Khâu thiếu Khâu Doãn Hiên, Lão Soái Ca giúp em! (2)
← Ch.161 | Ch.163 → |
Editor: Hành Hoa
"Hình như đầu óc cậu ta có chút vấn đề. Trước mặt Bách Lý Lan, cậu ta là một cậu bé ngoan tuyệt đối, nhưng mấy năm gần đây, cậu ta biến đổi kinh người, còn tự mình trực tiếp giết vài người, vụng trộm làm trái ý Bách Lý Lan."
Caesar cau mày.
Dựa theo tự liệu và đánh giá của những người xung quanh Thiện Vũ mà nói, chắc chắn cậu ta là một học sinh trăm người có một, là một tấm gương tốt điển hình, ở bên cạnh Bách Lý Lan, cậu ta luôn biểu hiện như một cậu bé to xác ngây thơ cái gì cũng không hiểu.
Nhưng đằng sau báo cáo Lại Tư cũng nói, di@en*dyan(lee^qu. donnn) ở trong bóng tối cậu ta đã làm không ít những chuyện mà Bách Lý Lan cấm đoán, ví dụ như đánh người bị thương, hại người, .... . còn nữa như bạo lực ẩu đả đánh nhau, chuyện này dường như cũng không có người biết, bao gồm cả Bách Lý Lan.
Quả thật rất thú vị.
"Tra được nguyên nhân không?" Đột nhiên thay đổi nhất định phải có nguyên nhân, một người không có khả năng vô duyên vô cớ liền thay đổi khác hẳn với lúc trước.
Lại Tư lắc đầu.
Tạm thời còn chưa điều tra được.
Nhưng việc Phó An Nhiên mất tích nhất định có liên quan đến Bách Lý Lan, mà Bách Lý Lan cô ta không phải kẻ ngốc, sẽ không vô duyên vô cớ bắt cóc Phó An Nhiên.
Cô ta làm vậy không sợ đắc tội nhà họ Phó sao? Bây giờ có người nào mà không biết nhà họ Phó cùng Tần Môn có quan hệ mờ ám? Bách Lý Lan làm như vậy, đến lúc đó sẽ đẩy tất cả lợi ích của gia tộc cô ta lên trên vách núi đen nguy hiểm.
"Kêu người chuẩn bị."
"Chủ nhân muốn đi tỉnh T?" Bọn họ còn chưa xác định cái gì, tại sao lại phải đi tỉnh T đây.
Caesar nở nụ cười, "Lại Tư, phải tin tưởng trực giác của tôi, cái cô Bách Lý Lan đó sở dĩ làm chuyện này, chỉ có một lý do, chắc chắc là do em trai bảo bối của cô ta coi trọng tiểu bảo bối của tôi."
Vẻ mặt Lại Tư khiếp sợ.
Rốt cuộc Phó An Nhiên này có cái gì tốt nhỉ, tại sao tất cả đều coi trọng cô gái nhỏ này đây.
Mặc kệ trong lòng Lại Tư nghĩ gì, lúc này bọn họ đã đang trên đường phía trước hướng đến tỉnh T.
"Lão đại, tra ra rồi." Khâu Doãn Hiên vẫy vẫy tay với Phó Quân Hoàng, cầm điện thoại di động của mình đưa cho anh.
Trên điện thoại di động là vài tấm ảnh chụp do cấp dưới gửi tới, người trên ảnh có chút mờ, nhưng từ dáng người có thể nhận ra người đó chính là Bách Lý Lan, mà đằng trước Bách Lý Lan còn có một bóng người, hai tay người đó bị trói sau lưng, thân mình kéo căng thẳng tắp, bộ lễ phục kéo dài trên mặt đất.
Đó là bảo bối của anh.
An Nhiên của anh.
Đồng tử màu đen trầm xuống.
"Địa điểm."
"Ở trên đây có nói này." Khâu Doãn Hiên chỉ chỉ một vị trí trên tấm ảnh.
Phó Quân Hoàng nhìn thấy vị trí trên ảnh, không nói câu nào, một phen túm Khâu Doãn Hiên liền lập tức đi ra ngoài.
Anh không đưa người tới đây, Phó Quân Hoàng không nắm chắc một mình có thể cứu An Nhiên ra ngoài hay không, anh cần Khâu Doãn Hiên hỗ trợ.
"Ui da ui da, tôi nói này Phó Quân Hoàng, cậu cáu bẩn đấy nhé! Cậu cứ từ từ để tôi đi thay bộ quần áo khác, cậu không thể để cho tôi cứ như vậy mặc cả bộ áo ngủ trên người đi gặp vợ nhỏ bảo bối của cậu chứ?" Vợ nhỏ bảo bối là chuyện nhỏ, quan trọng là không thể để đám đàn em nhìn anh mất hình tượng thế này được.
Lúc này Phó Quân Hoàng làm sao có thể để ý nhiều như vậy, di@en*dyan(lee^qu. donnn) anh cần phải nhanh chóng đến tìm về bảo bối của mình.
"Lập tức cho người của anh đến." Nói xong, trực tiếp đem Khâu Doãn Hiên vẫn đang phản đối không ngừng ném vào trong xe, rồi sau đó tự mình lái xe chạy vội ra ngoài.
Lúc này trong lòng Khâu Doãn Hiên mặc dù đem Phó Quân Hoàng ra mắng cho đã đời, nhưng mặt khác anh chỉ có thể nghe theo Phó Quân Hoàng, việc làm đúng đắn nhất bây giờ chính là gọi điện thoại cho đàn em của mình, để họ trước hết đuổi đến bên trong biệt thự của Bách Lý Lan, tốt nhất đập tan nơi đó.
Anh ngàn lần không muốn bị Phó Quân Hoàng chơi đùa lần thứ hai, may mắn là anh không tìm người đến phục vụ cậu ta, bằng không, anh không chắc sau lưng mình cậu ta sẽ nói cái gì với nhóc con kia.
Anh cũng biết tiểu bảo bối không muốn bọn họ giống như loại công tử trăng hoa.
Dù sao Khâu Doãn Hiên cũng không phải công tử trăng hoa, anh chỉ là một người nếu như không ngủ được, theo thói quen sẽ muốn ôm cái này cái nọ ngủ, nhưng bắt buộc phải là người sống, con chó con mèo đương nhiên là không được, phải là một người sạch sẽ nha.
Tưởng rằng Khâu Doãn Hiên lớn như vậy, ngoại trừ chân chân chính chính chơi đùa trên giường với một người, còn lại người ta chỉ là ôm để ngủ thôi.
Nghĩ đến cái người kia ngủ với anh xong lại chạy trốn, anh liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, đừng để cho anh tìm được cô, bằng không, anh nhất định sẽ trói cô lại, giam giữ thật chặt, sau đó bỏ đói ba ngày! Trừng phạt tội không nghe lời, cả ngày chỉ biết chạy trốn!
Ngay lúc Phó Quân Hoàng lái xe hướng đến biệt thự của Bách Lý Lan, cách xe anh không xa có một chiếc xe hơi màu đen khiêm tốn bám sát phía sau.
Trong toa xe, Diêm Tử Diệp biểu cảm im lặng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, sau khi rời khỏi tiệc rượu, một câu anh cũng không nói, cứ nhìn ngoài cửa sổ, ngẩn người.
Kiều Tử Du bên cạnh không biết nên nói cái gì, hoặc là chính cô cũng không biết mình có thể nói gì, cô chỉ nhìn Diêm Tử Diệp, khẽ cắn môi dưới, cúi đầu nhìn đôi tay nắm chặt thành đấm đặt trên đùi.
"Môn chủ, cần báo cho bọn họ chỗ này sao?" Lái xe thật cẩn thận hỏi.
Nhìn lên chiếc xe phóng nhanh đằng trước, hiển nhiên bọn họ biết người đang ở chỗ nào, người ta đây là đi cứu viện.
Tầm mắt Diêm Tử Diệp vẫn dừng ngoài cửa sổ như trước, anh không lên tiếng, ngay lúc lái xe nghĩ anh ta sẽ không trả lời, Diêm Tử Diệp thản nhiên nói:
"Không cần."
Anh đến không phải để đoạt lấy cô, anh chỉ muốn trước hết xác nhận cô có an toàn hay không thôi.
Anh tự nói với mình, cho dù cô không có anh, cô vẫn có thể sống thật thoải mái, quả đúng là rất yên tâm.
"Anh Diêm.......... ." Kiều Tử Du giọng nói chậm rãi nghẹn ngào, "Anh việc gì phải như vậy? Anh có thể............"
"Cô không hiểu."
Ba chữ đơn giản làm cho Kiều Tử Du nháy mắt im lặng, cô cố gắng mở miệng, nhưng sau đó lại phát hiện mình không thể nói được cái gì.
Sao cô có thể không hiểu?
Sau khi cô coi Nguyên Phi như thế thân của anh, di@en*dyan(lee^qu. donnn) cô hiểu rõ, cả đời này cô cũng khó có thể được ở cùng một chỗ với anh ấy.
Bao lâu nay, vì để được ở bên Tần gia, tay của anh ấy ngoài chạm vào Tần gia ra, thì cũng chỉ có duy nhất một người là Phó An Nhiên.
Anh ấy biết Tần gia thích sạch sẽ nên cố gắng giữ gìn chính mình sạch sẽ, với anh ấy mà nói, kể cả khi Tần gia đã chết, anh ấy cũng muốn giữ mình sạch sẽ cho đến chết, lúc đó, dù xuống Địa Ngục rồi, anh ấy vẫn có thể nói cho Tần gia rằng mình sạch sẽ, anh ấy vẫn có tư cách đứng bên người cô.
Nhưng còn cô lại không có tư cách nào nói cho anh Diêm của cô rằng mình sạch sẽ.
Xe chậm rãi dừng lại.
Diêm Tử Diệp không xuống xe, chỉ có tầm mắt đặt trên chiếc xe phía trước.
Trước xe của bọn họ là một căn biệt thự coi như không tệ, thoạt nhìn từ bên ngoài không có gì khác với biệt thự thông thường, cũng không biết nội thất trang trí bên trong là kiểu dáng gì.
Phó Quân Hoàng nhảy khỏi xe đầu tiên, Khâu Doãn Hiên nhìn nhìn dấu chân chó nhỏ in trên áo ngủ, bộ mặt khổ sở, thật không biết sắp tới khi bảo bối trông thấy dáng vẻ này của anh, có phải cô sẽ không nể mặt mà cười lớn.
Áp lực từ Phó Quân Hoàng bức bách, anh đành phải lựa chọn xuống xe tiến vào biệt thự.
Do đó, lúc nhìn thấy người gác cổng báo cho Bách Lý Lan có Khâu Doãn Hiên tới thăm, Bách Lý Lan còn cảm thấy mười phần kỳ quái, tâm tư không ngừng chuyển động.
Cô và Khâu Doãn Hiên không có quan hệ gì, hơn nữa người này đến lúc này quá bất thường, mặt trời cũng vừa mới mọc.
"Mời vào." Mặc kệ có chuyện gì, vẫn là mời vào rồi nói sau.
Gia tộc Bách Lý cô dù gì cũng là gia tộc lớn, nhưng đây là tỉnh T nên cái gì cũng không phải, ở trên địa bàn của người khác, vẫn phải tuân thủ quy củ của người ta.
Nhưng Bách Lý Lan đã nghĩ sai, cô không ngờ đến Khâu Doãn Hiên và Phó Quân Hoàng lại có quen biết, càng không nghĩ tới Phó Quân Hoàng và Khâu Doãn Hiên sẽ cùng nhau hợp tác.
Khi Bách Lý Lan nhìn thấy Phó Quân Hoàng toàn thân lạnh lùng và Khâu Doãn Hiên cả người mặc áo ngủ thì đáy lòng cô tức thời chột dạ, cô không phải không đoán được việc Phó Quân Hoàng sẽ trực tiếp đến tìm, nhưng cô không ngờ lại nhanh đến vậy, lại càng không nghĩ đến Khâu Doãn Hiên sẽ đích thân tới đây cùng anh ta.
"Tiểu thư Bách Lý, sáng tinh mơ đã tới làm phiền, chớ trách nha." Khâu Doãn Hiên hoàn toàn không quan tâm bản thân mặc một bộ áo ngủ, anh cười ha ha tự nhiên đến cạnh người Bách Lý Lan, không một chút...... ngại ngùng liền ngồi xuống ghế sô pha đối diện.
Bách Lý Lan kín đáo cười cười, "Sao có thể! Khâu thiếu có thể đích thân đến thăm nhà tôi, tôi vui mừng không kịp nữa là." Lúc nói ra những lời này, trong lòng Bách Lý Lan cũng chẳng dễ chịu gì.
Không hổ danh là Khâu Doãn Hiên của tỉnh T, ở trên đời này, không mấy ai có thể biết được cô có biệt thự ở tỉnh T, cho dù biết cô có nhà ở chỗ này cũng không chắc chắn sẽ biết cô đang ở căn biệt thự này.
Quả nhiên cơ sở ngầm của Khâu Doãn Hiên nhiều không kể hết.
"À phải rồi, đến đây, tôi giới thiệu cho cô." Nói xong, Khâu Doãn Hiên vẫy tay với Phó Quân Hoàng toàn thân đều đang tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, nhưng Phó Quân Hoàng lại làm như không thấy vẫn nhìn Bách Lý Lan.
Khâu Doãn Hiên bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi của mình, rồi sau đó tiếp tục nói: "Đó là người anh em của tôi, Phó Quân Hoàng."
Anh em.
Mặc dù Khâu Doãn Hiên quan hệ với mọi người bên ngoài đều vô cùng tốt, nhưng anh ta chưa bao giờ giới thiệu cho người khác những người đó, mà Phó Quân Hoàng lại là người đầu tiên được anh ta gọi là người anh em.
"Nha.... . Phó Quân Hoàng à, cái người này không cần Khâu thiếu giới thiệu, anh ta đã từng cứu mạng tôi một lần." Bách Lý Lan bình tĩnh cười.
Khâu Doãn Hiên nhíu mày, đây là cái tình huống gì?
"Người đâu." di@en*dyan(lee^qu. donnn) Phó Quân Hoàng không muốn phí thời gian ở đây với Bách Lý Lan.
"Tôi không hiểu ngài Phó đang nói tới cái gì."
"Không, cô hiểu."
Bách Lý Lan cười, tiện đà đưa tầm mắt nhìn trên mặt Khâu Doãn Hiên, "Chẳng lẽ Khâu thiếu đây đưa ngài Phó đến nơi này để tìm người quan trọng nào đó sao?"
Đổi lại lúc khác, Khâu Doãn Hiên nhất định sẽ thật hòa hảo nói chuyện với Bách Lý Lan, nhưng lúc này thì không giống như mọi khi, cho dù anh có muốn hòa hảo thì cái người lạnh lùng bên cạnh anh cũng không cho phép.
"Tiểu thư Bách Lý, tôi nghĩ cô tất nhiên hiểu được tại sao chúng tôi tới đây, cho nên chúng tôi sẽ không vòng vo, cô lập tức mang người giao ra đây, không phải mọi chuyện đều sẽ xong sao?" Anh vẫn muốn trở về tiếp tục ngủ, không muốn phí phạm cả một ngày ở chỗ này.
Bách Lý Lan không ngờ Khâu Doãn Hiên sẽ nói thẳng mục đích đến đây, vẻ mặt cô thoạt nhìn có chút khó coi.
"Tôi nghĩ, cô đương nhiên không muốn tôi cho người lục soát chỗ này, phải không? Khâu Doãn Hiên người này thoạt nhìn thật dễ nói chuyện, à không, không phải thoạt nhìn dễ nói chuyện mà bản thân anh ta là người vô cùng dễ nói chuyện, chẳng qua trước tiên phải có điều kiện.
Điều kiện tiên quyết chính là bạn không nên đụng đến điểm mấu chốt của anh ta, không được trêu chọc đến anh ta, anh ta sẽ mãi luôn tươi cười, ngẫu nhiên còn có thể nói chuyện nhiều một chút.
Chẳng qua nếu bạn đụng đến điểm mấu chốt của anh ta, trêu chọc anh ta, vậy thì chúc mừng bạn, cả đời bạn cũng đừng nghĩ đến có một ngày tốt lành.
Thật không khéo, An Nhiên lại là một trong những điểm mấu chốt ít ỏi, chỉ là không có mấy người là điểm mấu chốt quan trọng, dù gì đi nữa, chẳng phải cái cô nhóc kia cũng đã từng là người anh ta thích sao?
Tuy rằng bây giờ vẫn thích, nhưng người ta không thích anh, anh cũng không thể ép buộc người ta được, cho nên cứ như vậy đi.
Bách Lý Lan nghe Khâu Doãn Hiên nói vậy, biểu cảm lập tức liền trở nên khó coi.
Tất nhiên cô hiểu Khâu Doãn Hiên nói vậy là có ý gì, bây giờ Thiện Vũ vẫn còn đang ở cùng với An Nhiên trên phòng, trừ khi em ấy thành công, bằng không nếu thất bại, lúc ấy gia tộc Bách Lý của cô thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
"Khâu thiếu, tôi nghĩ, các anh chưa nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra, tự nhiên đi lục soát nhà tôi, chuyện này quá không hay rồi?" Bách Lý Lan thu lại nụ cười trên mặt, cười như không cười nhìn Khâu Doãn Hiên.
Trong lòng Khâu Doãn Hiên muốn nôn ọe, anh nhìn thế nào vẫn thấy cô gái nhà mình cười đẹp mắt hơn, tuy rằng cô gái nhà mình đã trốn mất, còn không biết chạy trốn đến chỗ nào nữa.
"Không cần tôi nói cho cô biết là ai, cô cũng biết rõ đó là người nào, tôi cần gì phải nói ra rõ ràng? Bách Lý Lan, tôi không có thời gian ở đây chơi đùa với cô, nhanh nhanh chóng chóng nói cho tôi biết người đang ở đâu, nếu không, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt."
Sắc mặt Bách Lý Lan bỗng nhiên thay đổi. di@en*dyan(lee^qu. donnn)
Cô yên lặng suy nghĩ một lát, nghe trên phòng không thấy có động tĩnh gì, sắc mặt cô liền thay đổi, cô cười cười với Phó Quân Hoàng, "Vừa rồi rất xin lỗi, sở dĩ tôi không nói cho các anh, tất nhiên là có lí do."
"Ồ?" Khâu Doãn Hiên muốn xem xem, cái lí do của cô ta là cái gì.
"Lúc ấy là Phó An Nhiên chủ động đến tìm tôi, cô ấy nói, cô ấy chưa nghĩ tới chuyện kết hôn sớm như vậy, à, không, là không được đính hôn sớm như vậy, cô ấy nói cô ấy còn trẻ, cô ấy còn rất nhiều chuyện chưa xác định được, vì vậy, cô ấy nhờ tôi giúp đỡ cô ấy, đưa cô ấy đi. Hơn nữa cô ấy còn nói, nếu anh đến tìm thì nói cho anh biết cô ấy không có ở đây." Bách Lý Lan cuống cuồng giải thích mà sắc mặt không đổi.
Khâu Doãn Hiên nghe xong bật cười ha hả, di@en*dyan(lee^qu. donnn) anh châm chọc nhìn Bách Lý Lan, "Lúc cô nói láo có thể suy nghĩ một chút được không? Cho dù nhóc con nhà tôi muốn chạy cũng sẽ tìm đến tôi, một người cảnh giác như cô ấy mà lại tìm đến cô? Tại sao cô ấy phải tìm cô? Bách Lý Lan, chỉ với thủ đoạn nhỏ này của cô, cô có thể bảo vệ cho cô ấy sao? Hả?"
Trong lòng Bách Lý Lan tức thời lộp bộp một tiếng, nhưng sắc mặt cô lại không một chút bối rối, cô tiếp tục nói: "Tôi biết các anh nhất định sẽ không tin tưởng tôi, thực ra An Nhiên vẫn luôn ở chung với em trai tôi....... ."
Đoàng.
Tiếng súng vang lên.
Viên đạn sượt qua một bên má của Bách Lý Lan.
Trên gương mặt của Bách Lý Lan lập tức truyền đến cảm giác bỏng rát đau đớn.
Phó Quân Hoàng thế mà dám!
Khâu Doãn Hiên đỡ trán.
Anh biết ngay kiểu gì cũng có chuyện mà, Bách Lý Lan đúng là không biết tốt xấu, rõ ràng biết Phó An Nhiên rất quan trọng với Phó Quân Hoàng, đã vậy còn đem đi gây sức ép, không phải là muốn chết à? Vẫn còn may là Phó Quân Hoàng không bắn trực tiếp vào đầu cô ta.
"Còn nói láo, giết!" Cặp mắt tối đen như đêm nhìn thẳng vào người Bách Lý Lan, đồng tử từ từ tỏa ra sát khí lạnh lẽo làm cho Bách Lý Lan không khỏi căng thẳng một trận.
Dẫu sao Bách Lý Lan cô cũng đã từng đi ra giữa một đám người chết, hạng người nào mà cô chưa từng thấy qua, nhưng Phó Quân Hoàng như vậy, cô chưa từng thấy.
Lần đầu tiên cô thấy sợ hãi một người, cảm giác sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn, chịu đựng rất khổ sở.
"Không tin sao, anh có thể tự mình đi xem. Bây giờ Phó An Nhiên đang ở ngay trong phòng của em trai tôi, bọn họ ở trong đó đã rất lâu rồi, về phần bọn họ đang làm gì trong đó, tôi làm sao biết được."
Bách Lý Lan cố nén xúc động muốn đưa bàn tay mình lên vuốt ve hai má, cô cảm giác được có dòng máu nóng đang từ từ chảy xuống, nhưng vì tôn nghiêm của bản thân, cô không cho phép mình có một chút động tác nào thừa thãi.
Bách Lý Lan dám để cho Phó Quân Hoàng tự mình đi xem, đơn giản chỉ vì cô cảm thấy chắc chắc Thiện Vũ đã làm xong việc với Phó An Nhiên, hơn nữa cô đã chô cô ta uống thứ thuốc đặc biệt mạnh mẽ, nếu không có thuốc giải, cô không tin Phó An Nhiên có thể chịu đựng được.
Cho dù Phó An Nhiên có lợi hại đến đâu chăng nữa, chỉ cần dính một chút thuốc kia thì cô ta cũng chỉ có thể mặc kệ cho Thiện Vũ sắp đặt, mà lúc này bọn họ dĩ nhiên là đang ngủ trong chăn rồi.
Phó Quân Hoàng không suy nghĩ nhiều, xoải bước muốn nhanh chóng đi lên phòng.
"Căn phòng trên cùng cánh cửa thứ hai." Bách Lý Lan vẫn còn đang ở phía sau có lòng tốt nhắc nhở.
Khâu Doãn Hiên buồn cười nhìn Bách Lý Lan, anh cũng không đứng dậy đi lên đó xem, anh chắc chắn, nếu nhóc con xảy ra chuyện gì, anh sẽ là người đầu tiên xử lý cô ta.
"Bách Lý Lan, tốt nhất cô nên cầu nguyện bảo bối sẽ không xảy ra chuyện gì." Khâu Doãn Hiên nhìn Bách Lý Lan, khóe môi cong lên một chút ý cười. mà ý cười kia không giống nụ cười thường thấy, lúc này ý cười ngập tràn mảnh băng sắc nhọn.
Trong lòng Bách Lý Lan tức thì ngây ngốc, hình như cô đã đoán sai rất nhiều chuyện.
"Nếu cuối cùng nhóc con không ở được cùng một chỗ với người anh em của tôi, tôi có thể sẽ làm ra rất nhiều chuyện." Lúc Khâu Doãn Hiên nói ra những lời này, đầu vai khẽ nhún một cái, biểu cảm lại khôi phục như lúc ban đầu.
Bách Lý Lan biết, lúc này đây cô thật sự đã đã chọc phải người không nên chọc.
Cô cứ tưởng rằng cô sẽ giải quyết được mối nguy cơ này, nhưng xem ra, cô đã nghĩ sự việc quá đơn giản.
Mà lúc này, Phó Quân Hoàng chạy nhanh đến nơi, đứng ở trước cửa phòng Thiện Vũ, trong nháy mắt, thế nhưng anh lại không dám mở cửa, trong phòng không có lấy............. một tiếng vang.
Phòng im lặng như thế làm cho trái tim Phó Quân Hoàng đập thật nhanh.
Chậm rãi đẩy cửa phòng ra, bên trong cực kỳ yên tĩnh.
Trong phòng không có người, nhưng từ trên giường có thể thấy rõ ràng............. . bóng dáng hai người đang nằm.
Phó Quân Hoàng không chút do dự, xoải bước về phía trước, đến bên cạnh giường, mà trước mắt anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trên giường thì đồng tử lập tức thay đổi, cuối cùng liền trở thành màu đỏ đậm.
Anh nhìn thấy chăn mỏng nằm phía dưới An Nhiên.
Vào lúc anh muốn ôm ấy người An Nhiên lên, di@en*dyan(lee^qu. donnn) hai mắt cô vốn đang nhắm chặt đột nhiên mở to!
Đồng tử sắc bén lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi.
Nhưng sau khi nhìn thấy Phó Quân Hoàng đang đứng trước giường, cô khẽ giật mình một lát, dưới tầm mắt khiếp sợ của anh lập tức liền một tay giữ chặt anh, sau đó hai tay liền ôm lấy cổ anh thật chặt, hô hấp của cô dồn dập, cô nhấn mạnh nói:
"Lão soái ca, giúp em, mau mau giúp em!"
← Ch. 161 | Ch. 163 → |