Chẳng phải khúc tuệ tuệ bị dẫn về phó gia rồi hay sao? (2)
← Ch.220 | Ch.222 → |
Bên trong một căn phòng có kiểu dáng Trung Âu.
Caesar đang đứng trước một bức tranh, trong tay còn cầm một cây cọ, tay còn lại cầm bảng màu, xung quanh bày bừa bộn màu vẽ và cọ.
"Chủ tử, đã dẫn người về rồi." Rice khẽ gõ cửa, dẫn theo một người trông có vẻ là nhân viên phục vụ bước vào.
Caesar không ngước mặt lên, tiếp tục vẽ như không có gì xảy ra. Tay của hắn vẫn tiếp tục sơn sơn phết phết, tập trung đến mức khiến Rice không dám làm phiền hắn. Hai năm qua, chủ tử suốt ngày mải mê vẽ vời, hơn nữa chỉ mãi vẽ mỗi bức này. Nội dung của bức tranh này rốt cuộc là gì, Rice cũng không biết. Bởi vì trước giờ, chủ tử không cho phép ai bước vào phòng vẽ, chỉ được đứng cách đó hai mét.
Người đàn ông mặc đồ phục vụ ở khách sạn Lệ Tinh trông rất ưu tú. Anh ta chỉ là một nhân viên tiếp khách ở tầng sáu thôi. Anh ta không biết sao mình đột nhiên bị dẫn đến một căn phòng xa hoa như thế này. Nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc kia, tên nhân viên phục vụ này bất giác cảm thấy bủn rủn.
Hắn không biết người này là ai, nhưng có thể khiến giám đốc của họ phải kính cẩn cúi chào thì thật hiếm thấy ở Đế Đô. Một tên cấp dưới mà lại có thể khiến giám đốc sợ đến như vậy, xem ra tên chủ tử này còn lợi hại hơn nhiều. Rice cùng nhân viên đứng ở một bên đợi cho đến khi Caesar buông cọ xuống.
Tên nhân viên thở dài. Hắn nghĩ rằng ông chủ tử sẽ hỏi hắn có chuyện gì, nhưng hắn đợi rất lâu vẫn không thấy ông ta hỏi gì. Hắn ngước lên nhìn, thấy ông ta đang mải mê vẽ tranh. Ông ta quan sát bức tranh, cuối cùng quay mặt qua, ánh mắt lạnh lẽo dần trở nên ấm áp. Ông ta nhìn Rice, ngoắc tay ra hiệu cho Rice.
Rice bỗng giật mình. Dù không biết chủ tử rốt cuộc có ý gì, nhưng hắn cũng bước lên phía trước. Rice đến chỗ cách bức tranh nửa mét thì dừng lại: "Chủ tử."
Xem kìa, người của hắn thật biết tuân thủ nguyên tắc. Caesar tỏ vẻ rất hài lòng với hành động của Rice. Hắn rất thích những người biết thân biết phận.
"Qua đây." Caesar khoát tay gọi Rice.
Lần này, Rice hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Nếu không thì hắn cũng đã không ở bên cạnh Caesar nhiều năm như vậy. Rice tiến lên phía trước, hắn đứng bên cạnh chủ tử.
"Sao, có phải là rất giống không? Sinh động lắm đúng không?" Caesar đem bức tranh đưa đến trước mặt Rice, nói một cách vô cùng tự hào.
Rice nhìn nội dung của bức tranh, hắn chợt sững người. Hắn hoàn toàn không ngờ, chủ nhân đã dùng hai năm chỉ để vẽ chân dung một người.
Không sai, trong bức tranh là một cô gái. Cô gái có ánh mắt lạnh lùng, tóc dài ngang vai, mặc một bộ trang phục màu đen. Bên cạnh cô ấy không có ai, một mình ngồi bên bờ cát, dường như đang chăm chú nhìn thứ gì đó.
Một bức tranh rất sinh động. Ít nhất, Caesar cũng đã vẽ Phó An Nhiên như thể cô vẫn còn sống, trông rất xinh đẹp.
"Chủ tử..." Rice không biết nên nói gì.
Hắn không ngờ chủ tử lại trở nên như vậy. Hai năm trước, khi họ nhận được tin Phó An Nhiên mất tích, chủ tử đã tức tốc phái người đi Venezuela tìm cô, nhưng kết quả lại không tìm được. Rice biết rõ, rất nhiều người đều đi tìm kiếm tung tích của Phó An Nhiên. Thậm chí không ít người nói rằng An Nhiên đã chết.
Chỉ có chủ tử một mực khẳng định, Phó An Nhiên không thể chết dễ dàng như vậy, tiếp tục tìm. Lúc đó, Rice mãi mãi không thể quên biểu cảm của chủ tử. Hắn trông thì có vẻ đang hưng phấn, nhưng trong sự hưng phấn đó lại kéo theo sự cực đoan.
Những thuộc hạ hắn phái đi không tìm được người không những không bị trừng phạt, ngược lại còn được thưởng một số tiền lớn. Lúc đó, Rice đã nghĩ rằng não của chủ tử có vấn đề. Nhưng, sau này xảy ra quá nhiều chuyện khiến hắn phải thay đổi suy nghĩ. Chủ tử nhà hắn vẫn bình thường.
"Có phải là rất giống không? Tôi đã nói rồi mà, cô gái này làm gì chết được chứ." Caesar tự nói một mình, sau đó lại tập trung ngắm bức tranh.
Tên nhân viên phục vụ đang rất sợ hãi. Hắn không biết mình bây giờ nên làm gì, thậm chí chân cũng không cử động được. Hắn vẫn còn nhớ, lúc hắn cùng người tên Rice này rời khỏi, giám đốc đã nói với hắn, phải chú ý tới hành tung của người bên cạnh.
Hắn cũng nhớ rằng, khi nãy, lúc ông chủ tử không nói chuyện, người tên Rice này đã ngoan ngoãn đứng bất động ở đây. Lúc ông chủ tử gọi qua, người tên Rice cũng chỉ bước tới bên cạnh rồi dừng lại chứ không tiếp tục tiến lên phía trước.
Chắc chắn, quy tắc trong ngôi nhà này rất nghiêm ngặt, nếu như hắn sơ hở không chú ý thì có thể cái mạng này không giữ được. Tim hắn đập rất nhanh, nhưng hai người họ hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hắn. Toàn thân hắn căng cứng, chân cũng bắt đầu tê, hắn không biết lát nữa có đi được hay không.
Lúc hắn định phát ra âm thanh gì đó để nhắc nhở hai người họ về sự tồn tại của mình, thì ông chủ tử đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn hắn.
"Anh qua đây."
Chân hắn tê rần rần nhưng vẫn cố nhịn và bước về phía hai người họ. Có điều, tên nhân viên phục vụ này rất thông minh, nếu không thì hắn cũng không được lên tầng sáu hầu hạ. Hắn dừng lại phía trước Rice.
Rice và Caesar nhìn thấy cử chỉ của hắn đều thấy bất ngờ, nhưng Caesar lại bật cười.
"Quả nhiên là một người hiểu chuyện."
Tên nhân viên không dám lên tiếng.
"Người mà anh cần hầu hạ tên là gì?" Caesar nhìn tên nhân viên, nhẹ giọng hỏi.
Nhân viên phục vụ không biết ông ta muốn hỏi ai. Người hắn hầu hạ rất nhiều, hỏi cụ thể là ai thì hắn cũng không biết. Bên trong khách sạn, không ít người làm nghề đó. Cũng giống như tên nhân viên phục vụ này vậy, dù hắn chỉ là một nhân viên bình thường phục vụ khách ở tầng sáu, nhưng lúc các quý bà cần, hắn vẫn có thể phục vụ những chuyện có thể khiến họ vui vẻ. Đương nhiên những chuyện này đều cần phải cởi quần áo.
Nhân viên phục vụ nghĩ, có phải những người đã từng qua đêm với hắn đều là tình nhân hoặc vợ của ông chủ không. Nếu thật sự là như vậy thì ngay cả bản thân hắn sẽ chết như thế nào hắn cũng không biết.
"Ông chủ, tôi không hiểu ý ông đang nói, tôi..."
Hắn rất muốn nói rằng hắn thật sự không biết đó là người phụ nữ của ông chủ. Nhưng cuối cùng, hắn lại đem những lời đó nuốt vào trong bụng. Bởi vì, hắn nói như vậy chẳng khác nào không đánh mà tự khai.
"Nguyên nhân của vụ nổ 608 là gì, có biết không? Bên trong có ai ở và ai đã đi ra, hai ngày nay anh đã thấy những ai?" Caesar tuỳ tiện hỏi.
Nghe thấy những câu hỏi của Caesar, tên nhân viên phục vụ thở dài. Xem ra, ông chủ tử chỉ muốn hỏi về vụ nổ.
"Bộ đối ngoại vẫn chưa đưa ra đáp án chính thức. Nhưng tôi nghe nói, thứ gây nổ là từ toà lầu đối diện ném qua, khách sạn này sao lại có thể phát nổ được chứ." Xem ra tên nhân viên này không hề sợ hãi đến mức đó, chưa gì mà hắn đã nói như máy phát thanh.
"Sau đó thì sao?"
"À, sau đó, có một vị khách tên Bạch Dạ trong 608, thân thế của cô ấy rất dữ dội. Bất kể là đi đâu đều dẫn theo rất nhiều vệ sĩ. Thậm chí, ngay cả lúc đi nhà hàng ăn cơm cũng phải giải tán mọi người."
"Ồ?"
"Theo lời giám đốc nói, cô gái tên Bạch Dạ này xuất thân không tầm thường, nhưng rốt cuộc là dữ dội đến mức nào thì không ai biết. Còn nữa, tôi đã gặp Tô Kình Thiên ở tầng sáu. Tên Tô Kình Thiên được nhiều người đồn đại là một người trẻ tuổi tài sắc vẹn toàn trong giới thương gia, nổi tiếng với những thủ đoạn tàn độc." Chắc chắn, tên nhân viên phục vụ này là một fan hâm mộ của Tô Kình Thiên.
Tên nhân viên này không nhìn thấy Phó Quân Hoàng. Hơn nữa, giám đốc Vương cũng không phải ngu dốt, không thể nào để Phó Quân Hoàng xuất hiện ở khách sạn của bọn họ. Sau vụ nổ, khắp nơi đều bảo rằng, chuyện này có thể che giấu thì cứ che giấu, không thể che giấu được nữa thì hãy tính. Vì vậy mà tên nhân viên này mới không biết chuyện Phó Quân Hoàng cũng xuất hiện ở tầng sáu, ngay hiện trường xảy ra vụ nổ.
Caesar chớp chớp mắt, chẳng lẽ hắn đã nhớ nhầm? Người đó không phải cô? Dù cô có lợi hại đến đâu thì cũng không thể trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi mà khôi phục được thân phận, khiến tổng giám đốc khách sạn Lệ Tinh phải dè chừng. Chắc hắn đã nghĩ quá nhiều rồi.
Rice nhìn chằm chằm chủ tử, sau đó mới nói: "Còn chỗ nào chủ tử cảm thấy đáng nghi nữa không?"
Tên nhân viên liếc Rice một cái rồi nói: "Không còn điểm gì đáng nghi nữa. Chỉ là tôi nghe nói, lần này tên Tô Kình Thiên nổi trận lôi đình, bởi vì người phụ nữ của hắn đã không may xảy ra chuyện trong vụ nổ."
Ánh mắt của Caesar bỗng thay đổi. Hắn đem bức tranh đưa tới trước mặt tên nhân viên phục vụ.
"Đã từng gặp qua người con gái trong bức tranh này chưa?"
Sau khi nhìn thấy bức tranh, tên nhân viên ngẫn người, hắn ngạc nhiên nói: "Ông chủ, ông thật lợi hại, không ngờ ông cũng quen tiểu thư Bạch Dạ."
Sau khi tên nhân viên nói xong, hắn liền thở dài nhẹ nhõm. May là lúc nãy hắn không nói xấu Bạch Dạ, nếu không thì hắn chết chắc rồi.
Caesar nhìn xuống, trầm ngâm: "Anh có chắc là đây chính người tên Bạch Dạ không?" Hắn chỉ vào người trong tranh lần nữa, giọng không giấu được sự hưng phấn.
"Không sai, mấy ngày nay tôi đều chuyển đồ cho tiểu thư Bạch Dạ. Tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm người." Tên nhân viên gật đầu.
Caesar cười phá lên, lớp mặt nạ bạc kia toả ra một luồng sáng lạnh. Nhưng đột nhiên nhớ ra vụ nổ đó, nghĩ rằng cô có thể đang bị thương, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng, ánh mắt hắn bỗng sa sầm lại.
"Cô ấy đang ở bệnh viện nào?"
Sự thay đổi chóng mặt của Caesar khiến tên nhân viên tạm thời không kịp phản ứng. Hắn bị doạ đến mức không biết nên nói gì.
"Chủ tử đang hỏi anh đấy." Rice nhíu mày nhắc nhở.
"Trong bệnh viện quân đội Mỗ Mỗ, phòng chăm sóc đặc biệt." Tên nhân viên sực tỉnh, vội trả lời.
Hắn nghe giám đốc nói vậy, hơn nữa còn nghe nói tất cả chi phí đều do khách sạn chi trả. Cách sofa không xa, Caesar lấy một tấm vải ra đậy bức tranh lại. Ánh mắt của tên nhân viên khẽ lướt qua, hắn thấy ông chủ tử đi thẳng ra ngoài cửa.
Rice thở dài, cho dù hắn biết chủ tử đang muốn làm gì, nhưng ngoài đuổi theo thì hắn không biết làm gì khác. Tên nhân viên đứng ngay cửa ra vào nhìn Rice với ánh mắt cầu xin, như thể không muốn ở đây một mình.
"Anh muốn tiếp tục ở đây sao?" Rice đi được một đoạn, nhìn thấy tên nhân viên không đuổi theo, lạnh lùng quay đầu lại hỏi.
Tên nhân viên giống như được giải phóng. Chân hắn không còn tê nữa, cơ thể cũng không còn khó chịu, hắn nhanh chân đuổi theo Rice, còn nhìn Rice với ánh mắt cảm kích. Đôi mắt long lanh kia không giấu được bốn chữ "Anh là người tốt".
Bên ngoài bệnh viện quân đội Mỗ Mỗ.
Một chiếc xe hơi đen dừng ở chỗ cách cổng không xa. Người trong xe đưa mắt về phía cổng, nhìn dòng người ra ra vào vào.
"Môn chủ, cậu muốn đi xác nhận mà, sao lại không xuống xe trực tiếp đi tìm người?" Lão Lưu liên tục thở dài, sau khi họ biết tin, môn chủ liền cho ông ta lái xe đến đây.
Nhưng điều khiến ông ta dở khóc dở cười là môn chủ không có ý định vào bên trong. Hắn chỉ ngồi trong xe chống cằm, hoàn toàn không ý thức được rằng mình đang cắn tay. Lão Lưu hiểu rõ, đứa trẻ này đang hồi hộp.
"Môn chủ, cậu chỉ là vào bên trong xác nhận thôi mà, cần gì phải lo lắng đến vậy."
Không ai có thể hiểu được tâm trạng của Diêm Tử Diệp lúc này. Ánh mắt hắn cứ nhắm về những người ra vào bệnh viện. Kính xe phản chiếu ra vẻ mặt nhợt nhạt của hắn.
"Nếu như tin tức lần này lại sai thì tôi nên làm gì đây?"
Hai năm qua, hắn nhận được rất nhiều tin giả, hắn từ hi vọng biến thành tuyệt vọng. Hắn không ngờ, lúc hắn biết được tin Gia đã hoàn toàn biến mất, điều đầu tiên hắn nghĩ là không thể nào. Chưa kể lúc đó có Phó Quân Hoàng bên cạnh, mà nếu chỉ có mình cô đi nữa thì với năng lực của mình, cô không thể nào để xảy ra chuyện được.
Nhưng suốt hai năm qua, hầu như cả thế giới đều nói Phó An Nhiên đã chết. Hắn biết Phó gia dẫn một người mới về nhà. Có lời đồn rằng, cô gái đó được Phó gia chọn làm vợ chính thức của Phó Quân Hoàng. Diêm Tử Diệp cho rằng đây chỉ là cách che mắt thiên hạ của Phó Quân Hoàng. Anh ta chỉ là muốn nói với cả thế giới rằng Phó An Nhiên đã không còn nữa. Như vậy, anh ta mới có thể một mình độc chiếm Gia.
Sao hắn có thể dễ dàng tin lời Phó Quân Hoàng được chứ? Phó Quân Hoàng nghĩ rằng âm mưu của mình rất hoàn hảo, không ai phát hiện ra sao? Hơ!
Lão Lưu thở dài, đứa trẻ này thật sự đang rất sợ hãi. Hắn rất cô độc. Ngoại trừ Tần Gia ra thì tất cả những người muốn tới gần hắn, hắn đều từ chối. Tần Gia chẳng phải là một người cô độc sao? Hai người cô độc đến với nhau thì sao có thể sưởi ấm cho nhau? Nếu như ngay từ đầu có kết quả thì chuyện cũng không đi tới nước này.
"Mặc dù kết quả không như cậu muốn, nhưng cậu đã cố gắng lắm rồi, không phải sao? Đừng tiếp tục như thế nữa." Lão Lưu không biết nên nói gì, bây giờ Tần môn cũng đã bắt đầu lung lay rồi.
So với mấy năm trước, hai năm nay Tần môn trông có vẻ hỗn loạn hơn, không những bè phái nhiều hơn mà còn có thêm sự xuất hiện của Tần Lam. Dù Tần Lam thật sự rất giống với Tần Gia, nhưng ai biết được cô ta là thật hay là giả chứ? Lão Lưu sống lâu như vậy, tình huống gì mà ông ta chưa từng gặp qua? Chỉ là trong Tần môn có không ít người muốn làm loạn, nhưng đối với cô gái xuất hiện đột ngột tên Tần Lam kia, ông ta tuyệt đối tin tưởng.
Nếu như Môn chủ không đưa ra câu trả lời, Tần môn này chắc chắn sẽ loạn lạc. Nhưng trong hai năm qua, Môn chủ dường như chỉ tập trung tới chuyện tìm kiếm Phó An Nhiên. Đối với việc của Tần môn, hắn hoàn toàn không giao quyền cho cấp dưới đi giải quyết. Giao thì dễ nhưng lấy lại thì rất khó.
Diêm Tử Diệp ngồi thẳng lưng lên. Lão Lưu nói rất đúng. Bất kể là tin tức lần này thật hay giả, hắn cũng phải đi xem thử. Ít nhất thì có thể cho bản thân một lời giải thích, không phải sao? Diêm Tử Diệp hít một hơi thật sâu. Ánh mắt yêu thương của lão Lưu đã giúp hắn có động lực xuống xe.
"Đi thôi, tôi đi cùng cậu." Lão Lưu vỗ vai Diêm Tử Diệp rồi cùng hắn xuống xe.
Lúc hai người họ xuống xe và đi về phía bệnh viện, có mấy chiếc xe vụt nhanh qua mặt họ và dừng lại ở bãi đậu xe. Xe còn chưa dừng lại thì người trên xe đã nhảy xuống. Ngay cả cửa còn không đóng, không tắt máy xe, chìa khoá cũng không rút, cứ vậy mà chạy thẳng vào trong bệnh viện.
"Chết tiệt, sao các người không đợi tôi!" Cô gái chửi xong thì thẳng tay cởi đôi giày cao gót ra rồi cầm trong tay, để chân trần mà chạy trên nền đất lạnh.
"Mẹ ơi! Tần Vô Song, cô muốn chết sao! Dì của cô đến đây, cô sẽ không đau đâu!" (cách nói đùa của Ngô Chấn) Ngô Chấn lớn tiếng hét, sau đó xông thẳng lên phía trước. Mặc cho người xung quanh nhìn ngó, hắn bế người đàn bà đáng chết đó lên vai, sau đó đi đến phòng mà họ muốn tới.
"Ngô Chấn, bỏ lão nương xuống! Nếu không thì lát nữa không xong với lão nương đâu!" Tần Vô Song bị Ngô Chấn vác trên vai, nhưng cô ta thấy tư thế lúc này không hề mệt mỏi, rõ ràng là Ngô Chấn có từng chú ý.
Mặt khác, Diêm Tử Diệp và lão Lưu đang trên đường đi đến dãy phòng chăm sóc đặc biệt. Đến nơi, Diêm Tử Diệp đứng trên hàng lang. Hắn không đi tìm vì hắn đã biết người hắn muốn tìm đang ở đâu rồi.
Chỗ rộng lớn với sáu binh sĩ đang đứng gác kia, không ai khác ngoài cô. Diêm Tử Diệp biết mình không thể tới gần. Hắn ngồi ở một góc, không nhìn về phía trước, cũng không động đậy, chỉ dán mắt lên cửa phòng bệnh, ngây người ra.
Lão Lưu nhìn thấy vậy, trong lòng cảm thấy bất lực. Ông ta lấy lại bình tĩnh, sau đó bước tới trước mặt sáu binh sĩ, cười tủm tỉm nói: "Các anh bạn, tôi muốn hỏi một chút, người ở trong phòng này có phải là khuê nữ của tôi không vậy?"
Lão Lưu tỏ vẻ thân thiện, ông cười hiền lành. Trong lòng của anh em binh sĩ, tất cả người già đều cần được yêu thương.
"Lão đại gia, chắc ông tìm nhầm chỗ rồi, ở đây không có khuê nữ của ông." Một binh sĩ trong số đó lên tiếng trả lời.
"Không phải à? Sao có người nói với tôi là ở đây chứ. Các anh mở cửa cho tôi xem đi, xem xem người bên trong có phải là khuê nữ nhà tôi không?" Lão Lưu nhìn thấy của phòng đóng kín, vẻ mặt nghi ngờ.
Vẻ mặt đáng thương kia khiến các anh em binh sĩ lương thiện cảm thấy mềm yếu. Các binh sĩ biết lúc này giáo quan của bọn họ đang kể chuyện cho vợ của anh ấy nghe, thấy không có gì nữa liền nói nhỏ với lão Lưu:
"Lão đại gia, sau khi cho ông xem, nếu như không phải khuê nữ của ông thì ông không được nói thêm bất cứ điều gì nữa."
"Được!" Lão Lưu nhìn những binh lính với ánh mắt đầy cảm kích.
Một binh sĩ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lộ ra một khe hở, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy được Phó Quân Hoàng và An Nhiên đang ở bên trong.
Trên đùi Phó Quân Hoàng đặt một quyển sách, một tay đỡ lấy An Nhiên. An Nhiên trông rất điềm tĩnh, trên môi còn nở một nụ cười, xem ra tâm trạng của cô rất tốt.
Binh sĩ thấy phản ứng của lão đại gia, gần như đã hiểu ra, anh cẩn thận khép cửa lại.
"Lão đại gia, ông đã thấy rồi đó, đây..."
"Cảm ơn! Cảm ơn mọi người, cô ấy thật sự không phải khuê nữ của tôi. Tôi phải đi tìm khuê nữ của tôi, thật cảm ơn lòng tốt của các anh em."
Binh sĩ bị lời cảm ơn của lão Lưu làm cho ngượng ngùng, anh đưa tay ra kình cẩn nói: "Vì dân phục vụ!"
Mọi người xung quanh đều bật cười, còn lão Lưu thì kính cẩn cúi đầu chào các binh sĩ. Tất cả sững sờ, bọn họ chưa kịp phản ứng gì thì lão Lưu đã đi khỏi.
Vừa đến góc, lão Lưu ngồi xuống bên cạnh Diêm Tử Diệp, yêu thương vỗ về Diêm Tử Diệp:
"Là cô ấy, lần này cậu không cần lo lắng nữa."
Đột nhiên, Diêm Tử Diệp ngẩng phắt đầu lên, nhìn lão Lưu với ánh mắt khó tin.
"Tôi tận mắt thấy Phó Quân Hoàng cũng ở bên trong."
Vậy thì không sai rồi, Gia của hắn, Gia của hắn không sao cả.
Lúc hắn đang thấy kích động thì bỗng có một giọng nói của ai đó đang tức giận hét lên:
"Phó An Nhiên! Nha đầu thối! Nếu không chịu cút khỏi đây cho lão nương thì lão nương sẽ giết cô ngay lập tức!"
← Ch. 220 | Ch. 222 → |