Vay nóng Tinvay

Truyện:Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Chương 235

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Hiện có 257 chương (chưa hoàn)
Chương 235
Khâu doãn hiên thỉnh tội, bản sao chủ nhân (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-257 )

Siêu sale Shopee


Khâu Doãn Hiên lên xe, Bạch Nhã Nhi ngồi trong xe thấp thỏm không yên chờ đợi tin tức của hắn. Khi thấy hắn, cô vội vàng hỏi: "Sao rồi, anh ta nói thế nào?"

Bạch Nhã Nhi không thân thiết với Phó Quân Hoàng và An Nhiên nhưng cô biết hai người đó là bạn thân của Khâu Doãn Hiên. Bạch Doãn Nhi ở bên cạnh Khâu Doãn Hiên bao nhiêu năm nay, người đủ để Khâu Doãn Hiên xem là bạn thân thật không được mấy người.

Cô không thể vì chuyện của mình mà làm hại bạn thân của hắn.

Khâu Doãn Hiên thở dài, vỗ vỗ lên đầu tiểu nha đầu của mình, an ủi: "Yên tâm đi, không sao đâu."

"Nhưng chị gái đó bây giờ có lẽ đang rất nguy hiểm." Bạch Nhã Nhi bây giờ đang tự trách mình, ban đầu Bạch Tịnh Trần không cho cô nói chuyện này với Khâu Doãn Hiên là vì sợ sau khi biết chuyện, Khâu Doãn Hiên sẽ nói với cô.

Nếu cô biết người giả làm Bạch Dạ là một người bạn rất quan trọng đối với Khâu Doãn Hiên, thì ngay từ đầu, thì cô nhất định sẽ không đồng ý.

Cô rất ngốc, trừ những người quan trọng với mình thì cô rất khó nhớ đến người khác. Đối với cô mà nói, chuyện thần kỳ nhất là cô chỉ nhìn Khâu Doãn Hiên một lần mà đã nhớ.

Nếu não cô có ích một chút thì lúc cô gặp An Nhiên cũng không tới mức không nhận ra cô ấy.

Nhìn thấy biểu cảm tự trách của cô, Khâu Doãn Hiên cầm tay cô. Bạch Nhã Nhi mím môi, dùng bộ dạng đáng thương nhìn Khâu Doãn Hiên.

"Bạn của anh có vẻ như rất tức giận, phải làm sao đây?" Cô có thể thấy bạn của hắn tức giận lái xe đi.

Hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô rồi nói: "Yên tâm đi, không sao đâu."

Nếu Phó Quân Hoàng thật sự tức giận thì hắn bây giờ không thể toàn thây ngồi trong xe nói chuyện với bạn gái của mình rồi.

"Em muốn đi xem chị Phó kia." Giọng của Bạch Nhã Nhi có chút do dự.

Khâu Doãn Hiên vuốt tóc cô rồi nói: "Hôm nay không đi được, chúng ta về nhà trước đã."

Hắn có một căn nhà ở Đế Đô, bây giờ chắc chắn tiểu nha đầu này không yên tâm, tốt nhất vẫn nên đưa cô đến Phó gia để cô được thoải mái trong lòng.

Bạch Nhã Nhi gật đầu, ban nãy, người đó xem ra rất tức giận. Nếu bây giờ đi tìm bạn gái anh ấy thì anh ấy nhất định sẽ càng tức giận hơn, vì vậy nên để lúc khác rồi đi sau.

Nghĩ đến đây, Bạch Nhã Nhi cũng đã nghĩ thông rồi.

Bạch Tịnh Trần gần đây cũng không ở trong thành phố này nữa, đến lúc đó vẫn nên gọi điện hẹn gặp hắn một lần.

Có vài chuyện vẫn nên đối mặt nói cho rõ ràng, nếu không, đến lúc xảy ra chuyện thì.... .

"Tiên sinh, xin ngài đợi một lát, một lát nữa lão gia sẽ xuống ạ." Quản gia đặt ly trà xuống trước mặt Bạch Tịnh Trần rồi rời đi.

Bạch Tịnh Trần mỉm cười, nhìn quản gia rời đi, ánh mắt hắn quét khắp căn phòng thêm vài lần nữa, sau đó mới nhìn tách trà với những đường nét hoa văn tinh xảo trước mặt.

Bạch Tịnh Trần chỉ liếc nhìn căn phòng vài lần mà đã nhìn ra được phẩm vị của chủ nhân, mặc dù thiết kế rất đơn giản nhưng đồ đạc trong căn phòng này không phải là đồ rẻ tiền.

"Không biết vị tiên sinh này đến tìm kẻ hèn có việc gì không? "Trong giọng nói có chút nghi hoặc, nhưng tràn đầy hứng thú.

Cố Trường Thanh mặc một bộ đồ lam, trong tay còn cầm chuỗi hạt.

Bạch Tịnh Trần đứng lên, vẻ mặt cung kính nhưng không hèn mọn.

Cố Trường Thanh có biết một chút về Bạch Tịnh Trần, hắn là người cứu tiểu hồ ly nhà ông ta, nhưng điều ông không hiểu là người đàn ông này sao lại tìm đến ông.

"Cố lão gia, tôi đến đây vì có việc cần nhờ ông." Bạch Tịnh Trần không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.

Bây giờ hắn muốn nhanh chóng tìm ra tiểu Bạch Dạ của hắn, muốn nhanh chóng đưa cô vợ nhỏ của hắn trở về thế giới của bọn họ, như vậy, bọn họ sẽ không cần phải tiếp tục dây dưa với đám người này nữa.

"Hử?" Cố Trường Thanh kinh ngạc, Bạch Tịnh Trần này sao lại đến tìm ông giúp đỡ, chả lẽ có liên quan đến tiểu hồ ly sao?

"Tiểu hồ ly xảy ra chuyện gì hay sao? Hay là..."

"Không phải, Cố lão gia nghĩ nhiều rồi." Bạch Tịnh Trần vội ngắt lời, hắn cười rồi nói tiếp: "Bạch Dạ không có chuyện gì cả."

"Ổ? Vậy thì Bạch tiên sinh có chuyện gì cần tôi giúp đỡ? Anh đã cứu tiểu hồ ly, chỉ cần là việc tôi có thể làm thì nhất định tôi sẽ giúp anh." Cố Trường Thanh cũng là một lão hồ ly, ông ta muốn xem Bạch Tịnh Trần rốt cuộc đang muốn giở trò gì.

Bạch Tịnh Trần không nói gì nhiều, hắn trực tiếp cầm bản viết tay lúc trước mình xem đặt xuống trước mặt Cố Trường Thanh: "Không biết ông nhìn mấy chữ này có thấy quen không? Hoặc có quen với nội dung trong này không?"

Cố Trường Thanh nhìn Bạch Tịnh Trần bằng ánh mắt ngờ vực, sau đó ông nhìn bản thảo trước mặt, những dòng chữ trên đó có chút quen mắt.

Cố Trường Thanh cầm bản thảo lên rồi lật xem vài trang, ngày tháng ở trang đầu tiên là năm 1010, cách thời điểm hiện tại khoảng mười mấy năm.

Cố Trường Thanh vốn chỉ định lật xem thử thôi, nhưng sau khi xem xong nội dung trang thứ nhất thì vẻ mặt của ông đã nghiêm túc hơn nhiều, thậm chí tay của ông còn hơi run.

Ông nhanh chóng lật sang trang thứ hai, rồi trang thứ ba, thứ tư...

Phạch...

Cố Trường Thanh vỗ lên mặt bàn, nhìn Bạch Tịnh Trần: "Cậu lấy thứ này từ đâu ra!"

Bạch Tịnh Trần vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn đã nhanh chóng dùng ánh mắt dịu dàng của mình để che giấu vẻ kinh ngạc đó.

"Tôi cũng vô tình có được nó thôi, vì thấy chữ "Cố" trên trang bìa, sau đó điều tra một vài chuyện mới mang sự nghi hoặc đó đến hỏi ông."

Bạch Tịnh Trần ban đầu không chắc chắn chủ nhân của bản viết tay này là ai, hắn thậm chí còn không biết mình đã tìm đúng hay sai.

Nhưng có nhiều chuyện mà mỗi lần hắn điều tra đến Cố gia thì manh mối sẽ bị đứt.

Nếu như một lần thì có thể xem là vô tình, nhưng lần nào cũng vậy thì lại có chút kỳ lạ rồi.

Đây là việc mà Bạch Tịnh Trần không nắm chắc nhất từ trước đến nay.

Nhưng không ngờ hắn lại đặt cược đúng.

Bạch Tịnh Trần tất nhiên sẽ không nói cho Cố Trường Thanh bản viết tay này lấy từ đâu ra, nếu nói ra, Cố Trường Thanh sẽ đi tìm, hoặc là chỗ đó Cố Trường Thanh cũng có biết chút ít, vậy thì hắn không chắc Cố Trường Thanh cố giết hắn diệt khẩu hay không.

Cố Trường Thanh không hề nghi ngờ lời nói của Bạch Tịnh Trần, ông nắm thật chặt bản viết tay kia, đôi tay còn run run.

"Cố lão gia, bản viết tay này là..." Bạch Tịnh Trần không nói hết câu, nhìn thấy Cố Trường Thanh đang rất kích động, hắn nghĩ mình nên chậm lại một chút.

Cố Trường Thanh dụi mắt: "Để cậu chê cười rồi."

Bạch Tịnh Trần cười và lắc đầu: "Không. Nếu tôi biết thứ này sẽ làm ông như vậy thì tôi sẽ không lấy ra đâu."

"Không có, tôi rất cảm ơn cậu đã đưa thứ này cho tôi. Nếu tôi đoán không sai thì đây là nét bút của con trai tôi." Cố Trường Thanh thở dài: "Tôi và nó rất ít liên lạc, phần lớn là liên lạc bằng thư từ, rất ít khi gọi điện thoại."

"Vậy con trai của Cố lão gia..."

"Không biết." Sắc mặt của Cố Trường Thanh đen lại: "Rất lâu không liên lạc rồi, cũng không biết nó bây giờ sống hay chết nữa."

Bạch Tịnh Trần không nghĩ kết quả sẽ như thế này: "Vậy đã bao lâu rồi ông không liên lạc với con trai của mình?"

Cố lão gia có vẻ mệt mỏi, ông ngả người ra sau ghế, thở dài rồi nói: "Mười mấy năm rồi. Nó thường hay như vậy, thường thường tìm không thấy người đâu, tôi đã quen rồi."

"Vậy nếu tôi muốn liên hệ với ông ấy thì tôi phải tìm như thế nào?" Thái độ của Bạch Tịnh Trần có chút gấp gáp, nếu không tìm thấy người này thì tất cả tin tức sẽ lại bị đứt nữa.

Cố Trường Thanh lắc đầu.

"Tìm không được đâu." Trong tiếng thở dài có mang theo sự bất đắc dĩ: "Nếu tôi có thể tìm được nó tôi nhất định sẽ đánh gãy chân nó."

Đứa con trai này đã khiến ông cảm thấy rất phiền lòng, từ nhỏ đã không đi theo con đường ông dọn sẵn, lần này thì tốt rồi, mất tích đã mười mấy năm.

Sắc mặt Bạch Tịnh Trần rất bối rối: "Vậy Cố lão gia, con trai của ông đã kết hôn chưa?"

"Kết hôn? Hừ!" Nói đến chuyện này, Cố Trường Thanh hết sức nóng giận: "Quả thật là đứa không biết điều, tiểu tử thối đó từng đưa một cô gái về đây, bất quá nghĩ lại, hình như cô gái đó cùng họ với cậu."

Bạch Tịnh Trần lập tức trở nên kích động, nhưng biểu cảm trên mặt hắn được khống chế rất tốt, dù là Cố Trường Thanh cũng nhìn không ra.

Không sai, hắn không tìm sai người.

Đích thật là Cố gia rồi.

Như vậy, nói cách khác, cô vợ nhỏ của hắn...

"Nhưng sau đó, vì tôi không đồng ý hôn sự của hai đứa nó, vì vậy hai đứa nó không nói lời nào mà biến mất luôn." Chuyện của năm đó, Cố Trường Thanh chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy đau đớn.

Một câu nói thôi đã phá vỡ tất cả hy vọng của Bạch Tịnh Trần.

Biến mất.

Hắn phải đi đến nơi nào tìm?

"Sau đó Cố lão gia không liên lạc với bọn họ sao?" Bạch Tịnh Trần vẫn không từ bỏ, đây là hy vọng cuối của hắn, nếu chút ít hy vọng này cũng không còn thì quốc gia của hắn thật sự đã toi rồi sao?

Cố Trường Thanh nghi ngờ: "Tôi nói này Bạch tiên sinh, con trai tôi có quan hệ gì với cậu? Hay cậu muốn biết điều gì? Tại sao cứ hỏi chuyện của nó?"

Bạch Tịnh Trần ngượng ngùng, nhất thời không biết nói như thế nào: "Cố lão gia, không dám giấu gì ông, con trai của ông có lẽ biết người tôi cần tìm ở đâu, vì vậy... Vì vậy tôi nhất định phải tìm ra ông ấy."

Cố Trường Thanh khoát tay, "Cậu đi tìm đi, nếu như tìm được nó, nhớ nói với tôi một tiếng." Ông cũng đã lâu không gặp con trai của mình rồi.

Bạch Tịnh Trần hết cách, chỉ đành rời đi.

Nếu năm đó Chủ Thượng cùng Cố Thiên Thụy rời khỏi Cố gia rồi đi đến địa chỉ Chủ Thượng đưa cho hắn, vậy thì bây giờ Cố Thiên Thụy đi đâu rồi?

Chủ Thượng nói rồi, cô vợ nhỏ của hắn ở cùng Cố Thiên Thụy, bây giờ chỉ có tìm thấy Cố Thiên Thụy thì mới có thể tìm ra vợ hắn.

"Ông nội, người vừa rồi là ai vậy ạ? Lúc Cố Hữu trở về vừa đúng lúc thấy Bạch Tịnh Trần đi ra, về đến nhà, hắn lập tức hỏi Cố Trường Thanh còn đang ngồi trong phòng khách ngẩn người nhìn thứ trong tay mình.

Cố Trường Thanh lắc đầu: "Bạch Tịnh Trần, người đã cứu hồ ly."

Cố Hữu trợn tròn mắt, người đó chính là người đã cứu An Nhiên à.

"Nhưng anh ta đến tìm ông làm gì vậy?"

"Ông cũng không biết." Cố Trường Thanh cầm bản viết tay trực tiếp đi về thư phòng.

Thấy dáng vẻ không muốn nói chuyện của ông nội, Cố Hữu liền biết tâm trạng của ông không tốt, nếu đã không tốt thì bây giờ hắn nên đi đến Phó gia, có lẽ An Nhiên vẫn ở đó.

"Ông nội, con đi đến nhà Phó gia gia nhé. Tối nay sẽ không về ăn cơm đâu." Cố Hữu hướng về thư phòng và hét lớn, sau đó rời đi.

Cố Trường Thanh ngồi trước bàn sách, xem nội dung của bản thảo trong tay. Vẻ mặt có chút khó hiểu.

Cuối cùng ông ta thở dài rồi đặt bản viết tay sang một bên, cầm điện thoại trên bàn lên, bấm một dãy số.

Đầu dầy bên kia nhanh chóng có người bắt máy.

"Đem tất cả thông tin của Bạch Tịnh Trần đến cho tôi, tôi phải điều tra một chút về cái người tên Bạch Vân Y kia."

Bạch Vân Y là cô gái năm đó Cố Thiên Thụy chết mê chết mệt, mấy năm trước, ông không hề đi điều tra về người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này. Nhưng bây giờ xem ra phải tìm hiểu về cô ta một chút.

"Boss, lô hàng này của chúng ta bị cướp rồi." Rice mở cửa văn phòng, nét mặt nghiêm túc xen lẫn tức giận.

Caesar xoay ghế lại rồi nhẹ giọng nói:"Vẫn là đám người của Tần Môn?"

Rice gật đầu.

Gần đây Tần Môn dường như đối đầu với bọn họ, cho dù bọn họ làm gì thì Tần Môn cũng nhúng tay vào, không phải cướp hàng hoá của bọn họ thì cũng là giành thị trường của họ.

Công ty bọn họ mặc dù có sức ảnh hưởng lớn trên thế giới, nhưng ở Hoa Hạ, ở Đế Đô, vẫn là Tần Môn có tiếng nói hơn, ít nhất so bọn họ thì Tần Môn lợi hại hơn mấy phần.

Cho dù nói thế nào thì Tần Môn cũng là công ty ở đây, còn bọn họ là từ nơi khác đến.

Khải Táp gõ nhẹ lên bàn, dưới lớp mặt nạ bạc là một khuôn mặt không chút biểu cảm nào. Tuy nhiên, không khí xung quanh hắn đã hoàn toàn thay đổi.

"Xem ra, hắn thật sự muốn dây dưa với tôi."

Diêm Tử Diệp không ngốc, chuyện của năm đó hắn đã biết bảy tám phần rồi, nếu bây giờ hắn vẫn không biết năm đó là ai giở trò thì Diêm Tử Diệp hắn cũng không leo lên cao như thế.

Sau lần gặp mặt ở bệnh viện, Diêm Tử Diệp đã chĩa tất cả mũi nhọn vào Caesar.

Năm đó hắn không nên giữ mạng Diêm Tử Diệp mà nên sớm trừ khử hắn ta. Như vậy thì bây giờ cũng không xuất hiện chuyện như thế này.

"Cậu nói xem, nếu năm đó tôi giết hắn ta thì đơn giản nhiều rồi." Caesar lắc đầu, năm đó thủ đoạn của hắn vẫn chưa đủ độc ác.

Rice không hiểu nhìn Caesar, nhưng Caesar lại im lặng không nói gì.

"Nếu hắn đã muốn những thứ đó, vậy thì cứ để hắn lấy đi." Dù sao cũng không phải thứ gì quan trọng. Một hai lần cướp rất vui phải không? Vậy thì bọn họ cùng chơi một ván lớn nào.

Rice thấy boss không nói gì thêm thì xoay người rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, hắn ta vẫn khó hiểu nhìn boss của mình một cái.

"Môn chủ, mọi chuyện đã làm xong rồi." Người đàn ông mặc áo đen đặt một văn kiện lên bàn làm việc của Diêm Tử Diệp.

Người đàn ông đó là người Diêm Tử Diệp mới nhận làm gần đây, tên là Tả Tín Hồng, bây giờ là thư ký của Diêm Tử Diệp.

Diêm Tử Diệp đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh đông bên ngoài rồi ừ một tiếng.

"Môn chủ, đường chủ muốn gặp ngài." Tả Tín Hồng nhìn bóng lưng của Diêm Tử Diệp, hắn do dự cả buổi mới dám lên tiếng.

Gần đây Kiều Tử Du luôn tìm hắn, nói là muốn gặp môn chủ.

Hắn chỉ là một tên thư ký nhỏ bé, sao có thể ngăn đường chủ chứ, nhưng đường chủ này nếu xông vào thì tốt rồi, không biết làm sao mà lại tuân theo quy định, đợi người vào thông báo.

Hắn bây giờ hầu như ngày nào cũng phải thông báo một tiếng, lần nào cũng nhận lại ánh mắt lạnh lùng của môn chủ, đây quả là chuyện vô cùng thê thảm mà.

Nhịp tim của Tả Tín Hồng vô cùng nhanh, hắn không biết môn chủ có tức giận như lúc trước không, hay mà sẽ mặc kệ hắn

Điều hắn mong muốn nhất bây giờ là môn chủ mặc kệ hắn, nếu môn chủ mặc kệ hắn, vậy thì hắn sẽ có thể cho vị đường chủ xinh đẹp nhưng đầy bạo lực kia câu trả lời rồi.

Nhưng lần này có chút khác biệt.

"Để cô ta vào đi."

"Vâng, tôi sẽ bảo cô ấy đi..." Không đúng, Tả Tín Hồng nhìn môn chủ của mình. Vừa rồi hình như môn chủ bảo để đường chủ vào?

"Vậy thì...Tôi, tôi sẽ đi nói với đường chủ."

Nói xong, Tả Tín Hồng hoang mang rời đi.

Hắn đã sớm nghe nói đường chủ thích môn chủ, nhưng môn chủ đã có người phụ nữ mà mình yêu thích, đường chủ cứ ngốc nghếch chờ đợi, chả lẽ bây giờ đường chủ đã chờ đến ngày ra hoa rồi sao?

Tả Tín Hồng vội vàng chạy ra ngoài thông báo với Kiều Tử Du đang đứng đợi: "Đường chủ, môn chủ nói người có thể vào trong."

Kiều Tử Du giật mình, vẻ mặt của cô có chút kinh ngạc.

Tả Tín Hồng thầm cười trong lòng, xem ra đến cả đường chủ cũng không ngờ môn chủ lại đồng ý cho cô vào?

Kiều Tử Du hai năm nay mập lên không ít. Thậm chí khuôn mặt của cô cũng đã tròn lên.

Bản năng của người mẹ trên người cô rất đậm, so với hai năm trước mà nói thì có thể nói là cách biệt một trời một vực.

Kiều Tử Du đẩy cánh cửa văn phòng ra rồi cẩn thận đi vào, lúc cô nhìn thấy bóng dáng đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt cô hiện lên một tia ái mộ, còn lại là đắng cay.

Cả đời này cô cũng không thể ở cùng với hắn được.

Nếu như từ lúc bắt đầu cô biết... Thì bây giờ cô cũng không đi đến tình trạng như thế này.

"Môn chủ." Kiều Tử Du lén thở dài một hơi, cung kính đáp.

Cô và hắn bây giờ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới. Đến tình bạn năm đó cùng lớn lên cũng không còn nữa.

Mặc dù bây giờ cô vẫn là đường chủ Xích Huyết Đường của Tần Môn, nhưng trong tay cô bây giờ đã không còn thực quyền nữa, hiện tại cô giống như một phế nhân vậy.

Diêm Tử Diệp không có động tĩnh gì.

"Môn chủ, tôi muốn từ chức." Đây là mục đích đến đây của Kiều Tử Du, cô đã nghĩ rất lâu, bây giờ, ở Tần Môn, cô đã không còn tác dụng nữa, không nhất thiết ngày nào cũng như thế, hơn nữa cô còn nghe nói, người đó đã trở về rồi.

Người đã mất tích hai năm trở về rồi, môn chủ mặc dù nhìn không có thay đổi gì nhưng cô có thể cảm nhận được môn chủ lúc này đang rất vui.

Ít nhất, trong lòng hắn cũng rất vui.

"Không được!" Diêm Tử Diệp không suy nghĩ mà trực tiếp cự tuyệt.

Kiều Tử Du bật cười, bây giờ cô có thể nghe câu nói đó là đủ rồi.

"Tôi có thể tự nuôi bản thân, bây giờ tôi có một tài khoản tiết kiệm nhỏ, tôi..."

"Kẻ thù của cô quá nhiều." Diêm Tử Diệp không xoay người lại, bây giờ hắn không muốn nhìn Kiều Tử Du, hắn chau mày, thấp giọng nói

Kiều Tử Du vui vẻ cười: "Không ngờ, đến bây giờ anh vẫn quan tâm em."

Cô vốn nghĩ rằng hắn sớm đã từ bỏ cô rồi.

Hai năm trước, sự ra đi của Nguyên Phi là do cô nhúng tay vào, cô không biết tại sao mình lại để hắn đi, nhưng cô biết nếu để Nguyên Phi rơi vào tay Tần Môn thì hắn chỉ có một con đường chết.

Cô thả hắn mà không nói với Diêm Tử Diệp.

Nguyên Phi đi rồi, hai năm nay vẫn không có tin tức gì.

Còn cô...

Kiều Tử Du cười rồi sờ bụng mình, cô bây giờ không còn gì nữa.

Diêm Tử Diệp không nói gì nữa.

Hắn sẽ không tin tưởng Kiều Tử Du nữa, cho dù hắn tin cô thì những người khác ở Tần Môn cũng sẽ không tin cô. Tần Môn không cần một người lãnh đạo như vậy.

Hắn vẫn không đuổi cô ra khỏi Tần Môn là vì muốn bảo vệ cô.

Diêm Tử Diệp bây giờ đã không còn chút tình cảm nào nữa.

Hắn bây giờ chỉ muốn bảo vệ người duy nhất có quan hệ với hắn và Tần Gia thôi, cô ta là người do Tần Gia cứu về, là người do Tần Gia nuôi lớn. Nếu cô ta muốn chết thì cũng phải chết trong tay Tần Gia chứ không được chết trong tay kẻ khác.

"Về đi. Sau này đừng đến nữa." Diêm Tử Diệp vẫn không quay đầu lại, giọng nói của hắn vẫn trầm thấp, đôi tay mang găng tay trắng của hắn vén tấm màn cửa sổ, ánh chiều tà của mặt trời xuống núi làm những ngọn núi ánh vàng lên trông thật đẹp.

Kiểu Tử Du cũng không nói gì, trong đầu cô cứ nghĩ tới câu nói sau này đừng đến nữa.

Đây là kết cục của cô sao?

"Cô đã trả giá rồi, tôi cũng sẽ không làm khó cô." Diêm Tử Diệp nói tiếp: "Nhưng sau này, nếu như xảy ra chuyện tương tự thì tôi sẽ không cho cô cơ hội nữa."

Ánh mắt Kiều Tử Du trở nên mơ hồ, chuyện của năm đó cô vẫn nhớ mồn một.

Năm đó mọi người đều kêu giết cô nhưng hắn đã cứu cô vào khoảnh khắc quan trọng nhất. Người tên Tần Lam cũng chính vào lúc đó xuất hiện.

Mọi người vây quanh cô ta, một số người bất mãn với Diêm Tử Diệp đứng ra ủng hộ cô ta, kêu gào bảo rằng Tần Lam mới là môn chủ chính thức của Tần Môn, yêu cầu Diêm Tử Diệp thoái vị.

Nếu Tần Lam là môn chủ thật sự thì Diêm Tử Diệp nhất định không nói gì mà sẽ thoái vị. Nhưng đối với một Tần Lam giả thì Diêm Tử Diệp làm sao có thể thoả hiệp được chứ?

Bây giờ Tần Môn đang phân làm hai phái, mặc dù người bên phía Tần Lam giả kia không đáng ngại nhưng vẫn gây ra tổn thất đối với Tần Môn.

"Vậy... Cảm ơn môn chủ."

Kiều Tử Du cười khổ xoay người rời đi, nhưng lúc cô quay người thì động tác của cô có chút cứng ngắc, nhìn kỹ thì sẽ thấy cô có một cái chân thọt, mặc dù không thấy rõ nhưng nếu chú ý thì có thể nhìn ra.

Và đây cũng là chuyện của hai năm trước.

Mặt khác.

Trong phòng thí nghiệm, một gã mặc đồ thí nghiệm màu trắng lớn tiếng nói: "Thành công rồi! Tôi thành công rồi!"

"Tìm...mau gọi điện cho boss, nhanh!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-257 )