Lúc tiệc rượu tiến hành ----! (2)
← Ch.150 | Ch.152 → |
Editor: Norah
"A, sợ rồi sao? Nếu như bây giờ cô nói xin lỗi tôi vẫn còn kịp." Thấy gương mặt trắng bệch đó của An Nhiên, Hùng Linh Ngọc rất là vô cùng hả dạ: "Bằng không đến lúc đó đợi cô đến cầu xin tôi, tôi sẽ không quan tâm cô đâu!"
Thoạt nhìn sắc mặt An Nhiên càng trắng hơn.
Cô giống như sợ hãi không biết như thế nào cho phải, vẻ mặt cũng càng ngày càng trắng, ngay cả tay chỉ vào Hùng Linh Ngọc cũng đang run rẩy, vậy mà cũng chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt An Nhiên liền hơi sửng sốt, khóe môi khẽ động, giọng nói lạnh nhạt:
"Phản ứng vừa rồi của tôi cho cô tiêu khiển chứ?" An Nhiên cười: "Chỉ là em nói lão soái ca, khi nào thì anh, có một người bạn gái cực phẩm như vậy thế?"
Lúc Hùng Linh Ngọc nghe thấy câu trước của An Nhiên, cô hận không thể đưa tay ra tát cô, nhưng mà sau khi nghe được nửa câu sau của An Nhiên, sắc mặt cô lập tức liền trắng bệch.
Sau khi nghĩ đến mình mới vừa nói những gì, có thể nói sắc mặt của cô vừa trắng vừa đỏ, tóm lại rất là đặc sắc.
Toàn thân âu phục phẳng phiu, Phó Quân Hoàng chẳng biết đã trở về lúc nào, mắt nhìn thẳng cầm tay An Nhiên, sắc mặt có hơi bối rối, giọng nói hơi gượng gạo:
"Không có. Vĩnh viễn."
Trong lòng vốn không thoải mái liền được chữa khỏi trong nháy mắt.
An Nhiên nhẹ nhàng cầm lại bàn tay hơi lạnh của anh, khóe môi khẽ mở: "Thật ngoan."
Thấy An Nhiên cũng không tức giận, lúc này Phó Quân Hoàng mới đưa tầm mắt dừng ở trên người Hùng Linh Ngọc có sắc mặt khó coi, giọng nói lạnh như băng:
"Người nói bừa, chết."
Thân thể Hùng Linh Ngọc giống như bị đông cứng ngay tại chỗ, cô hoảng sợ nhìn Phó Quân Hoàng, cô tha thiết tiếp xúc gần gũi với Phó Quân Hoàng như vậy, tại sao sau khi cô thật sự tiếp xúc với anh, ngược lại xuất hiện nỗi sợ chứ?
"Linh Ngọc!" Giọng nói bỗng nhiên vang lên làm cho thân thể cứng ngắc của Hùng Linh Ngọc ngừng lại, di@en*dyan(lee^qu. donnn) ngay sau đó lúc cô còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị người phía sau ôm vào trong ngực của mình, sau khi cô ngửi thấy mùi hương trên người ba của mình, nước mắt không cầm được mà bắt đầu rơi xuống dưới.
Cô thừa nhận, cô sợ hãi.
Sợ ánh mắt lạnh lùng không có chút độ ấm nào của Phó Quân Hoàng, sợ giọng nói lạnh như băng giống như máy móc kia của anh, cô sợ mọi thứ... của anh.
Sau này cô không bao giờ muốn, không bao giờ muốn thích anh.
Hùng Sơn thấy bộ dạng của con gái bảo bối nhà mình, cũng biết là cô trêu chọc phải hai vị tổ tông này rồi.
"Tiểu thư Phó, thật xin lỗi, đứa nhỏ bị tôi chiều hư, nó không có dụng ý xấu." Lúc Hùng Sơn nói câu này, cũng là không nhịn được xấu hổ.
Con gái ông đã hai mươi tư tuổi rồi, mà Phó An Nhiên mới mười tám tuổi, ông không ngờ vậy mà sẽ nói với một cô bé vừa đủ mười tám tuổi là một cô gái hai mươi tư tuổi bị chiều hư.
An Nhiên thản nhiên cười, tỏ vẻ không sao cả, ngay sau đó kéo cánh tay Phó Quân Hoàng, đi đến chỗ ít người.
Bây giờ cô hoàn toàn không có chút tinh thần nào đi quản những người này, nếu như ai còn dám không biết điều tiếp cận, cô sẽ nhớ kỹ tên của họ.
Bên trong chiếc xe đang chạy như bay.
Lại Tư nhìn chủ nhân vẫn không ngừng xử lý tài liệu ở một bên, nói: "Chủ nhân, mười phút sau chúng ta sẽ đến."
Lật trang tiếp theo của tài liệu, sau khi người đàn ông mang mặt nạ đơn giản ừ một tiếng, giống như hỏi trong lúc vô tình: "Có ai đã đến rồi?"
"Rất nhiều nhân vật vô cùng quan trọng trong giới kinh doanh và chính trị đều đến, nghe nói, người đến bên trong còn có một bộ phận nhỏ là do thủ lĩnh côn đồ hợp thành, mà thủ lĩnh của bọn họ chính là Phó An Nhiên." Vẻ mặt Lại Tư không thay đổi báo cáo, thoạt nhìn cực kỳ cứng nhắc.
"Chủ nhân, bạn gái của người...?" Lại Tư vẫn còn đang phiền muộn vì chuyện này, trước đó anh có nhắc nhở qua vấn đề này với chủ nhân, nhưng mà chủ nhân giống như không nghe thấy, bận rộn giống như bây giờ.
Nghe thấy hai chữ bạn gái, vẻ mặt Lại Tư hơi lộ vẻ sâu hiểm khó dò.
"Không biết sau khi bọn họ nhìn thấy người tôi mang đến, sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?" Người đàn ông mang mặt nạ giống như chìm đắm ở trong thế giới của mình.
Nếu chủ nhân đã giải quyết xong chuyện bạn gái rồi, dĩ nhiên là Lại Tư sẽ không làm thêm bất cứ chuyện gì nữa.
Vừa mới xuống xe không bao lâu, die, n; da. nlze. qu;ydo/nn một chiếc Bentley chậm rãi ngừng lại ở ngay phía sau bọn họ, người bước xuống xe là một mỹ nữ tóc vàng, một bộ váy dài tương xứng, dường như váy dài đó là may theo số đo cơ thể, cái váy hoàn toàn thể hiện dáng người hoàn mỹ kia của cô.
Cho nên, lúc người đàn ông mang mặt nạ mang theo mỹ nữ mắt xanh tóc vàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, trong nháy mắt tầm mắt của mọi người đều dừng ở trên người của họ.
Vẻ mặt An Nhiên lúc nhìn đến người phụ nữ đứng ở cửa, đột nhiên biến đổi!
Cô----
Tại sao lại ở chỗ này!
← Ch. 150 | Ch. 152 → |