Học thuật! trao đổi (2)
← Ch.084 | Ch.086 → |
Không hề động tĩnh.
"Là bản thân tự đi ra, hay là, đến lúc đó..." An Nhiên nói còn chưa hết câu thì tầm mắt của cô xuất hiện một thiếu niên.
Trên người thiếu niên là bộ đồng phục của Ngân Dực, trên mặt có cái mắt kính lớn, tóc mái dài cơ hồ che khuất nữa mặt của cậu.
An Nhiên hơi nhíu mày, người này, tựa như cô đã gặp qua nơi nào, đột nhiên trong đầu xuất hiện ra một người.
"Tô Vô Ưu" Nếu An Nhiên nhớ không lầm thì tên của người này.
Thiếu niên kia không nghĩ tới An Nhiên biết tên của hắn, hắn ngẩng đầu, nhìn An Nhiên, ánh mắt mang theo tình tố, An Nhiên nhìn không rõ.
Ngay từ đầu, chỉ biết Tô Vô Ưu này có vấn đề, nhưng hắn không có hành động nào, cô cũng không quan tâm, nhưng lại không nghĩ tới, bị hắn theo dõi.
Lúc đầu cô cũng không chú ý đến hắn, khi cô cùng tên Ninja trong lúc đánh nhau, đột nhiên có một hạt táo đỏ bay ra nhưng nó giúp cô không ít, bằng không người bị thương chính là cô.
"Muốn cái gì?" An Nhiên dứt khoát hỏi.
Tô Vô Ưu không nghĩ tới An Nhiên sẽ hỏi như vậy, biểu cảm hắn có chút co quắp, không giống sự bình tĩnh vừa rồi, hắn nắm nắm góc áo, rồi nói:
"Không, không nghĩ tới sẽ muốn gì."
An Nhiên nhíu mày, "Vậy, ý cậu là muốn gì?"
Tô Vô Ưu càng ngày càng căng thẳng, hắn không biết mở miệng nói với An Nhiên như thế nào.
Ngay từ đầu hắn đã biết, Phó An Nhiên có thân phận không bình thường.
Hắn bắt đầu điều tra cô, lúc hắn biết thân phận thật của cô, nhất thời kinh ngạc một lúc, mà hôm nay khi hắn nhìn thấy tất cả những chuyện này càng làm cho hắn khiếp sợ hơn.
Phó An Nhiên thật lợi hại, giống như chị gái của hắn.
"Tôi... tôi.."
"Đừng nói với tôi là cậu cũng muốn gia nhập." Khoé miệng An Nhiên có chút run rẩy.
Tô Vô Ưu nói, "Không... không được sao? Tôi rất lợi hại, tôi có thể..."
"Có thể" Nếu cậu là người mà đứa nhỏ kia nói, tự nhiên là có thể, trong lòng An Nhiên nghĩ, "Chỉ cần có thể chịu khổ được."
Ánh mắt Tô Vô Ưu bỗng chốc sáng lên, "Tôi có thể chịu khổ!"
Tầm mắt của An Nhiên vô tình lướt qua nhìn thấy bàn tay trắng nõn của Tô Vô Ưu, chịu khổ? Chuyện này, còn ở phía sau.
Chẳng lẽ Phó An Nhiên lại nói cho Tô Vô Ưu biết, ba của hắn chết trong tay cô hay sao? Chẳng lã Phó An Nhiên lại tốt bụng nói cho hắn biết, người mà ba của hắn mắng chính là cô? A, tuy rằng, người đó mắng là Tần Lam, cùng với An Nhiên không có mối quan hệ nào.
Trên không trung tại Ngân Dực xuất hiện trực thăng cùng sự kiện nhảy lầu đã lan truyền khắp toàn bộ, mọi người đều tò mò, sự kiện nhảy lầu kia thật hư là như thế nào.
Nhưng Ám bộ của Ngân Dực đã ngăn cản sự tò mò của mọi người, không cho bọn họ đi đến chỗ đó.
Rất nhiều người đang ngồi chờ ở dãy phòng học, ngoại trừ thấy học sinh của Ngân Dực cùng người của Ám bộ đi ra, thì không thấy người nào khác.
Mọi người cảm thấy không thú vị, nhưng vào ngày thứ hai, trên đầu trang báo có đăng "Nhảy lầu" ảnh chụp của người nọ, khi mọi người nhìn thấy trang phúc, không ít ngời nói: Cái này, có phải hắn đang đóng vai Ninja Nhật Bản?
Sau bức ảnh chụp đó là cuộc phỏng vấn của cô gái bị thương, cô gái đó khóc lóc nói với mọi người, người đó muốn giết cô, muốn thực hiện giãi phẫu cô, cô khóc như mưa, làm cho mọi người sinh lòng thương, lại đối với Ninja Nhật Bản đó sinh ra hứng thú nồng hậu.
Chuyện này, người lớn của cô gái đó đã báo cho cảnh sát.
Bốp-----!
Một cái bạt tay vang lên, lập tức truyền đến tiếng mắng: "Phế vật!"
Một gã bị ngã xuống đất, nhanh chóng bò lên, tiếp tục quỳ, hai tay vẫn đặt trên đầu gối của bản thân, "Dạ!"
"Ngay cả một nữ sinh của không giải quyết được, lưu lại các người làm gì!" Sơn Điền tức giận nói, hắn nhìn Cát Dã đang quỳ trên mặt đất.
"Chúng tôi nhận trừng phạt!" Cát Dã cúi đầu, miệng vết thương trên người của hắn còn đang chảy máu.
"Các người cho rằng, chỉ nhận trừng phạt là được?. Tôi thấy các người có chết cũng sẽ không bỏ qua cho các người!" Nếu đến lúc đó người phía trên nếu truy cứu xuống, hắn (Sơn Điền) không thoát khỏi quan hệ!
Sắc mặt Cát Dã trở nên trắng bệch.
"Phó An Nhiên không thấy được mặt của mày?"
Sắc mặt Cát Dã càng thêm khó coi.
Sơn Điền nhìn không được tát Cát Dã một cái nữa, "Phế vật! Mày giết không được người! Lại bị Phó An Nhiên thấy được, mày đây là muốn chúng ta chết hay sao!"
"Đại nhân, cứu tôi!" Hắn không thế chết được, nếu như bên trên truy cứu, hắn nhất định phải chết.
Sắc mặt Sơn Điền khó coi, "Cô ta đã thấy mặt của mày, nếu vậy, ngay lúc còn đang trong thời gian trao đổi, lúc mọi người không hay biết, giết chết cô ta!"
"Nhưng, cô ta biết chúng ta là người Nhật." Cát Dã nuốt nước miếng nói.
Sắc mặt Sơn Điền càng ngày càng khó coi, nhìn thấy người đang quỳ trước mặt mình, hắn không thể nào không tức giận hơn, cuối cùng nhịn không được, lại đạp hắn mấy cái.
" Phế vật! Hiện tại phải làm, tốc độ phải nhanh, đem người trong danh sách tìm ra toàn bộ! Phải tìm được thứ chúng ta cần."
" Đại nhân, vậy tôi... " Hắn nên làm cái gì bây giờ?
" Đến lúc đó, tôi tự có biện pháp, mấy ngày nay mày cứ ở trong này, mọi nơi đều không được đi."
" Dạ "
Chuyện học sinh Ngân Dực bị thương đã bị truyền đi rất nhanh, gần đây Ngân Dực nhường như xuất hiện trên mọi phương tiện truyền thông, mặc kệ đó là tích cực hay tiêu cực, Ngân Dực vẫn được đề cập đến.
Lúc này, ở Ngân Dực có tin tức mới, chính là học sinh của Ngân Dực cùng học sinh của Nhật Bản sẽ tiến hành trao đổi Nhu đạo (Judo).
Ở học viện Ngân Dực có câu lạc bộ Nhu đạo. Người Hoa Hạ tuy rằng rất ghét người Nhật, nhưng mọi người Hoa Hạ đều yêu thích những điểm mạnh của người khác.
Sở An Tu đi " Mời " học sinh của Nhật Bản, quả nhiên như An Nhiên đã đoán, bọn họ đã đồng ý ngay, nhưng khi anh xoay người rời đi, thì thấy trong phòng của bọn họ hình như thiếu vài người.
Sở An Tu làm như không thấy, ôn nhuận thông báo thời gian, địa điểm rồi xoay bước ra ngoài.
Ra người, anh lập tức thông báo với Độc Cô Uyên Ảnh, bảo hắn chú ý tới mấy người Nhật này.
Buổi chiều, khi nhìn thấy danh sách của trao đổi ở Ngân Dực, vậy mà lại thấy tên của Phó An Nhiên.
Sắp tới, Phó An Nhiên không chỉ nổi tiếng ở trên mạng mà còn ở Ngân Dực. Một nữ sinh không có bối cảnh, thì làm sao có thể đi đến nơi cao hơn.
Nghệ thuật đánh cờ của An Nhiên tốt, được sự khẳng định của các đại sư kì nghệ, nếu có người nói An Nhiên không hiểu cách chơi cờ thì chính là đã tát vào mặt bọn họ.
Nhưng nghệ thuật đánh cờ của cô tốt, không có nghĩ nhu đạo cũng tốt! Phó An Nhiên này tuy rằng KO Kim Mẫn Tích, nhưng bọn họ chỉ nghe tin đồn thôi, sự thật trong đó họ không biết, nhưng, Phó An Nhiên này có nhiều thói quen xấu, không vì thói quen xấu này là ảnh hưởng đến bọn họ chứ.
Người không rõ tình huống rất nhiều, nhưng chuyện này: chuyện này đối với người Thất ban mà nói, rất nhiệt tình ủng hộ, trong cảm nhận của bọn họ nữ thần là hoàn mĩ không tì vết.
Trong ngày tĩ võ, nhóm người Nhật Bản đến rất đúng giờ, bọn họ đến sớm hơn mười phút, ngồi bên trái của khán đài, hai bên nói chuyện vài câu rồi tự động ngồi tại vị trí của bản thân.
Có phải là An Nhiên cũng biết nhu đaọ? Cái này có trời biết.
Từ khi nhóm người Nhật tiến vào, tầm mắt An Nhiên đảo quanh nhóm người đó, bảy người này, không có người ngày hôm qua cô thấy, nhưng theo cô, trong bảy người chắc chắn có người mà cô muốn tìm.
Khi nhóm người Nhật Bản tiến vào nhìn thấy người ở câu lạc bộ nhu đạo của Ngân Dực, thấy có An Nhiên là thành viên đang ngồi ở đó, biểu cảm của bọn họ nhất thời hưng phấn.
Tốt, xem ra bọn họ không cần cố tình tìm thời gian giết cô ta nữa, đây là cô ta tự động đưa tới cửa.
Hội trưởng của câu lạc bộ nhu đạo là một thiếu niên cao ráo, cường tráng, là học sinh cao nhị tên Cao Vũ, hắn cùng người dẫn đầu nhóm người Nhật nói vài câu, rồi cùng đối phương bắt tay.
Người ở không ít, đều vây quanh bọn họ, mọi người nhường như ngừng thở, bọn họ luôn cảm thấy, có chuyện sắp phát sinh.
" Lúc này chỉ là trao đổi võ thuật, không nên tổn thương hoà khí." Cao Vũ nhìn Tích Bộ nói.
Tích bộ gật đầu " Đúng vậy, chúng tôi rất thân thiện."
Thân thiện? Muốn gì đây? Trong nhóm người coi, có người bắt đầu châm chọc.
Năm đó, các người đối với người Hoa như thế nào, chính sách tam quang thế nào?
Vậy mà không biết xấu hổ mà nói thân thiệt? Cứt chó.
Cao Vũ cũng không nói thêm bất cứ câu gì.
Hai bên không nói gì thêm, hai bên đã bắt đầu ra quân, người đầu tiên bước lên cũng chính là Tích Bộ, Cao Vũ tự nhiên không chịu thua mà bước lên, hai người chào hỏi, rồi bắt đầu trận đấu.
An Nhiên ngồi ở bên trong, mày cô luôn luôn nhíu chặt, chăm chú nhìn bảy người Nhật bên kia.
Nhóm người này, đến cùng là tìm cái gì?
Đêm qua khi trở lại nhà họ Phó, Phó lão gia tử nhìn thấy tin tức mà muốn giậm chân, lấy điện thoại trực tiếp gọi người phụ trách sự việc kia, ông đã mắng người đó không ít.
Trong tin tức có nói, người bị sát hại đã tăng lên, thủ đoạn càng ngày càng tàn nhẫn.
An Nhiên không nói cho lão gia tử chuyện mà cô đã đoán, hiện tại chỉ là cô đoán, không có chứng cứ xác thật, không thể đánh rắn động cỏ.
" Ô.. Ô... " Tiêng kinh hô của mọi người vang lên.
Một trận kinh hô đem ý thức của An Nhiên kéo về, thấy chính giữa sân, Cao Vũ đã bị đá ra khỏi sân, An Nhiên không thấy quá trình nhưng nhìn thấy biểu cảm phẫn nộ của mọi người thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
" Trứng thối! Không phải chỉ nói trao đổi thôi sao! "
" Chết tiệt, tôi không biết bọn Nhật này không thành thật như vây! "
" Mẹ nó! Không biết cái gì gọi là trao đổi hay sao! "
--- -----
Khán giả, học sinh của Ngân Dực phẫn nộ rồi.
Cao Vũ cùng Tích Bộ có sự chênh lệch quá lớn, Tích Bộ không có chút thủ hạ lưu tình nào, hắn ra chiêu toàn là những chiêu trí mạng, Cao Vũ đã cố gắng hết sức nhưng không thể chống đỡ nỗi, Tích Bộ đá một đá vào cẳng chân của Cao Vũ, cậu nhất thời chịu không nỗi nên quỳ xuống!
Nhưng Tích Bộ không dừng lại, hắn liền đá một đá vào bụng của Cao Vũ! Trực tiếp đá cậu và ngoài sân!
Tích bộ đá một đá đó có bao nhiêu độc, bọn họ đều thấy rõ, người trong câu lạc bộ nhu đạo đứng dậy, biểu cảm đồng loại tức giận.
Có người xông lên, Cao Vũ cố hết sức nâng tay, ngăn người đi lên.
Hiện tại, cậu chưa thua!
Đối với kết quả này, An Nhiên có thể đoán trước được, danh khí của bảy người Nhật này không nhỏ, nếu người trong câu lạc bộ nhu đạo có thể đấu lại được với bọn họ, vậy người Nhật này thật sự rất yếu.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay nhóm người Nhật này lại làm như vậy trước mặt bọn họ (An Nhiên và học sinh ở Ngân Dực)
Tốt lắm!
" Thật kém." Trên mặt Tích Bộ xẹt qua một tia châm chọc, hắn nhìn Cao Vũ với ánh mặt miệt thị, hừ nhẹ, " Còn ai muốn tiếp? "
" Chết tiệt! " Một người trong câu lạc bộ nhu đạo nhịn không được, muốn bước lên.
Nhưng khi hắn chưa bước đi, thì có một bàn tay lạnh kéo hắn lại.
Hắn có chút ngạc nhiên nghiêng đầu, chỉ thấy khuôn mặt lạnh băng của An Nhiên, sắc mặt của cô không chút biểu cảm, đáy mắt lạnh lùng, làm cho hắn rét run.
Phó An Nhiên? Hơi lạnh quanh thân, thật doạ người.
Ngay lúc hắn còn kinh ngạc, An Nhiên từ từ bước ra, cô nắm thật chặt đai lưng, ánh mắt sắc bén như dao, đi đến trước mặt của Tích Bộ.
" Tôi "
Mọi người lập tức yên tĩnh.
Tích bộ bật cười, trên mặt mang theo một tia trào phúng, " Tôi đây không đánh phụ nữ."
An Nhiên cười cười, sửa sang lại quần áo, không chút để ý, ánh mắt lạnh lùng, " Không có gì, tao đánh mày là được... "
Lời An Nhiên chưa nói hết, Tích Bộ lắc mình, nâng tay hướng đến An Nhiên là đánh----!
------ Hậu trường------
Đoạn kịch nhỏ:
" Lão soái ca, anh nói vì sao mà con gái mới có dì cả này? "
Một ngày nào đó, An Nhiên ôm túi nước ấm nằm trên giường có chút phiền chán nhìn Phó Quân Hoàng đang nghiêm túc.
Phó Quân Hoàng cũng rất rối rắm, sau đó bày ra bộ mặt ngốc ngốc nói: " Anh cũng có dì."
An Nhiên thở dài, " Dì của anh có đổ máu? Người dì này có làm anh muốn sống đi chết lại? "
Mặt Phó Quân Hoàng vẫn ngốc ngốc lắc đầu
" Em có! "
" Dì đó là ai! Anh đi giết bà ta! " Phó Quân Hoàng một mặt chính khí nói....
← Ch. 084 | Ch. 086 → |