Rất xin lỗi bảo bối, trường học thợ săn! (1)
← Ch.184 | Ch.186 → |
Editor: Hành Hoa
Beta-er: Norah
"Cô ấy cho rằng: đây chỉ là một giấc mơ hoặc chẳng qua cũng chỉ là trải qua cái chết thêm lần nữa mà thôi." Hai tay An Nhiên ôm lấy ly sữa tươi bằng thủy tinh, trên khóe môi nở một nụ cười nhạt nhòa: "Nhưng mà cô ấy không ngờ, ở trong tình cảnh như thế, người thiếu niên toàn thân đầy máu ấy lại cúi người, một phen ôm lấy cô, đưa về nhà, gọi cô.... An Nhiên."
Nói tới chỗ này, An Nhiên liền không nói gì cả, nhưng tay cầm ly thủy tinh khẽ nắm chặt hơn, tầm mắt nhìn vào ly sữa tươi, sắc mặt có chút căng thẳng.
Từ đầu tới cuối, Phó Quân Hoàng vẫn không nhúc nhích, tầm mắt cũng chưa từng rời khỏi người An Nhiên.
An Nhiên chờ, chờ Phó Quân Hoàng hỏi cô.
Vậy mà An Nhiên đợi thật lâu, Phó Quân Hoàng cũng không nói gì, cũng chẳng hỏi gì cả. Điều này không nằm trong phạm vi dự tính của cô.
An Nhiên ngẩng đầu, vậy mà đối diện với cô lúc này làm gì còn người nào đó, chỗ ngồi trống trơn.
Trái tim An Nhiên chợt co rút nhanh, tay cầm ly thủy tinh càng nắm chặt, anh...... cứ đi như vậy sao?
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, An Nhiên ngạc nhiên nhìn trên bàn đặt thêm một ly sữa tươi, vẫn đang bốc hơi nóng.
Phó Quân Hoàng cầm đi ly sữa trong tay cô, anh ngồi xuống bên cạnh cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực của mình, anh không nói gì, chỉ ôm cô như vậy.
An Nhiên không biết mình nên phản ứng thế nào, cô chỉ kinh ngạc nhìn ly sữa tươi còn đang bốc hơi nóng trên bàn.
"Lạnh rồi, đổi một ly ấm hơn." Giọng nói Phó Quân Hoàng chậm rãi vang lên bên tai cô, anh còn nói: "Em là ai không sao cả, anh chỉ biết rằng em là bảo bối của anh, một mình anh."dinendian. lơqid]on
Ánh mắt An Nhiên liền lập tức mơ hồ.
Cô dang hai tay ra, ôm anh thật chặt, thật chặt.
"Dù cho em là Tần Lam cũng được, dù là ai, em cũng đều là An Nhiên của anh, anh nói rồi, anh sẽ bên An Nhiên em cả một đời. Bây giờ em là vợ anh, anh là chồng của em, sự thật này không có cách nào có thể thay đổi."
An Nhiên chưa từng lộ vẻ xúc động như thế này bao giờ, kể cả khi nhìn thấy mấy người Tiểu Song bọn họ, cô cũng chưa từng kích động như thế.
Phải rồi nha, bây giờ chẳng cần biết cô là ai, cô vẫn là vợ của anh, chỉ là của anh thôi!
"Em muốn có lại Tần Môn, anh giúp em lấy Tần Môn về, em muốn thành lập thêm một Tần Môn, anh tự mình giúp em, không phải đau lòng, không cần khổ sở, anh vẫn luôn ở bên cạnh em."
"Ừ!" Giọng nói An Nhiên hơi pha lẫn sự nghẹn ngào: "Em không cần, không cần gì hết, chỉ cần mọi người bình an là tốt rồi, em chỉ cần..." Lời phía sau còn chưa nói hết, Phó Quân Hoàng đã nâng cằm cô lên, ngậm lấy môi cô vào trong miệng mình.
Khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, đôi môi An Nhiên đều đang run rẩy, lông mi dài không ngừng rung động, chỉ là tay cô càng nắm chặt vạt áo Phó Quân Hoàng.
Nhân viên phục vụ vẫn còn trực thấy hình ảnh như thế, tất cả đều nhìn đến ngây người.
Không phải lần đầu tiên họ thấy người khác ôm hôn nhau, nhưng họ chưa từng gặp cảnh tượng đẹp đến vậy bao giờ. Dù là nam hay nữ, diện mạo hai người đều là cực phẩm, ngay mới vừa rồi, lúc anh chàng đẹp trai đó đến mua sữa nóng, họ còn không ngừng thán phục người đàn ông này thật chu đáo.
Bây giờ dáng dấp đẹp mắt cũng không phải ít, nhưng mà dáng dấp đẹp lại là người chu đáo thì càng ít.
Mặc dù họ đều ở đây làm chuyện của chính mình, nhưng mà vẫn quá nhàm chán, tầm mắt họ không tự chủ nhìn đến một đôi kia, mặc dù họ không nghe rõ đôi trai đẹp gái xinh kia đang nói gì, nhưng chỉ xem một chút thôi cũng rất bổ mắt đó nha.
Nhưng mà không biết vì sao, cô gái xinh đẹp kia đột nhiên lại khóc, lúc người đàn ông hôn cô ấy, vẻ mặt rõ là.......... dịu dàng làm cho các cô muốn thét chói tai.
Cho đến khi hai người rời khỏi Starbucks, đôi mắt của nhân viên phục vụ vẫn lấp lánh nhìn ra cửa, vẫn không quên tự mình đưa bọn họ ra cửa, khi hai người họ đi khỏi, vẫn không quên nói:
"Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc, hoan nghênh quay lại lần sau!"
An Nhiên dựa trong ngực Phó Quân Hoàng bật cười.
Mãi mãi hạnh phúc..........
Có lẽ, gặp được anh chính là điều hạnh phúc nhất của kiếp này.
"Bảo bối, anh biết ơn trời cao đã để cho em xuất hiện trước mắt anh." Lúc lên xe, Phó Quân Hoàng hôn lên môi cô lần nữa, đồng tử đen nhánh nhìn cô, dịu dàng nói ra câu này.
An Nhiên cười, đáy lòng thành một mảnh mềm nhũn: "Em cũng như anh biết ơn trời cao đã đưa em đến bên cạnh anh."
Phó Quân Hoàng không hỏi nhiều về bất cứ chuyện gì lúc cô vẫn là Tần Lam, không hỏi cô đã kết hôn hay chưa, có từng có bạn trai hay không hoặc là có từng có người trong lòng hay không, những chuyện này đối với anh mà nói chẳng sao cả, cho dù Tần Lam có nhiều người yêu sâu đậm cũng chẳng sao, bây giờ cô là Phó An Nhiên, cô là vợ của anh, là người phụ nữ duy nhất của anh.
An Nhiên đối với đời trước của mình, từ sau năm cô hai mươi bảy tuổi, cuộc sống của cô cũng chẳng khác nào ăn chay niệm Phật, đi đâu mà tìm người mình thích, mà lúc ấy cô đã trải qua chuyện cha mẹ mình như thế, sao cô còn có ý định đi tìm đàn ông? Tần Ngự khiến cô hoàn toàn mất đi thiện cảm với đàn ông, trong mắt cô chỉ có kẻ thù và thuộc hạ, không một ai có thể leo lên giường của cô. da. nlze. qu;ydo/nn
Bây giờ nghĩ lại một chút, An Nhiên không khỏi cảm thấy ban đầu mình thật thần kỳ, khi đó thế mà cô không tìm một bạn đời để sống qua ngày, thật thần kỳ.
Lúc hai người quay về nhà họ Phó thì đã sắp bảy giờ sáng. Trời đã sáng hẳn, mà lúc này người nhà họ Phó cũng đã bắt đầu bận rộn.
"Sáng sớm hai đứa đã đi đâu rồi hả?" Trên tay Từ Tĩnh Ngưng còn bưng món ăn dân dã do người khác đưa tới, thấy An Nhiên và Phó Quân Hoàng vừa mới đi vào cửa, chân mày hơi nhướng lên.
"Đưa bảo bối ra ngoài đi lòng vòng." Tay Phó Quân Hoàng vẫn vòng bên hông An Nhiên như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Từ Tĩnh Ngưng.
Từ Tĩnh Ngưng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: "Lúc sáng sớm đi gọi hai đứa thấy hai đứa không có ở đây, mau lấy canh gừng trên bàn uống đi, mẹ thấy hình như hôm qua An Nhiên bảo bối hơi cảm, trước tiên đẩy lùi tính hàn đi."
Phó Quân Hoàng ôm cả người An Nhiên đi tới trước bàn ăn.
Mùi rượu trên người An Nhiên đã tản đi khá nhiều, ngồi trong Starbucks mấy tiếng đồng hồ, uống ly sữa tươi, nếu không dựa vào quá gần, chắc là sẽ không nhận ra.
"Đi chơi về à?" Ông cụ bắt đầu giở báo ra đọc, lông mày cũng không nhếch một cái hỏi một câu.
"Vâng, đã về." Lúc này toàn thân trên dưới của cô đều cảm thấy rất thoải mái, đối với cô mà nói, lần này cô và lão soái ca đã hoàn toàn không còn bí mật gì, cô không cần lo lắng người khác sẽ lấy chuyện này làm điểm yếu, nếu sợ thì trực tiếp nói cho anh biết đi.
"Bọn con đi lên thay một bộ quần áo trước." Phó Quân Hoàng cũng không nể mặt ông cụ Phó chút nào, ôm thắt lưng An Nhiên đi về phía tầng trên.
Thay một bộ quần áo?
Ông cụ Phó chau chau mày, đợi chút, cả đêm hôm qua hai đứa này cũng không về?!
"Thằng nhóc thúi! Một lát nữa con lăn ra ngoài nói rõ ràng cho ông!"
Phó Quân Nghị đi ra từ phòng bếp liền nhìn thấy dáng vẻ nổi đóa của ông cụ Phó, anh không khỏi buồn cười nói: "Ông nội, anh trai con lại làm gì trêu chọc đến ông? Nói với con, con đi trừng trị anh ấy."
Ông cụ Phó không chút khách khí chê bai nhìn anh một cái: "Chỉ dựa vào con? Tránh ra chút." Để cho nó dọn dẹp còn không bằng tự mình hành động cho nhanh.
Sau khi An Nhiên trở về phòng, Phó Quân Hoàng lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ từ trong tủ quần áo đặt ở trên đầu giường, sau đó vào trong phòng tắm điều chỉnh thật tốt nhiệt độ của nước xong, nói với An Nhiên:
"Mau đi tắm đi, tắm xong thì đến anh."
An Nhiên ừ một tiếng, bước vào phòng tắm.
Phó Quân Hoàng suốt đêm không chợp mắt, vẫn ở dưới bóng đêm đợi An Nhiên cả một đêm, nhưng lúc này anh không thấy mệt mỏi, ngược lại cau mày, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Cả người anh giống như thả lỏng ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, tầm mắt đặt trên cửa phòng tắm.
Anh thật không ngờ, cô phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Cô phải tự tay giết chết người mẹ đối tốt với mình nhất, lúc đó cô sẽ có tâm trạng gì? Là đau khổ sao? Là tự trách à? Hay là giận mà không thể phát?
Lúc ấy bảo bối phải chịu đựng bao nhiêu áp lực?
An Nhiên mới bước ra từ phòng tắm liền bị Phó Quân Hoàng ở cửa phòng tắm một tay vòng ra sau lưng cô, ôm cô vào trong lòng!
An Nhiên giật mình, khi cô còn chưa kịp phản ứng, cả đầu Phó Quân Hoàng đã chôn ở hõm vai của cô, giọng anh buồn buồn, thậm chí còn mang theo một tia tự trách:
"Rất xin lỗi."
An Nhiên giật mình, ngay sau đó bật cười: "Tại sao lại nói xin lỗi?"
"Rất xin lỗi." Phó Quân Hoàng ôm thật chặt cô trong ngực: "Rất xin lỗi, do anh sinh ra quá muộn, tại anh không có bảo vệ tốt cho em, do anh...... chạy quá chậm rồi." Nếu như anh ra đời sớm một chút, nếu anh biết bảo bối sớm một chút, vậy thì có phải bảo bối của anh sẽ không gặp phải những chuyện như thế hay không?
An Nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu anh, cô cứ như vậy dựa cả người vào trong ngực của anh, đầu khẽ nghiêng đi, dán má sát vào đầu anh, ánh mắt dịu dàng.
"Đứa ngốc, đây không phải lỗi của anh, có gì mà phải xin lỗi?"
"Sau này, sẽ không, sẽ không bao giờ để cho em phải đau khổ. Em sẽ không bao giờ gặp phải lựa chọn như vậy, anh sẽ bảo vệ em, sẽ bảo vệ em thật tốt thật tốt." Đây là lời thề của Phó Quân Hoàng.
"Được." da. nlze. qu;ydo/nn Lời thề của anh, cô vẫn luôn tin tưởng, khi anh còn chưa ngẩng đầu, An Nhiên nhẹ nhàng đưa tay lau đi khóe mắt đỏ ửng của chính mình, sau đó nói: "Anh mau đi tắm rửa đi, trên người toàn mùi rượu của em."
Phó Quân Hoàng ôm thật chặt người đẹp trong ngực, hít một hơi thật sâu, sau đó mới buông cô ra: "Bảo bối vẫn luôn thơm như vậy."
An Nhiên cười nhìn anh bước vào phòng tắm, chẳng qua sau khi cửa phòng tắm đóng lại, vẻ mặt An Nhiên thoạt nhìn có chút ngốc trệ, cô không nghĩ tới, lão soái ca sẽ nghĩ như thế.
Chạy không đủ nhanh.
An Nhiên buồn cười lắc đầu một cái, cả đời này chạy nhanh cũng được.
Phó Quân Hoàng vẫn luôn tắm rất nhanh, An Nhiên mới vừa cắm điện máy sấy, còn chưa kịp sấy tóc, Phó Quân Hoàng đã mặc áo choàng tắm đi ra.
Anh tự nhiên cầm lấy máy sấy trong tay An Nhiên, tay theo thói quen nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cho An Nhiên, kỹ xảo thuần thục xoa bóp cho cô, cho đến khi sấy được một nửa xong, anh mới để máy sấy xuống.
"Sửa soạn một chút rồi mau xuống uống canh gừng." Mới vừa rồi anh thử đo nhiệt độ, còn nóng, bây giờ uống vẫn được.
An Nhiên gật đầu, mặc quần áo mà Phó Quân Hoàng chuẩn bị cho cô, tùy ý bắt tay ra sau đầu, nhanh chóng thay xong quần áo đi theo Phó Quân Hoàng xuống tầng.
Lúc này dưới tầng, người phía dưới nhiều hơn không ít, một nhà ba người Phó Văn An đã ngồi sẵn trước bàn ăn, Phó Văn Thắng bận rộn trong khoảng thời gian này cũng có mặt.
Từ Tĩnh Ngưng thấy An Nhiên liền vẫy tay với cô: "Mau lại đây, mẹ mới vừa hâm nóng lại, bây giờ uống nhân lúc còn nóng. Quân Hoàng, con cũng lại đây uống một chút."
Chỗ ngồi giữ cho hai người đã chuẩn bị tốt, Phó Quân Hoàng và An Nhiên ngồi bên cạnh Phó Quân Nghị, Phó Quân Nghị tự giác nhường lại chỗ ngồi, để cho hai người ngồi chung một chỗ.
"Em nói này, tối qua hai người chạy đi đâu thế?" Hôm nay lúc Phó Quân Nghị thức dậy, nghe được ông nội thì thầm: sáng sớm đã không thấy đứa này, không biết lại chạy đi đâu chơi rồi.
Mới vừa rồi anh còn nghe thấy ông cụ mắng anh, dinendian. lơqid]on he he, anh cảm thấy nhất định trong này có chuyện gì mà anh không biết.
An Nhiên trực tiếp tức giận nhìn Phó Quân Nghị một cái: "Cậu có cơ hội ở đây hỏi chúng tôi, vậy có phải tôi cũng có thể hỏi một chút xem bao giờ thì cậu dẫn bạn gái nhỏ của cậu về nhà hay không?" An Nhiên giống như vô ý nói ra một câu như vậy, cô bưng lên canh gừng được Phó Quân Hoàng thổi bớt nóng xong, uống một hớp.
Quả nhiên, An Nhiên vừa nói ra lời này, Phó Quân Nghị liền dựng lông.
"Phó An Nhiên! Tôi với cô không có thù chứ? Sao cô lại muốn hãm hại tôi?!" Mặc dù Phó Quân Nghị la hét như thế nhưng đáy lòng cũng tràn ngập nghi vấn, anh đã giấu chuyện này rất kỹ, sao vẫn bị hồ ly này moi ra được đây?
"Ôi chao, nhìn xem, tức đến giậm chân hả? Tôi thấy cô bạn gái nhỏ của cậu vẫn là mau đổi đi, tránh đến lúc đó lại để người ta phải chăm sóc một đứa bé, thật không dễ dàng gì nha." An Nhiên nuốt canh gừng trong miệng xuống, cười híp mắt nhìn Phó Quân Nghị đang xù lông.
Phó Quân Nghị còn định tiếp tục hỏi lúc nào, liền lập tức bị ánh mắt sáng quắc của Từ Tĩnh Ngưng nhìn khiến cả người rét run, anh đây là hoàn toàn có khổ mà không thể nói đấy được không hả?
Cô gái nhỏ kia nhà người ta rất đơn thuần, nếu anh đem cô đến trước mặt mấy người này còn không phải bị họ hù dọa chết? Chắc chắn là như vậy rồi.
"Con trai ngoan, mau nói đó là cô gái nhà ai?" Gương mặt Từ Tĩnh Ngưng mong đợi, "À không đúng, mẹ nói sai, là cô gái nhà ai không quan trọng, nhà chúng ta cũng không cần người khác đến củng cố địa vị, cứ như vậy đi. Nhưng mà con trai ngoan, mẹ nói cho con nghe, nhớ chọn cho mẹ con dâu tốt chút, giống như An Nhiên nhà chúng ta, biết không?"
Chọn một người giống Phó An Nhiên? Vợ giống như hồ ly này?
Phó Quân Nghi không biết tại sao, trong đầu nghĩ tới cảnh tượng như vậy anh liền nổi da gà, ông trời ơi, vẫn là tha cho anh đi, anh rất sợ kiểu người kinh khủng như thế có được không!
"Mẹ, mẹ đừng nghe cô ta nói bừa, làm gì có chuyện đó chứ." Tốt nhất anh nên bảo vệ bạn gái nhỏ thật tốt, cứ như vậy mới không bị đám người sài lang hổ báo này tới cửa dọa chạy mất, vất vả lắm anh mới tìm được một đứa nhỏ hồn thiên tốt bụng như vậy nha.
"Ừ, có rảnh rỗi liền đưa về nhìn một chút." Ông cụ Phó cũng không nhịn được chen vào một câu.
"Thím tán thành nha, Tiểu Nghị này, cô bé kia tên gọi là gì vậy, chúng ta đã từng gặp chưa?" Đào Ngữ Song mỉm cười nhìn Phó Quân Nghị.
Phó Văn Thắng không mở miệng, nhưng ánh mắt của ông nhìn anh là có ý gì? Chẳng lẽ ba anh cũng muốn dính vào? Đám cưới của anh trai anh còn chưa giải quyết xong, sao họ đã bắt đầu trông đợi vào anh rồi?
"Con nói này, có phải mọi người mong đợi hơi sớm hay không?" Bây giờ Phó Quân Nghị ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có.
Anh nhận ra, anh càng giải thích, da. nlze. qu;ydo/nn đám người họ càng hưng phấn.
Trên khóe môi An Nhiên vẫn luôn nở một nụ cười, cũng không quan tâm Phó Quân Nghị đang mắng to cô một trận trong lòng, bây giờ cô đang ăn trứng cút do Phó Quân Hoàng bóc cho, tâm trạng phải nói là rất thoải mái.
Đấu với Phó An Nhiên cô? Chắc chắn là tìm chết!
Rất nhanh liền xong bữa sáng, chẳng qua là Phó Quân Nghị vẫn canh cánh trong lòng chuyện An Nhiên biết chuyện anh có bạn gái nhỏ, anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội đi hỏi làm sao cô biết, nhưng mà anh trai một tấc cũng không rời, vẫn luôn bên cạnh cô, như thế thì sao anh có thể hỏi được?
An Nhiên thấy Phó Quân Nghị vẫn giữ mãi cái dáng vẻ muốn nói lại thôi, vì vậy nhân từ nói: "Không phải cậu muốn hỏi tại sao tôi biết à, tôi ấy à, chỉ tùy tiện đoán liền đoán ra mà thôi."
Gần đây số lần Phó Quân Nghị chạy ra bên ngoài nhiều lên không ít, hơn nữa mỗi lần từ bên ngoài trở về lại cười ngây ngô, thậm chí thỉnh thoảng ngồi một mình một chỗ lại cười khúc khích đến nửa ngày, đây mà không phải yêu, cô thật sự chẳng tin.
Con hàng Phó Quân Nghị này sẽ tìm kiểu bạn gái gì? Chắc chắn là một cô gái nhỏ đáng yêu hồn nhiên.
Đừng nhìn Phó Quân Nghị ở nhà họ Phó là một người không có đầu óc, thoạt nhìn bập bẹ nhưng khi đối diện trước mặt, anh ta lại mười phần trong ngoài không đồng nhất - người đàn ông phúc hắc, người này thế mà rất hư hỏng.
Người đàn ông hư hỏng như vậy sao có thể đi tìm một phụ nữ thông minh được? Huống chi gần đây anh ta bị cô đầu độc sâu như vậy, suy nghĩ một chút thì chỉ có thể là một cô gái thoạt nhìn liền có ý muốn bảo vệ, nữ sinh nhỏ bình thường thoạt nhìn ngơ ngác.
Chẳng qua là không nghĩ tới, hết thảy lại bị cô đoán được.
Phó Quân Nghị nghe thấy lời giải thích của An Nhiên, vẻ mặt rất khó coi nha, không phải là anh đây chưa đánh đã khai sao? Nếu anh không hỏi cô, không phải hồi lâu là không còn chuyện gì nữa sao?
An Nhiên dựa vào trong ngực Phó Quân Hoàng, đâm chọc bụng nhỏ của anh: "Tôi nói nhóc con Tiểu Nghị này, đến nói cho chị dâu nghe, bạn gái nhỏ của cậu là ai vậy?
← Ch. 184 | Ch. 186 → |