Phó thiếu tướng lòng dạ hẹp hòi
← Ch.023 | Ch.025 → |
Ánh mắt mọi người bên trong phòng theo dõi nhanh chóng trừng lại màn hình, cũng không nhìn được bóng dáng một người.
"Chẳng lẽ sân thượng còn mật thất mà chúng ta không biết?" Mỗ tiểu binh châm chọc.
"Mật đạo? Tôi thấy không kém hắc động là mấy!" Ngốc Ưng không chút khánh khí tát một cái trên đầu người lính kia, nhân tiện liếc mắt.
"Ngu ngốc." Liệp Báo sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào để chế giễu Ngốc Ưng.
Chẳng qua thần kỳ chính là, lần này một chút phản ứng Ngốc Ưng cũng không có, ánh mắt vẫn luôn rơi vào trên màn ảnh.
Hắn hiện tại cũng không có thời gian để ý tớii nhân viên không quan hệ.
Ba ——
Cửa bị một cước đá văng.
Mọi người bỗng nhiên xoay người, người nào có lá gan lớn như vậy, dám đạp cửa lớn phòng dám sát U Linh? Tính đến trước mắt, cho dù là ông cụ nơi này của bọn họ cũng không có lá gan như vậy.
Một tay An Nhiên giơ súng bắn tỉa đoạt được, mặt lạnhl, tầm mắt quét đám người trong phòng một lần, sau khi nhìn thấy người thứ nhất bị cô loại bỏ đó, trực tiếp ném súng lên người người nọ.
Trên người của cô còn mang theo mùi bụi đất, thậm chí còn có chút phương thảo mát mẻ.
Giết chết bọn họ là cô gái nhỏ này sao? Một cô bé tuổi vị thành niên?
Không, không thể nào, cô chỉ là tới đây đổi súng thôi?
"Súng có chút vấn đề nhỏ, đã điều chỉnh lại cho anh, chính anh xem một chút." Sau khi An Nhiên hướng về phía tên lính quèn kia nói xong lời này, dư quang xoẹt qua tay của bản thân, tầm mắt dừng lại trong chốc lát.
Cô điên rồi mới có thể nói ra lời kia! Cũng thật sự điên rồi mới làm cho hắn! Cô.......
Nghĩ đến trước trong lòng bàn tay nóng rực cảm cùng với chất lỏng dính nị kia, đáy lòng cô một trận kinh hãi, cô quả thực càng sồng càng lùi về.
Nghe được giọng nói của An Nhiên, vốn nhân viên kỹ thuật ngồi ở chỗ mình làm việc đột nhiên quay đầu, lúc nhìn đến khuôn mặt quen thuộc như tờ kia, vốn vẻ mặt nghi ngờ trong nháy mắt chuyển thành sáng tỏ, ngay sau đó chính là vui mừng.
"Nhóc con hiện tại lớn như vậy rồi sao." Nhân viên kỹ thuật A.
"Hai năm qua cũng không có thấy tiểu quái vật em tới chơi, một ngày không đụng những thứ đó, tâm của em cũng không ngứa ngáy sao?" Nhân viên kỹ thuật B.
"Thật là càng ngày càng nhìn được, so nhà với lão Soái ca nhà em đã thấy nhiều." Một nhân viên kỹ thuật C lâu năm.
"Hai năm trước vội vàng đi học, khôn có thời gian tới đây." An nhiên trả lời, cô biết những người này thật tâm là nhân viên tốt của lão Soái ca, tự nhiên cô sẽ đối tốt với bọn họ.
"A......" Nhân viên kỹ thuật A ngột nhiên vỗ đầu, tỉnh ngộ nói: "Mới vừa rồi những thứ kia đều là cô nhóc em làm đi?"
Tầm mắt An Nhiên quét qua tất cả mọi người, cười nhạt nói, "Thật lâu không chơi, trùng hợp tới lúc mọi người đang đùa mà, cho nên......."
"Cho nên một mình bỏ đi chơi?" Nhân viên kỹ thuật C cười trêu nói.
An Nhiên cười, không trả lời.
"Nằm cái rãnh! Đặc biệt huỷ diệt tôi xem được không! Đừng nói như cô nhóc vị thành niên này là người đã tiêu diệt toàn bộ chúng ta! Có để cho người ta sống nổi hay không......." Ngốc Ưng gầm thét.
"Mới tới mới tới, bỏ qua cho bỏ qua cho." Nhân viên kỹ thuật B không chút khách khí đạp một cước lên bắp chân Ngốc Ưng, hướng về phía An Nhiên cười ha ha không ngừng.
Con ngươi lạnh nhạt đảo qua khuôn mặt Ngốc Ưng, người này thật đúng là đủ sung sướng.
"Loã Soái ca nhà em không đi tìm em sao?" Nhân viên kỹ thuật C tiếp tục Bát Quái.
Vẻ mặt An Nhiên có chút cứng nhắc, lúc cô chưa trả lời, Phó Quân Hoàng môth thân quân hàm thần thanh khí sảng đứng ở cửa, vẻ mặt được gọi là dịu dàng!
Vâng vâng, Dịu dàng?
Tầm mắt của tập thể mọi người điều chỉnh đến nét mặt của Phó Quân Hoàng, nét mặt ngàn năm không đổi, chỉ là tại sao bọn họ cảm nhận được một cơn gió xuân thổi qua đây!
Phó Quân Hoàng xoải bước đi tới trước mặt An Nhiên, tầm mắt an tĩnh rơi vào trên người của cô, khóe môi vẽ ra một độ cong khó có thể nhận thấy, chỉ là tại sao anh muốn ngăn cả người cô ở trước mặt của bản thân? Tại sao muốn cố ý ngăn trở tầm mắt của những người đó?
Đột nhiên trong lòng An Nhiên dâng lên một trận buồn cười, lão Soái ca nhà cô, khi nào thì nhỏ mọn như thế?
Các vị nhân viên kỹ thuật hết sức tự giác chuyển dời tầm mắt, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, nên làm gì thì làm đi.
Buồn cười, thế nhưng huấn luyện viên nổi danh nhỏ mọn! Chỉ cần nhìn cô lâu một chút, huấn luyện viên cũng sẽ cảm thấy cô nhóc kia bị chiếm tiện nghi, nếu nhìn nhiều hơn mấy lần nữa, cuộc sống sau này a...... Ha hả, bạn cũng đừng nghĩ tốt hơn!
Nhưng những chuyện này, những người mới nhưng một chút cũng không rõ ràng, tầm mắt của bọn họ liên tiếp nhìn trên người Phó An Nhiên và Phó Quân Hoàng, hận không thể nhìn ra cái động.
Ngân Lang tự động biến mất cùng với chúng nhân viên kĩ thuật.
Bầy ngu ngốc này, không thấy quanh thân trên dưới huấn luyện viên phát ra hơi thở màu đen sao? Không có chuyện gì cũng đừng tiến lên tham gia náo nhiệt, sẽ chết người, không biết sao?
"Huấn luyện viên, cô ấy là ngài...... ?" Liệp Báo thanh thanh cổ họng, ôm ba phần nghi vấn ba phần Bát Quái cùng một phần tò mò, cẩn thận hỏi.
Con ngươi thâm thúy bắn thẳng đến trên người Liệp Báo, con ngươi lạnh như băng mà lại Cô Hàn làm bước chân Liệp Báo không tư chủ lui về phía sau từng bước.
Liệp Báo không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, hắn hỏi cái gì sai sao?
"Đó là Phó tiểu thư, thiên kim Phó gia, con gái trên danh nghĩa của huấn luyện viên." Ngân Lang ở một bên chen miệng, còn cố ý đặc biệt nhấn mạnh hai chữ danh nghĩa.
Hi vọng mấy người này có thể hiểu.
"Huấn luyện viên, ngài bao nhiêu tuổi thì có con vậy? Thật không hỗ là huấn luyện viên của chúng ta, làm chuyện gì cũng chạy trước chúng ta." Ngốc ưng cười ngu hề hề, dáng vẻ rất ngây thơi.
Ngốc Ưng còn chưa có cười khúc khích xong, Liệp Báo không chút khách khí đánh một cái vào ót hắn, tiếp theo quay đầu lại lấy lòng Phó Quân Hoàng mặt đông lạnh cười cười:
"Huấn luyện viên, đứa nhỏ này hôm nay lúc đi ra chưa uống thuốc, tinh thần có vấn đề."
"Thổ Báo tử, cậu dám đánh vào đầu ông nội của cậu, cậu không muốn sống! " ột trận hôn mê qua đi ngốc ưng giận chỉ Liệp Báo.
Đơn giản chính là hai hàng bâta trị! Còn đây là tiếng lòng của mọi người!
"Những người binh lính này không chỉ có yếu, chơi còn rất khá." An nhiên ở sau lưng Phó Quân Hoàng thò đầu ra, con ngươi lạnh nhạt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Yếu......
Bọn họ bị một cô bé nói yếu!
Bọn họ lại bị một cô bé nói yếu!
"Muốn mạng sống sẽ phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, không mạnh, là chết." An nhiên đã từ sau lưng Phó Quân Hoàng đi ra, chỉ là cô vẫn chưa đi ra hoàn toàn hông của cô đã bị một cánh tay hơi choàng lên, cô vô ý cố ý tiếp tục nói, "Bộ đội đặc chủng U Linh, thành lập mười một năm trước, ở nơi này trong mười một năm có bao nhiêu thành viên tôi nghĩ mọi người cũng biết, như vậy, ở nơi này trong mười một năm, bao nhiêu người hy sinh mọi người biết không?"
"Biết! Là ba người!" Tiểu binh lính bị An Nhiên giết chết đầu tiên kích động mở miệng!
Ánh mắt lạnh nhạt rơi vào trên người tiểu binh lính kích động, khoé môi An Nhiên hiện lên một độ cong giễu cợt, tầm mắt của cô trở về trên người Phó Quân Hoàng, châm chọc nói:
"Ba người? Đây chính câu trả lời?"
Sắc mặt Phó Quân Hoàng nhìn cũng không tốt, mỏng môi mím chặc, tầm mắt nhưng không có bất kỳ né tránh tiến lên đón ánh mắt của cô.
Rõ ràng hô hấp của Ngân Lang căng thẳng, quân mạo ttong tay đã bị hắn cầm thay đổi hình.
Tất cả mọi người một trận nghi ngờ, cô là có ý gì? Cô biết chuyện gì bọn họ không biết sao?
"Bảy người. Trong mười một năm ở nơi này, bộ đội đặc chủng U Linh, tổng cộng hy sinh bảy người." Lúc An Nhiên nói những lời này, vẻ mặt của cô lạnh nhạt như nước, chẳng qua là cặp kia thùy tại bên người tay cũng là nắm chặc ở chung một chỗ, "Tôi nói, không mạnh, là chết. Ý là, cậu không cường đại đứng lên, không chỉ có là chính cậu phải chết, kể cả đồng bạn dsi theo cậu cũng phải chết."
← Ch. 023 | Ch. 025 → |