Vay nóng Tinvay

Truyện:Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Chương 145

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Hiện có 257 chương (chưa hoàn)
Chương 145
Cô sẽ đính hôn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-257 )

Siêu sale Shopee


Editor: Norah

Nhưng mà lúc Triệu Tứ nhìn đến An Nhiên, đáy lòng hiện lên chút nghi ngờ, gã hình như đã gặp người phụ nữ kia ở nơi nào, nhưng mà rốt cuộc gặp qua ở nơi nào, ngay cả chính gã cũng quên mất.

"Chính là các người đánh anh em của tôi bị thương sao? Các người nói chuyện này chúng ta nên tính như thế nào, hả?" Triệu Tứ thâm độc nhìn An Nhiên và Phó Quân Hoàng.

Phó Quân Hoàng nhấc chân muốn đi xuống, lại bị An Nhiên ngăn cản.

Lần này quá nhiều người, nếu như chơi đùa đánh cả đám, lão soái ca không chừng thật đúng là lại bị thương, hơn nữa đến lúc đó đồ vật bên trong viện này nhất định sẽ hư hại không ít, đừng nhìn viện này vô cùng cũ kỹ, những thứ này đều là đồ cổ, đều là của quý, này nếu như hỏng rồi, đến lúc đó còn không biết chú Vương sẽ trách móc cô như thế nào đây.

"Triệu Tứ, khi nào thì người của anh bắt đầu đối xử hung ác thế?" An Nhiên giống như biết Triệu Tứ, cô dựa vào ở trên người Phó Quân Hoàng, ánh mắt trong trẻo mà lại lạnh lùng dừng ở trên người Triệu Tứ cường tráng kia.

Triệu Tứ sửng sốt, ngay sau đó hừ lạnh nói: "Người của tôi muốn làm chuyện gì, còn chưa tới lượt các người quản!" Làm chuyện hung ác này, sau khi quay về gã sẽ điều tra chuyện này, gã sẽ không vì một người ngoài mà vô duyên vô cớ ra tay với anh em của mình.

"Thật sao? Vậy có phải tôi nên tìm người khác đến quản hay không?" An Nhiên xém nữa là quên mất người quản lý chủ yếu là ai, bất kể là ai, nhưng mà tất cả mọi người phải nghe lời của Vương Thế Kiệt, ánh mắt cô lạnh lùng: "Nói ví dụ như, Vương Thế Kiệt?"

Sau khi Vương Thế Kiệt gia nhập Vô Xá, lúc đầu anh đi theo làm việc bên cạnh Sở An Tu, qua tài liệu cấp dưới đưa lên, cuối cùng An Nhiên để cho Lãnh Hạo giao thế lực bên này cho anh, xem như An Nhiên nhìn người tương đối chính xác, Vương Thế Kiệt người này hơi yêu thích đùa giỡn, thế nhưng trên việc nghiêm chỉnh tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.

Trong nháy mắt Triệu Tứ cả kinh, người phụ nữ này biết Vương Thế Kiệt sao?

Trước kia người quản lý của bọn họ không phải là Vương Thế Kiệt, đây cũng chính là gần nửa tháng trước mới thay người tới, lúc đầu không có ai phục oắt con còn trong trường kia, thế nhưng Vương Thế Kiệt người nọ thật đúng là tà đạo, dường như anh mời tất cả anh em uống rượu suốt đêm ở chung một chỗ, đám đàn ông chính là cảm thấy kỳ lạ, thời gian một đêm đó, bọn họ liền tin phục Vương Thế Kiệt.

Ở trên bàn rượu có thể nhìn ra phẩm hạnh của một người, ở trong mắt Triệu Tứ, Vương Thế Kiệt tuyệt đối là một người có thể vì giúp anh em mà không tiếc cả mạng sống, bọn họ không muốn cái gì khác, chính là muốn người lãnh đạo như vậy là được, còn lại đều là vô nghĩa.

Thấy Triệu Tứ không nói lời nào, An Nhiên hơi nhíu mày: "Sao? Không biết Vương Thế Kiệt sao? Vậy thì biết Tô Mục không?"

Tô Mục, lão đại trước kia đã thăng chức đi rồi của bọn họ.

Ánh mắt Triệu Tứ vẫn luôn dừng ở trên người An Nhiên, nhìn người đó rất quen mắt, nhưng mà gã chính là không nhớ nổi, rốt cuộc là mình đã gặp qua cô ở nơi nào.

Đột nhiên, trong đầu Triệu Tứ dần hiện ra một người.

Người đó là, người đó ----

Trong nháy mắt sắc mặt Triệu Tứ trắng bệch, đúng là gã nghe không ít sự tích về người nọ, gã đã nói sao cô quen mắt như vậy, gã đã gặp cô, đó là trong một cuộc họp động viên, xa xa gã nhìn thấy người đó được bọn họ trong phòng sùng bái, đứng ở trên bục giảng, lạnh nhạt kể chuyện, cuối cùng, cô cúi người nói với mọi người: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người cuối cùng lựa chọn tin tưởng tôi."

Chỉ là không ngờ, vậy mà gã tận mắt thấy người sống!

"Quân ----" Chữ chủ còn chưa nói ra, giọng nói An Nhiên liền truyền đến.

"Tất cả đều không biết sao? Không sao, chúng ta có thể từ từ làm."

Thân thể Triệu Tứ đều mềm xuống, Die nd da nl e q uu ydo n gã nhìn An Nhiên cũng bắt đầu lắp bắp: "Không, không phải, biết, biết." Gã không phải người ngu, nếu vào lúc này quân chủ cắt ngang lời của gã, chính là không muốn bại lộ thân phận của mình: "Nếu, nếu tiểu thư người biết lão đại Vương và lão đại Tô, vậy thì, vậy thì chuyện này coi như xong."

An Nhiên chế nhạo: "Đám người kia..."

"Tiểu thư người yên tâm, yên tâm, tôi sẽ dạy dỗ những người này thật tốt, thật sự là xin lỗi." Triệu Tứ chỉ thiếu chút nữa là cúi đầu khom lưng rồi.

Đối với chuyển biến muốn tìm cái chết đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người không có cách nào chấp nhận, chuyển biến này có phần cũng quá nhanh rồi.

"Lão đại, nhưng mà người phụ nữ kia..." Gã tóc đỏ ôm sống mũi của mình, còn dự định tiếp tục tố cáo hành vi của An Nhiên.

"Câm miệng!" Thế nhưng lời của gã tóc đỏ còn chưa nói hết, đã bị một tiếng của Triệu Tứ gọi trở về, sau đó quay đầu lại lần nữa, nhìn An Nhiên: "Thật sự là xin lỗi, cái này chúng tôi đi, lập tức liền rời đi." Nói xong, phất tay với đám đàn em phía sau, cho người đưa đám người trên mặt đất đi.

Toàn bộ quá trình không có dây dưa chút nào, nhìn người phụ nữ trung niên thì xem thế là đủ rồi.

Lúc Triệu Tứ mang người đi, người phụ nữ trung niên còn chạy đi tới, nói với Triệu Tứ: "Anh là lão đại của đám người đó sao? Người của anh cầm tiền của tôi, đó chính là nói cậu ta thu tiền thay anh? Anh đã thu tiền của tôi, tại sao không dạy dỗ con bé đê tiện kia? Các người cho là tiền của tôi chính là lấy không sao? Tôi nói cho các người biết, không có cửa đâu!"

Lời nói của người phụ nữ trung niên làm cho vẻ mặt của Triệu Tứ trở nên càng dữ tợn: "Con bé đê tiện? Bà muốn đâm đầu vào chỗ chết đây!" Âm thanh dừng lại, một cái tát không chút lưu tình nào rơi ở trên người phụ nữ trung niên, người phụ nữ trung niên sơ ý một lúc, gương mặt vốn sưng đỏ lại càng thêm không thể nhìn.

Người phụ nữ trung niên ngã trên mặt đất, sự đau đớn trên mặt làm cho bà ngay cả nói cũng không nói được.

"Thật có lỗi thật có lỗi, tôi lập tức xử lý xong chuyện ở đây." Triệu Tứ với vẻ mặt dữ tợn lập tức quay đầu, cúi đầu khom lưng với An Nhiên, không ngừng khom lưng, nhưng mà ánh mắt của gã căn bản không dám đối diện với An Nhiên, một tay gã kéo người phụ nữ trung niên ra khỏi tứ hợp viện, tiện thể, còn đóng lại cổng lớn của tứ hợp viện.

Xe đều dừng ở bên ngoài ngõ nhỏ, không khí dọc theo đường đi rất là đè nén, đến khi một gã đàn em trong đó không nhịn được, hỏi:

"Lão đại, anh làm gì mà phải sợ người phụ nữ kia vậy? Thân phận của cô ta rất lợi hại đúng không? Không phải là cô ta biết tên anh Vương và anh Tô sao? Lăn lộn ở đây, có ai không biết tên của bọn họ chứ?" Đến nỗi sợ như vậy sao?

Bốp ----

Một cú đánh không chút lưu tình rơi ở trên đỉnh đầu của gã đàn em, Triệu Tứ xoay người trở về, sau khi phát hiện đã không thấy được tứ hợp viện, gã mới thở phào một cái: "Bọn mày biết cái rắm gì! Cô ấy chính là người bọn mày muốn gặp, nhưng mà chính là không gặp được!"

"Ai?" Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Triệu Tứ, ngay cả gã tóc đỏ được dìu cũng không nhịn được đưa ánh mắt dừng ở trên người Triệu Tứ.

Triệu Tứ che mặt, nghĩ nghĩ lời mình vừa nói thật đúng là không đủ chặt chẽ: "Người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, vị cao nhất kia."

Vị cao nhất kia sao?

Đó không phải là ----

Đó không phải là người trong truyền thuyết ----

Quân chủ sao!

"Anh nói người đàn ông kia là quân chủ của chúng ta sao? Quân chủ trong truyền thuyết kia sao?" Một đàn em trong đó phấn khởi: "Em cũng cảm thấy khí chất của người đó rất không giống người thường, vừa nhìn thì đã biết là người có địa vị cao, anh ấy..."

Bốp ----

Lại là một cú đánh hung hăng!

"Ai nói với cậu cô ấy là nam hả?" Triệu Tứ hừ lạnh, da. nlze. qu;ydo/nn ngay sau đó ánh mắt dừng ở trên người gã tóc đỏ có sắc mặt đã sớm trở nên cực kỳ trắng xanh, vẻ mặt thâm độc: "Cậu đúng là có tiền đồ, mới vừa đến chưa tới vài ngày đã trêu chọc người nọ trong truyền thuyết, cậu thật là lợi hại."

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Chẳng lẽ...

Cô bé kia, người phụ nữ lạnh lùng kia mới là quân chủ sao?

Sắc mặt gã tóc đỏ đã hoàn toàn từ trắng xanh biến thành trắng bệch rồi.

Mà vẻ mặt bọn đàn em đi theo gã tóc đỏ lúc trước cũng rất khó coi, giống như hết hy vọng, bọn họ giống như muốn chết rồi.

Trời ạ, vậy mà bọn họ lại trêu chọc đến quân chủ, bọn họ vậy mà lại vẫn ra tay với quân chủ, bọn họ...

Bọn họ đều làm cái gì vậy chứ!

"Tôi nói cho các cậu biết, tốt nhất thả tôi ra, bằng không tôi làm cho các người đẹp mặt!" Lúc này người phụ nữ trung niên bị gã đàn em áp chế trong tay đang kêu gào lớn tiếng.

Ánh mắt Triệu Tứ dừng ở trên người phụ nữ trung niên đang kêu gào, cười dữ tợn: "Bà có rất nhiều tiền đúng không? Vậy thì bà sẽ dùng số tiền đó của bà đặt mua cho mình ngôi mộ tốt một chút đi."

Người phụ nữ này, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà.

Nếu không phải là bởi vì bà, bọn họ cũng không trêu chọc đến quân chủ, cũng sẽ không chọc quân chủ không thoải mái rồi.

"An Nhiên An Nhiên, rốt cuộc tại sao cô biết lão đại của bọn họ? Xem ra cô biết rất là nhiều người nha." Vẻ mặt Hàn Trì vô cùng kỳ diệu nhìn An Nhiên, khuôn mặt sùng bái.

An Nhiên cười cười: "Bạn bè tương đối nhiều mà thôi."

Vẻ mặt Hàn Trì hâm mộ: "Sao tôi lại không có bạn bè lợi hại như vậy chứ?" Chẳng qua là nói một cái tên là có thể làm cho người ta sợ đến như vậy, bộ dạng thật là lợi hại."

Lúc An Nhiên và Phó Quân Hoàng trở lại phòng làm việc của chú Vương, chú Vương đã vứt lễ phục được gói kỹ cho họ: "Quần áo đều ở đây, các con thử nhanh lên một chút, xem có chỗ nào không ổn, lão già ông sửa cho các con một chút."

An Nhiên và Phó Quân Hoàng hiểu rõ cười cười, An Nhiên ôm lễ phục của mình đi vào phòng trong thay quần áo.

Lễ phục của An Nhiên là một bộ lễ phục dạ hội cúp ngực màu xanh nhạt, đối với chiều cao của An Nhiên, trong đêm sinh nhật kia của cô, nhất định là phải mang giày cao gót, chú Vương cũng đã chuẩn bị giày phối hợp.

Âu phục của Phó Quân Hoàng và lễ phục dạ hội của An Nhiên là đồng bộ, chẳng qua âu phục của anh không giống ở chỗ là màu xanh đậm, mặc ở trên người anh rất là vừa người.

"Ừ, quả nhiên thằng nhóc thối con chính là cái giá áo trời sinh, di@en*dyan(lee^qu. donnnn) quần áo của lão già ông mặc ở trên người con, cảm giác chính là không giống người thường." Chú Vương vỗ bả vai của Phó Quân Hoàng, cười ha ha.

Lúc An Nhiên kéo cửa đi ra, cả người Phó Quân Hoàng đều ngơ ngác ngay tại chỗ, bên trong ánh mắt đen nhánh thấm đầy ánh lửa khác thường.

Một cái váy cúp ngực dài, kiểu dáng rất đơn giản, cũng không có thiết kế phức tạp, thế nhưng cảm giác chính là sau khi An Nhiên mặc vào lễ phục này, khí chất toàn thân cũng hoàn toàn không giống bình thường, thoạt nhìn dường như càng thêm cao quý.

Lúc An Nhiên nhìn thấy Phó Quân Hoàng, giữa ánh mắt cũng xẹt qua một tia kinh diễm.

"Tay nghề của chú Vương đúng là không giống người khác." Đây là cảm thán từ tận đáy lòng của An Nhiên.

Phó Quân Hoàng cũng không nói cái gì, chỉ là đứng ở chỗ đó, cho dù là mặt than, ánh mắt sắc bén, nhưng mà trên người anh cũng không nhịn được tản ra khí chất cao quý, toàn bộ là bộ dáng của một công tử cao quý.

Thấy hai người đứng chung một chỗ, chú Vương hài lòng cười cười, sau đó sau khi vòng quanh hai người vài vòng, chú Vương mới gật đầu nói:

"Không có chỗ nào phải sửa, các con lấy về đi, không biết đến lúc lễ trưởng thành của con nhóc con, có một chỗ cho lão già ông hay không đây?"

An Nhiên nở nụ cười: "Ai cũng có thể không có, nhưng mà không thể không có chú Vương người."

"Con nhóc con chính là miệng ngọt, biết lão già ông thích nghe cái gì." Chú Vương cười híp mắt nhìn An Nhiên, ngay sau đó ánh mắt dừng ở trên người Phó Quân Hoàng: "Không giống người nào đó, chỉ biết mặc quần áo, cũng không biết nói chút gì."

Phó Quân Hoàng hơi giật mình, lúc này mới đưa ánh mắt dừng ở trên người chú Vương.

"Cảm ơn." Trong ánh mắt đen nhánh thấm độ ấm nhàn nhạt.

Người lớn tuổi rất kiêu ngạo quay đầu sang một bên: "Hiếm lạ."

Thế nhưng trong đáy lòng vẫn là đắc ý nho nhỏ một chút.

Trên đường trở về, Phó Quân Hoàng nắm tay An Nhiên, tay còn lại xách quần áo của hai người.

"Bảo bối, những người hôm nay kia, em biết sao?"

"Người của em." An Nhiên nói thẳng.

Với khả năng thu được tin tức của Phó Quân Hoàng, An Nhiên tin tưởng bây giờ anh đã biết phần lớn thế lực của cô, chẳng qua là Vô Xá bí ẩn nhất, anh không thể nào tra ra chút nào.

Nói cho anh biết một phần, cũng không có gì là không thể.

Phó Quân Hoàng gật đầu, cứ như vậy đã nói rõ ràng.

"Sau này để cho người phía dưới của em đều chú ý một chút." Phó Quân Hoàng nhớ tới mấy người hôm nay kia, bất giác nhíu mày: "Nếu như thiếu thủ hạ, anh cho em từ chỗ của anh..."

"Không cần, em không thiếu người. Nếu như người của em không đủ, em sẽ tìm anh mượn." An Nhiên buồn cười nói.

"Nếu như, mệt mỏi, có anh."

"Biết, biết, em mệt mỏi sẽ nói." An Nhiên cười nói.

Sau khi lên xe, Phó Quân Hoàng thắt chặt đai an toàn cho An Nhiên, chỉ là lúc rời khỏi, anh khẽ chạm môi cô một chút, sau đó khóe môi anh mang ý cười khởi động xe, khởi động ở dưới ánh mắt hơi giật mình của An Nhiên.

Bên trong biệt thự trang trí kiểu thế kỷ Trung Âu.

Lại Tư cầm tấm thiệp mời xuất hiện ở trước cửa thư phòng, dfienddn lieqiudoon nhìn nhìn tấm thiệp mời trong tay, cuối cùng anh vẫn đưa tay gõ cánh cửa.

"Chủ nhân."

"Vào đi."

Lại Tư cung kính đẩy cửa đi vào, nhưng mà thiệp mời ở trên tay hơi buộc chặt.

"Sao vậy? Lại Tư thân ái của tôi cũng không phải là một người giấu diếm lời nói." Ánh mắt người đàn ông mang mặt nạ dời đi từ trên công việc, dừng ở trên vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lại Tư.

Lại Tư hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn đưa thiệp mời cầm trong tay đặt ở trên bàn làm việc của người đàn ông mang mặt nạ: "Chủ nhân, đây là thiệp mời."

"Hả? Nhà ai?" Người đàn ông mang mặt nạ cũng không có đưa tay động vào thiệp mời, thuận miệng hỏi.

"Là người của Từ Tĩnh Ngưng đưa tới, là tham gia lễ trưởng thành của Phó An Nhiên."

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve trên thiệp mời: "Sau đó thì sao? Có thể làm cho Lại Tư của tôi có phản ứng giống như thế này, xem ra không chỉ là có lễ trưởng thành đơn giản vậy?"

"Tin tức đáng tin, ngày đó Phó Quân Hoàng và Phó An Nhiên sẽ, đính hôn."

Tay vuốt ve trên thiệp mời hơi dừng lại: "Đính hôn?" Giọng nói vẫn bình thản như trước, chỉ là Lại Tư hiểu rõ anh biết, rốt cuộc lúc này đáy lòng chủ nhân chất chứa lửa giận như thế nào.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-257 )