên tài Đan Vũ?
Nhưng người này không giống trong ấn tượng của bất kì ai? Bọn họ không nhớ rõ Đan Vũ có vẻ mặt thẹn thùng như vậy.
Đám người Ngốc Ưng dưa vào cột mà xem kịch vui, nơi nào có tiểu quái vật nơi có quả nhiên có trò hay.
"Người kia là người trong đội của cậu? " Ngốc Ưng ngậm nhánh cỏ không có ném xuống, loáng một cái ngậm ngậm trong miệng, hắn cười một mặt xấu xa, nhìn Khỉ Ốm muốn giơ chân, " Huấn luyện viên phá lệ sẽ chiếu cố đội các người."
Hiện tại Khỉ Ốm hận không thể đem tiểu tư kia đứng lên cột mà tử hình, cái này là cái quái gì không phải đang tìm việc cho hắn hay sao? (ý nói là Đan Vũ tìm phiền phức cho Khỉ Ốm a. )
Hắn (Khỉ Ốm) làm sao mà xui xẻo như vậy?
" Cậu có chuyện muốn nói? " Ngữ khí của An Nhiên vẫn không tốt, chuyện của Phó Quân Hoàng mấy ngày nay cô còn chưa nguôi giận, vậy mà nam sinh này còn nhăn nhó, vặn vẹo trước mặt cô, không nói cái gì.
Nhẫn nại của An Nhiên đã tiêu tán.
" Tôi.. Cái kia.." Tầm mắt của Đan Vũ vẫn dừng trên chai nước trên tay của An Nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt lành lạnh của cô, ánh mắt của hắn lập tức mềm nhũn, trái tim bùm bùm đập nhanh.
An Nhiên tiếp tục nhìn hắn, tiếp tục nghe.
" Hắc, tôi nói tiểu soái ca thẹn thùng, không phải là cậu muốn thổ lộ với nữ thần của chúng tôi đi? " Giống như là đang khám phá một châu lục mới, Béo ca nguyên bản còn nằm trên mặt đất lưu loát xoay người đứng lên, đẩy Thiểu Văn Cảm đang áp lên người, hô to một tiếng.
Sắc mặt Đan Vũ nhất thời đỏ lên, trực tiếp hai bên tai đều hồng.
" Mẹ nó! Tôi nói cho cậu biết, nữ thần là nữ thần của mọi người, không thể một mình độc chiếm! Nếu cậu một mình muốn độc chiếm nữ thần của chúng tôi, tôi sẽ lấy thịt đè chết cậu! " Lần đầu tiên Béo ca vì thân hình mập mạp của cậu mà cảm thấy tự hào, chí ít có thể uy hiếp người khác.
" Béo ca, khá lắm, cho cậu 32 cái like! " Thiệu Văn Cẩm nằm trên mặt đất mà cười, hướng Béo ca giơ ngón cái lên.
" Ni mã! Phải cho Béo ca tôi 100 cái like chứ? Có 32 cái? Anh không keo kiệt sẽ chết hả?" Béo ca nhấc chân đạp đạp Thiệu Văn Cẩm.
Đan Vũ bị lời nói của Béo ca làm cho bối rối, hắn nhìn An Nhiên, ánh mắt co quắp, hắn không nghĩ đến sẽ mang An Nhiên làm của riêng, hắn chính là, muốn nói cho cô biết tầm ý của bản thân, chỉ muốn cho bản thân một cơ hội, các bạn trong lớp đều khuyên hắn nói, có thể thử xem, nếu cậu không thử, cậu làm sao biết người khác cũng thích cậu?
Bởi vậy trong khi chạy 2km hắn không ngừng tự động viên bẩn thân, đến khí có dũng khí đi đến trước mặt Phó An Nhiên, nhìn cô, nói chuyện với cô.
"Phó An Nhiên!" Đột nhiên trong lúc đó, âm thanh của hắn (Đan Vũ) hô to.
Khi tiếng nói của hắn vang lên, Thiệu Văn Cẩm cười càng lợi hại hơn, đồng thời Lí Vi cũng nằm trên mặt đất mà cười, người anh em này căng thẳng đến vỡ giọng.
Lúc này, nhóm người chạy sau cũng đến rất nhiều, tầm mắt mọi người đều tụ tập ở chỗ này, không phải ai cũng thích xem náo nhiệt hay sao?
"Vâng, cậu nói." An Nhiên lạnh nhạt nhìn Đan Vũ.
"Phó An Nhiên, tôi có thể thích em sao! Tôi....."
"Không thể!"
Đan Vũ sửng sốt, hắn kinh ngạc nhìn An Nhiên, nhưng hắn không thấy cô há miệng, hơn nữa âm thanh tựa như có cái gì đó không đúng, có lẽ hắn quá khẩn trương, hắn vốn định tiếp tục nói, bên người hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người.
An Nhiên nhìn người đi tới, biểu cảm được xem là tốt.
Chỉ thấy Phó Quân Hoàng trầm ổn bước lại bên người An Nhiên, hàn khí phát ra làm nhóm người Báo Đốm lui về sau, tận lực ẩn giấu chính mình làm huấn luyện viên không nhìn thấy.
Chuyện cười, nếu bọn họ bị liên luỵ, nhất định sẽ chết rất thảm.
Đan Vũ nhìn Phó Quân Hoàng, anh ta một thân huấn phục (quân phục huấn luyện), hơi thở nghiêm nghị, giống như người từ chiến trường bước ra, trong mắt anh ta mang theo một dòng hàn khí dày đặc, là một chiến sĩ chân chính.
Đan Vũ có chút thẫn thờ nhìn người này đột nhiên chạy đến, lấy tay của anh vòng qua hông của An Nhiên, tầm mắt như chim ưng nhìn hắn (Đan Vũ), Đan Vũ có lí do tin tưởng, nếu không phải ánh mắt không giết người được, nếu không hắn đã chết trăm ngàn lần rồi.
Quả thật cái gì hắn đều chưa làm a.
Khi Phó Quân Hoàng xuất hiện, trong nhát mắt Cố Hữu nguyên bản còn đang ngồi trên mặt đất đứng lên, thân mình không tự chủ đứng thẳng, ánh mắt nhìn Phó Quân Hoàng đều mang kính nể.
Thấy Cố Hữu như thế, Thiệu Văn Cẩm nhíu mày, tầm mắt lập tức nhìn trên người Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng, truyền thuyết còn tồn tại, người họ Phó.
Tầm mắt rời vào An Nhiên người đang bị anh ôm vào trong ngực, hắn giống như hiểu được cái gì đó, con ngươi xẹt qua một tia khiếp sợ.
Hắn làm sao mà không nghĩ tới? Phó Quân Hoàng, Phó An Nhiên, không phải là có quan hệ hay sao? Phó An Nhiên này tuyệt đối chính là tiểu thư họ Phó trong truyền thuyết!
"Buông ra" An Nhiên nhíu mày, Lão soái ca chính là ngại cô chưa đủ loạn?
Phó Quân Hoàng nghe cô mới là lạ, hiện tại bên người anh có bao nhiêu nguy cơ, hết một người đến một người muốn cướp bảo bối của anh!
Con ngươi thâm thuý, mang theo một cảm xúc run run, nhất thời đáy lòng của cô dâng lên một dự cảm không tốt.
"Phó An Nhiên, là của tôi! " Nói năng rất có khí phách, mười phần trung khí, trong tiếng nói tuyệt đối không cho người khác kháng cự, " Tôi là của, Phó An Nhiên! Nhớ cho kĩ! "
Khi Phó Quân Hoàng nói xong câu đó, anh nhất thời vừa lòng, lập tức nhìn An Nhiên, anh cũng nói anh là của cô, cô không phải không giận nữa----?
HẾT CHƯƠNG 76.
← Ch. 093 | Ch. 095 → |