Lão soái ca, trừng trị bọn họ thôi! (1)
← Ch.197 | Ch.199 → |
Phó Quân Hoàng đã sớm có chuẩn bị, trong khoảnh khắc Thợ Săn ra tay, anh chuyển mình tránh thoát, sắc mặt lạnh lùng, cả người tỏa ra sự nguy hiểm khiến ba người có mặt ở đó đều khẽ giật mình.
Bọn họ không nghĩ rằng một học viên bình thường sẽ lại có khí thế như vậy.
Thợ Săn biết Phó Quân Hoàng, bởi vậy không lấy làm ngạc nhiên với khí thế của Phó Quân Hoàng, chỉ là vẫn bị anh ta uy hiếp.
Tên Phó Quân Hoàng này quả nhiên không tầm thường!
"Buông cô ấy ra!" Thợ Săn lạnh lùng nói.
Phó Quân Hoàng đứng một bên, nhìn Thợ Săn đang đứng trước cửa, gương mặt lạnh lùng mang theo biểu cảm khiến người ta không đoán được.
Buông ra? Làm sao có thể? Cả đời này anh sẽ không bao giờ buông cô gái trong lòng mình.
Cô là báu vật quý giá nhất trong cuộc đời này của anh.
Mà báu vật quý giá nhất thì làm sao có thể dễ dàng buông tay cơ chứ?
"Có biết tùy tiện xông vào phòng làm việc của sĩ quan huấn luyện thì sẽ phải đối diện với hình phạt như thế nào không?" Lúc Phó Quân Hoàng bước vào, Mike thu lại vẻ mặt cười đùa và xông xáo. Đối với người ngoài mà nói, Mike là đại diện tiêu chuẩn cho kiểu người trưởng thành và ổn định.
Trừng phạt?
Trong mắt Phó Quân Hoàng tràn ngập sự lạnh lùng.
"Tránh ra." Phó Quân Hoàng lạnh giọng nói, sắc mặt lại càng lãnh đạm hơn.
James nở nụ cười, trong mấy chục năm gần đây, đây là lần đầu tiên hắn bị đối xử như thế.
Tránh xa? Từ khi nào mà James hắn phải tránh đường cho người khác rồi hả?
"Nhóc con, tốt nhất cậu nên hiểu rõ bây giờ cậu đang ở đâu, ai mới là cấp trên." James phiền nhất những người không biết rõ vị trí của mình.
Lúc An Nhiên được Phó Quân Hoàng ôm vào lòng, cô không nhíu mày nữa, sắc mặt cũng ôn hòa hơn.
An Nhiên dựa vào ngực Phó Quân Hoàng, hai tay tự nhiên ôm lấy hông của anh, loại tín nhiệm này thật sự quá sâu sắc.
James nheo mắt nhìn, Mike vẫn trừng lớn hai mắt, còn tầm mắt của Thợ Săn vẫn dính chặt vào hai cánh tay của An Nhiên.
Cái thế giới này có phải hơi ảo diệu quá rồi không? Bọn họ có thể chứng kiến sắc mặt và động tác như thế của Tiểu Nữ Vương! Mẹ kiếp! Rốt cuộc gã đàn ông đó là ai!
Ánh mắt của James và Mike đổ dồn sang Thợ Săn, người đàn ông vừa xuất hiện kia trong có vẻ nhếch nhác, bộ đồ trên người anh ta lầy lội, dính đầy bùn đất, vừa nhìn đã biết anh ta là học viên trong trường học Thợ Săn.
Nếu đã là học viên lại còn ngông cuồng như vậy, đúng là không muốn sống nữa!
"Tránh ra!" Phó Quân Hoàng hoàn toàn không nghe lọt lỗ tai lời của James. Đối với anh mà nói, bảo bối hơn tất cả.
Cho dù ở trường học Thợ Săn hắn có bao nhiêu quyền lực thì bây giờ hắn cũng không có tư cách khai trừ anh. Anh biết thành tích mà anh tích lũy được luôn đứng đầu, thậm chí còn cách người đứng hạng 2 một quãng xa. Thành tích như thế cho dù Thợ Săn muốn khai trừ anh thì hiệu trưởng cũng sẽ không đồng ý.
Không cần nói hậu quả việc làm của Thợ Săn, chỉ nói riêng một nhân tài như Phó Quân Hoàng, bọn họ cũng rất muốn lôi kéo hắn.
"Nhóc con, cậu quả nhiên không biết tốt xấu." Mike lạnh lùng: "Thả người trong tay cậu ra, chúng tôi sẽ bỏ qua cho cậu. Bằng không, bây giờ chúng tôi sẽ lấy mạng cậu đấy!"
Phó Quân Hoàng khinh miệt nhìn Mike, anh có thể nhìn ra năng lực của ba người này đều không kém, thậm chí còn lợi hại hơn nhóm Ngốc Ưng mấy phần. Nếu anh liều mạng xông qua thì anh vẫn có thể đưa bảo bối đi, nhưng sau khi xông qua thì sao đây?
Đây chỉ vừa là ngày huấn luyện thứ hai.
Sau này còn hàng trăm giờ đồng hồ huấn luyện, anh...
"Số 2, cậu phải nghĩ rõ ràng xem bản thân mình rốt cuộc đang làm gì." Giọng nói Thợ Săn càng lúc càng lạnh lùng, vẻ mặt cũng trở nên lãnh đạm.
Phó Quân Hoàng nhìn Thợ Săn, lại nhìn cô gái đang ngoan ngoãn ngủ trong lòng, lông mày anh nhíu chặt, sau đó đi đến trước sofa một lần nữa, khom người cẩn thận đặt An Nhiên lên ghế, còn anh cũng không rời đi.
Phó Quân Hoàng định đứng dậy lại phát hiện An Nhiên đang nắm chặt góc áo của mình, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Anh cúi đầu thấp xuống, nhỏ giọng nói vài câu bên tai An Nhiên, An Nhiên liền buông lỏng tay.
Quần áo của An Nhiên và Phó Quân Hoàng đều ướt đẫm, đảo mắt một vòng quanh phòng làm việc liền nhìn thấy bên cạnh sofa có một cái chăn bông, chứng tỏ Thợ Săn thường xuyên qua đêm ở đây.
Anh nhíu mày một chút, mặc dù trong lòng không thích nhưng anh không muốn bảo bối của mình bị cảm lạnh.
Tiện tay đem chăn bông qua, đắp lên người An Nhiên. Sau khi xác định không còn vấn đề gì nữa, anh trầm mặc nhìn ba người đang quan sát từng nhất cử nhất động của mình.
Nếu như đến bây giờ Phó Quân Hoàng vẫn chưa đoán ra ba người này là ai thì anh không phải "vũ khí hình người" của Hoa Hạ nữa rồi.
Tần Lam học ba năm ở trường học Thợ Săn, nhưng trong ba năm này cô đã thiết lập không ít những mối quan hệ cho mình, có lẽ người có giao thiệp rộng như Tần Lam trên thế giới này không nhiều.
Mà vào năm cuối cùng, cô thân thiết với ba người có lai lịch lớn, nếu như anh đoán không lầm thì ba người trước mắt đây là ba người trong báo cáo điều tra.
"Các người muốn làm gì?" Nếu như là người của cô thì anh có thể lựa chọn tha thứ cho hành động của họ với cô.
James cười nói: "Nhóc con, cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?"
"Benjamin James, ngoài mặt là đại cổ đông của trường học Thợ Săn." Phó Quân Hoàng lãnh đạm nói, vẻ mặt lạnh nhạt.
Ngoài mặt là... Xem ra nhóc con này cũng biết nhiều quá nhỉ.
"Mike bé bỏng của anh, em nói xem, anh có nên giết người này không?" James nhéo nhéo cánh tay của mình, ánh mắt đáng sợ nhìn về phía Phó Quân Hoàng.
Mike nhún vai: "Em không có ý kiến, chỉ không biết người kia có ý kiến gì không." Nhìn thấy mức độ tín nhiệm của tiểu nữ vương với người này như, bọn họ không thể so sánh. Nếu như bọn họ giết chết người đàn ông này rồi, tiểu nữ vương sẽ không để bọn họ yên đâu.
James nhìn người đang cuộn mình ngủ, tỏ ý vừa rồi mình không nói gì cả.
"Cậu và cô ấy có quan hệ gì?" Mike lười đứng, hắn kéo một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống.
James cũng ngồi lên bàn làm việc của Thợ Săn, tiện tay cầm cốc nước lên uống.
"Vợ tôi." Hai từ đơn giản, vẻ mặt không thay đổi.
Phụt!
James phun hết nước trong miệng, suỵt chút nữa còn bị sặc chết.
"Cậu nói..." Tiếng thét gần như chói tai. Sau khi chạm phải ánh mắt của Mike, hắn ta im bặt, lập tức nhỏ giọng hỏi: "Cậu nói lại một lần nữa xem, vừa rồi tôi không nghe rõ."
"Vợ tôi." Đáp án không thay đổi, ngay cả động tác cũng giống nhau.
Cố gắng lắm Thợ Săn mới khống chế được vẻ mặt của mình, chỉ là ngay lúc này trong lòng hắn đang khiếp sợ không thôi.
Hắn nhớ mình đã từng hỏi Tiểu Nữ Vương điều kiện kén chồng của cô là gì, hắn vẫn nhớ rất rõ ràng, cô nói rằng cả đời này cô sẽ không kết hôn, không kết hôn thì làm sao có điều kiện chứ? Nhưng người đàn ông này là chuyện gì đây?
Hay nói cách khác, người đang nằm trên ghế sofa vốn dĩ không phải là người mà bọn họ đang tìm kiếm?
Duy chỉ có Mike thoạt nhìn cũng xem như bình thường, sắc mặt vô cùng bình tĩnh: "Cậu có biết cô ấy là ai không?"
"Vợ tôi." Lần đầu tiên Phó Quân Hoàng hoài nghi chỉ số thông minh của những người quen biết bảo bối của mình.
"Cậu không biết nói những lời khác à?" James nóng nảy: "Số 2 đúng không, tôi hỏi cậu, cậu hiểu rõ cô ấy chứ? Cậu có thể thõa mãn tất cả những yêu cầu của cô ấy chứ? Nếu như cậu không biết gì cả, không hiểu gì cả, không thõa mãn nổi cô ấy thì cậu..."
"Tôi biết nhiều hơn các người đấy." Một câu nói đã chặn chết lời của James.
"Ồ? Cậu cho rằng một ít hiểu biết của cậu thì chúng tôi không biết?" Trong mắt Mike xẹt qua một tia sáng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Phó Quân Hoàng sao có thể bị mắc lừa bởi một chút kỹ xảo kém cỏi như vậy: "Nếu như các người có thể điều tra thì tự các người sẽ biết, nếu như các người không điều tra ra, vậy thì tất nhiên là điều các người không thể biết."
Đây là lần đầu tiên Phó Quân Hoàng nói một câu dài như vậy kể từ khi Thợ Săn quen biết anh.
"Vậy thì cậu cho rằng cái gì thì chúng tôi nên biết, cái gì chúng tôi không nên biết?" Mike cười cười, thoạt nhìn vẻ mặt của hắn quá mức giả dối.
Thấy biểu cảm như vậy, James không đành lòng nhìn thẳng, nhưng Mike lại thấy bản thân mình làm rất tốt.
"Nói nhảm đủ chưa hả? Không cho các người biết dĩ nhiên có lý do, khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được một lát, các người không thể yên lặng một chút sao?" Giọng nói tức giận chợt vang lên.
Bây giờ An Nhiên tức đến mức muốn lật bàn, cô đã thế này rồi, đám người này sao lại không biết điều đến thế?
Kỳ thật, ngay từ đầu cô đã không nghủ, chẳng qua là nghĩ khó có được thời gian nghỉ ngơi nên tranh thủ một chút, nhưng không nghỉ ngơi được gì còn phải nghe đám người này lải nhải bên tai, đây thật sự là một trải nghiệm đau khổ.
Bởi vì vậy, sau khi cô bước chân vào văn phòng này, cô đã hoàn toàn phớt lờ bọn họ, cho dù bọn họ nói gì, cô cũng sẽ xem như không nghe thấy.
Thế nhưng, không ngờ rằng lão soái ca lại chạy đến nhanh như vậy, cô nghĩ né tránh vậy cũng tốt, không nghĩ tới tên Thợ Săn khốn khiếp ấy vậy mà dám chặn đường của cô, đúng là tìm cái chết!
Điều càng khiến cô bất ngờ hơn là cách làm của Phó Quân Hoàng, cô vốn cho rằng lão soái ca sẽ trực tiếp ôm cô đi, với năng lực của Lão Soái Ca, giải quyết ba người này chẳng phải là chuyện nhỏ sao? Nhưng anh lại đưa cô về chỗ cũ.
Lão Soái Ca nói bên tai cô: Yên tâm, anh sẽ giải quyết.
Anh giải quyết, giải quyết thế nào? Có phải anh đã đoán ra mối quan hệ giữa cô và những người này rồi không? Ngẫm lại cũng đúng, lão soái ca là ai chứ, ba người này biển hiện như vậy, làm sao có thể không nhìn ra?
Nhưng từ khi nào mà ba người này lại không biết điều như vậy, hỏi mãi không thôi, hỏi cái con khỉ ấy!
Thấy An Nhiên tỉnh rồi, thấy An Nhiên nổi nóng rồi, ba người bất giác đều đứng dậy khỏi vị trí của mình, sắc mặt nghiêm túc, ngay chính bọn họ cũng không phát hiện bây giờ bọn họ đang đứng kiểu quân nhân, kiểu quân nhân mà mấy chục năm rồi bọn họ đã không đứng.
Thấy An Nhiên đứng dậy, Phó Quân Hoàng hơi nhíu mày: "Ngủ tiếp đi. Không có việc gì."
"Bỏ đi, sớm muộn gì cũng phải nói, bây giờ giải quyết luôn đi." Hiện tại An Nhiên đã hoàn toàn ghét bỏ James rồi, lúc trước quả thực là đầu óc cô bị hỏng mất nên mới kể hết cho hắn ta nghe tất cả mọi chuyện.
James cảm giác được ánh nhìn của An Nhiên, vẻ mặt hắn oan ức, hắn cũng không nghĩ rằng sự tình sẽ đi đến nước này.
Hơn nữa bây giờ nhìn đến ánh mắt của Thợ Săn, haiz... Thật sự là, thật sự là... bây giờ hắn muốn đi chết thì phải làm sao?
Đừng nói năm đó Thợ Săn và Tiểu Nữ Vương không có khả năng, nói đúng hơn là bây giờ càng không có khả năng rồi.
Năm đó Tiểu Nữ Vương lấy lý do hắn ta lớn hơn cô năm tuổi mà cự tuyệt lời tỏ tình điên cuồng của Thợ Săn, bây giờ lớn hơn ba mươi mấy tuổi rồi, hắn ta lại càng không có hy vọng.
Kỳ thật năm đó ai cũng biết Tiểu Nữ Vương mượn cớ từ chối Thợ Săn thôi, nếu như gặp tình yêu đích thực ngay trước mặt, có ai lại bận tâm vấn đề tuổi tác cơ chứ?
Bây giờ nhìn xem, số 2 này chẳng phải lớn hơn Tiểu Nữ Vương rất nhiều sao? Kém nhau mười một tuổi đấy.
Vừa rồi James nhìn tư liệu về Phó Quân Hoàng trên bàn công tác của Thợ Săn, chậc chậc vài tiếng, thành tích của người này thật sự không ít, có thể xem là một thanh kiếm quý của Hoa Hạ.
Nếu như tên này thật sự là người đàn ông của Tiểu Nữ Vương, tuy rằng hơi kém một tý nhưng dù sao cũng có thể cho qua.
"Cô thật sự là... của Tiểu Nữ Vương của chúng tôi?" Mike có hơi kích động, thậm chí có chút không tin, hắn hoàn toàn không thể tin được Tiểu Nữ Vương sẽ mượn xác hoàn hồn gì gì đó.
Khi xông vào căn cứ huấn luyện, hắn chỉ tiện tay kéo theo một người, hắn chỉ muốn buộc James nói ra chuyện của Tiểu Nữ Vương mà thôi, không ngờ rằng hắn còn thật sự đánh bậy đánh bạ, trực tiếp kéo đến một người "chính chủ".
"Không phải." An Nhiên tức giận nói: "Không có chuyện gì nữa đúng không? Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây."
Nói xong, cô đứng dậy toan kéo Phó Quân Hoàng rời đi.
"Này không được!" Mike thoắt cái vọt đến trước mặt An Nhiên, suýt chút nữa hắn đã đưa tay kéo tay An Nhiên rồi: "Bây giờ cô không thể đi, cô, vừa rồi cô nói dối. James đã nói cả rồi, cô là Tiểu Nữ Vương."
"James đang lừa ông đấy." An Nhiên lạnh nhạt nói.
"Không đâu, James sẽ không lừa tôi đâu." Mike lập tức phản bác: "Hơn nữa tôi có thể cảm giác được cô là Tiểu Nữ Vương của chúng tôi, mặc dù cô thay đổi rất nhiều."
"Sau đó thì sao?" An Nhiên thở dài, buông tay Phó Quân Hoàng, chắc chắn lần này không chạy được rồi.
"Sau đó?" Cái gì sau đó?
"Không có việc gì đúng không? Thời gian chúng tôi rời đi quá lâu rồi, cần phải quay về." An Nhiên kéo Mike ra, muốn tiếp tục rời khỏi đó.
Mike chưa từ bỏ ý định, trực tiếp áp cả người lên cửa: "Tiểu Nữ Vương, cô có biết lúc tôi nhận được tin cô đã chết, tôi khổ sở thế nào không? Tôi không dám nói với tên đầu gỗ kia vì sợ rằng hắn sẽ không chịu được, mà thẳng tay "xử đẹp" những kẻ hiềm nghi."
Lúc này James lập tức chạy đến, ôm chặt Mike đang đỏ hoe mắt vào lòng mình, không ngừng trấn an: "Được rồi được rồi, đều là chuyện rất lâu rồi, bây giờ còn nói gì nữa."
Kỳ thật bọn họ đã sớm điều tra về cái chết của Tần Lam. Năm thứ ba sau khi Tần Lam qua đời, James và Mike đã bắt đầu điều tra về vấn đề này, chỉ là kết quả khiến bọn họ sốc đến mức suýt chút nữa lệch cả miệng, Mike không dám nói chuyện này với Thợ Săn.
Năm đó Thợ Săn cũng từng nói, chỉ cần Tiểu Nữ Vương không kết hôn, hắn sẽ một mực chờ đợi, nhất quyết chờ, vẫn cứ chờ... trong nháy mắt đã chờ đến ba mươi mấy năm.
Thợ Săn hơi ngẩn ra, đôi mắt rũ xuống, bên môi nặn ra một nụ cười khổ, hắn không nói lời cả, chỉ là ánh mắt vẫn dán chặt vào An Nhiên, thỉnh thoảng tầm mắt Thợ Săn quét sang Phó Quân Hoàng, gương mặt ấy còn vô cảm hơn gương mặt không cảm xúc của Phó Quân Hoàng.
"Tôi cho rằng, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa." Nếu đã không cùng giao lộ, vậy thì không cần quấy rầy, cứ đối xử với cô như đối xử với các anh em khác. Nếu không phải vì Tần Vũ Triết, cả đời này cô sẽ không quay về làm phiền bọn họ.
Đến Venezula, ngay cả bản thân cô cũng không biết xuất phát từ tâm trạng gì, sau khi hạ cách liền ra dấu tay như thế.
"Ồ vậy sao? Sẽ không xuất hiện trước chúng tôi thì không có ý định nói cho chúng tôi biết sự thật rằng cô không chết, để cho bọn tôi tiếp tục đau buồn như vậy à?" James cười lạnh, sắc mặt lãnh đạm.
"Tiểu Nữ Vương, cô có biết rốt cuộc bản thân mình tàn nhẫn thế nào không?" Lúc nói những lời này, ánh mắt Mike nhìn sang Thợ Săn. Vì Tiểu Nữ Vương mà Thợ Săn đã độc thân lâu như vậy, thậm chí chưa từng chạm qua một phụ nữ nào, bọn họ đều biết Tiểu Nữ Vương thích sạch sẽ, nếu đã đừng động chạm với phụ nữa khác, cô sẽ không thèm liếc mắt đến.
Vì một nguyện vọng xa xỉ kia mà Thợ Săn một mực chờ đợi đến tận bây giờ.
Thợ Săn có gì không được chứ? Muốn quyền có quyền, muốn thế có thế, cũng đẹp trai dễ nhìn, một người như hắn sao lại không tìm được phụ nữ thích hợp?
Đừng nói trước kia, bây giờ còn có một cô gái đang điên cuồng theo đuổi Thợ Săn, từ trước đến nay bên cạnh Thợ Săn không thiếu người theo đuổi, chỉ là trái tim của hắn ba mươi mấy năm nay đều đặt ở chỗ cô gái người Châu Á kia rồi.
Sao Phó Quân Hoàng có thể không cảm thấy sự khác thường lúc này, anh nhìn Thợ Săn, đôi con ngươi đen láy mang theo vài phần lạnh lùng.
Cho dù là ai, chỉ cần có tình cảm "khác thường" với bảo bối thì đều là kẻ thù của anh.
"Được rồi, chúng ta ngồi xuống từ từ nói." An Nhiên thỏa hiệp, cô kéo tay Phó Quân Hoàng quay lại ngồi trên ghế sofa lúc nãy.
Đối với sự chỉ trích của James và Mike, sao An Nhiên lại không hiểu chứ, cũng giống như đêm hôm đó, bọn người Tiểu Song đã nói, cô không thể quá ích kỷ.
"Vừa rồi James đại khái đã kể xong chuyện của tôi rồi, các người có muốn hỏi chuyện gì không?" An Nhiên để mặc cho bọn họ tùy ý hỏi, giọng điệu thản nhiên.
"Tên đàn ông này là ai?" Mike là người hỏi đầu tiên.
Hắn vẫn không tin người này là người đàn ông của Tiểu Nữ Vương. Tên này thoạt nhìn cũng không tệ, nhưng vừa nhìn là biết hắn ta là loại lạnh lùng đến mức chết người không đền mạng, Tiểu Nữ Vương sẽ thích kiểu người như vậy?
"Phó Quân Hoàng. Người đàn ông của tôi." Năm chữ cuối cùng của An Nhiên khiến bọn họ chết điếng rồi.
Nhưng cũng vào lúc này, chẳng ai ngờ rằng Thợ Săn lại đột nhiên ra tay!
Hắn ta vọt nhanh đến trước mặt Phó Quân Hoàng, không chút do dự vung quyền về phía Phó Quân Hoàng.
Tốc độ của Thợ Săn vô cùng nhanh - chuẩn - ác, Phó Quân Hoàng không thể tránh kịp, chỉ có thể gồng người tiếp nhận mấy quyền của Thợ Săn!
Toàn bộ nắm đấm của Thợ Săn đều bị Phó Quân Hoàng chống đỡ, nhưng thoạt nhìn sắc mặt Phó Quân Hoàng không tốt lắm.
"Hill!" Mike nóng nảy gọi thẳng tên Thợ Săn.
James không nhúc nhích nhưng đôi mắt màu xanh u ám của hắn vẫn đang nhìn khuôn mặt An Nhiên. Hắn ta phát hiện khi Thợ Săn động thủ với Phó Quân Hoàng, trong mắt Tiểu Nữ Vương rõ ràng đã vụt qua một tia sáng lạnh lẽo và sau đó nhanh chóng biến mất, nhưng vẫn bị hắn ta nắm bắt được.
Cho dù là thăm dò, Tiểu Nữ Vương cũng không chịu được sao?
Xem ra tên Phó Quân Hoàng này quả nhiên không tầm thường.
Thợ Săn và Phó Quân Hoàng buông tay cùng một lúc, Thợ Săn lui sang một bên, không nói gì cả, khuôn mặt vẫn vô cảm như cũ.
Vừa rồi bất cứ ai nhìn thấy cú đấm ấy đều có thể hiểu rõ với năng lực của Phó Quân Hoàng, anh chắc chắn có thể tránh được, nhưng nếu như anh tránh nó, An Nhiên sẽ bị liên lụy. Cho dù anh biết rằng Thợ Săn sẽ không ra tay với An Nhiên nhưng cứ thế mà tiếp nhận một quyền kia, ít nhất người này cũng xem như vượt qua bài kiểm tra.
"Bây giờ trong lòng các người có rất nhiều mối nghi hoặc, tôi cũng có rất nhiều chuyện chưa có lời giải đáp. Đừng hỏi năm đó tôi đã chết như thế nào, bởi vì tôi cũng đang điều tra xem rốt cuộc mình đã chết như thế nào, rốt cuộc bị ai giết. Nếu các người cảm thấy mình quá rảnh rỗi thì có thể giúp tôi điều tra Caesar một chút. Những chuyện còn lại tôi sẽ tự mình giải quyết."
"Caesar? Bố già kia ấy à?"
"Nếu như hắn tiếp nhận vị trí của bố mình, vậy hẳn là đúng rồi." Mặc dù tính cách của lão Caesar có chút biến thái nhưng tốt xấu gì An Nhiên vẫn tương đổi hiểu rõ, còn về tên Caesar này, cô thật sự không thể hiểu rõ một chút nào.
Cô không cảm nhận được hắn ta rốt cuộc có thái độ gì với mình, nếu như nói hắn ta cảm thấy hứng thú với cô nhưng từ báo cáo trong bản điều tra thì cô cảm thấy hắn ta càng có hứng thú với Phó gia hơn.
Rốt cuộc hắn ta vì Phó gia mà cảm thấy hứng thú với cô, hay gì cô mà cảm thấy hứng thú với Phó gia, bản thân An Nhiên cũng không phân biệt được.
Hơn nữa chuyện năm đó cuối cùng hắn ta đã dính dáng như thế nào, đến bây giờ cô vẫn không điều tra rõ được
← Ch. 197 | Ch. 199 → |