Đã chết, tính toán tôi, đánh! (3)
← Ch.142 | Ch.144 → |
Editor: Norah
An Nhiên cười, không nói lời nào.
Lúc cô còn nhỏ, lúc cô còn là con của Phó Quân Hoàng, đúng là vai vế của cô còn nhỏ hơn Phó Quân Nghị.
Tầm mắt An Nhiên dừng ở trên bóng dáng đứng phía sau Phó Văn An, cười hỏi: "Đó chính là cô nhỏ. Đây có lẽ là lần đầu con nhìn thấy cô nhỏ đấy."
Đây không phải là lần đầu tiên Đào Ngữ Song vào nhà họ Phó, nhưng là lần đầu tiên An Nhiên nhìn thấy bà, mấy lần trước lúc bà tới, đều đúng lúc An Nhiên không có ở nhà họ Phó, vì vậy liền bỏ lỡ.
Lúc Phó Văn An mười sáu tuổi, đã rời khỏi đế đô đi tỉnh khác, đúng là khi đó chọc tức ông cụ không nhẹ, chỉ là khi đó tính tình ông cụ cứng rắn, cũng không biết Phó Văn An tính tình ôn hòa làm sao vậy, chính là sống chết không chịu trở về nhà họ Phó, nói là muốn tự mình lăn lộn ở tỉnh khác, lẫn vào không ra được, liền không trở về nhà.
Có một đoạn thời gian rất dài, Phó Văn An trở lại nhà họ Phó lần nữa, cũng đã là tám năm sau, ông hai mươi bốn tuổi. Đi cùng ông trở về, còn có Đào Ngữ Song.
Ông trở về nói với ông cụ, ông muốn kết hôn với cô bé bên cạnh, hy vọng được ông chúc phúc.
An Nhiên chính là nghe được chuyện như vậy, năm đó Đào Ngữ Song theo đuổi chú nhỏ Phó rất kịch liệt, khi đó chú nhỏ Phó vẫn chỉ là một đại đầu binh, tên nhóc lỗ mãng. Ông ở tỉnh khác, không có ai biết bối cảnh nhà của ông, ngay cả người lãnh đạo trực tiếp cũng không biết.
Thế nhưng Đào Ngữ Song theo đuổi ông ròng rã bốn năm, mới bắt được ông tới tay, lúc ông biết bà, chỉ là bởi vì trong lúc huấn luyện quân sự, ông là huấn luyện viên của bà, mà bà nghĩa vô phản cố (*) yêu ông.
(*) Nghĩa vô phản cố: không do dự, làm việc nghĩa không được chùn bước.
Tám năm trôi qua, Phó Văn An từ một người từ dưới cùng từng chút một leo lên, còn tìm được một cô gái hiểu đạo lý, còn có chỗ nào mà ông không hài lòng sao? Chẳng qua về sau Phó Văn An nói với ông cụ, sau này ông sẽ không trở về đế đô, ông sẽ ở lại luôn tỉnh S.
Ngày đó, đúng là làm ông cụ bị chọc tức, nói thẳng mình nuôi một con sói mắt trắng (*).
(*) Sói mắt trắng (Bạch nhãn lang): vong ân bội nghĩa, tâm địa gian ác.
Sau này Phó Văn An chính là cách hai năm sẽ trở về một lần, thậm chí có lúc là ba năm, dù sao An Nhiên vẫn cảm thấy chú nhỏ Phó Văn An này là một người có chuyện xưa.
"Cô đã sớm nghe chú nhỏ con nhắc qua. Văn An nói, An Nhiên nhà họ Phó đúng là cô gái thông minh xinh đẹp." Đào Ngữ Song cười, gương mặt dịu dàng, tự nhiên phóng khoáng nói.
"Từng đứa một đều đứng làm gì, nhanh ngồi xuống ăn một ít, mới từ trên máy bay xuống nhất định cũng đói bụng đúng không? Mau ăn một ít." Nói xong, Từ Tĩnh Ngưng liền đưa một quả cam cho Đào Ngữ Song.
Đào Ngữ Song cũng là từ nhà thương, nhưng mà bà chỉ có chút danh tiếng ở tỉnh S, thế nhưng Từ Tĩnh Ngưng đúng là cực kỳ nổi tiếng cả nước, Đào Ngữ Song vẫn luôn rất bội phục chị dâu này của mình.
Cho dù là gia đình hay sự nghiệp, bà đều xử lý rất tốt, ở trên giới kinh doanh, bà hoàn toàn chính là một nữ cường nhân, thế nhưng ở nhà, bà lại là một người phụ nữ bé nhỏ bình thường, mẹ của bọn nhỏ. Về mặt này bà thay đổi mẫu người rất nhanh, nhưng mà sức diễn mỗi một mẫu người của bà đều rất tốt.
"Chị dâu cũng không cần bận rộn, bây giờ em và Văn An không đói bụng." Tay Đào Ngữ Song nhận lấy quả cam, thoạt nhìn có chút băn khoăn.
"Được rồi được rồi, ở trong nhà mình nào có nhiều khách sáo như vậy?" Từ Tĩnh Ngưng khoát tay với Đào Ngữ Song, sau đó tầm mắt dừng ở trên người Phó Quân Hoàng: "Nếu như lát nữa con với An Nhiên không có chuyện gì, theo chúng ta ra ngoài mua ít đồ tết. Đúng rồi, mẹ đặt làm cho An Nhiên một món quà, hay là con đưa An Nhiên đi chỗ chú Vương lấy, nghe thấy không?"
"Lễ phục?" An Nhiên sửng sờ, cô cũng không có đi đặt làm lễ phục gì mà.
"Không đặt làm lễ phục thì lễ trưởng thành của con mặc cái gì? Còn có Quân Hoàng của con, các con đều thử xem ngay tại chỗ, nếu như có chỗ nào không phù hợp, bảo chú Vương sửa lại một chút cho các con."
"Dạ."
Phó Văn Đồng và Phó Văn An tách ra đi vào thư phòng của cụ Phó, Đào Ngữ Song được Từ Tĩnh đưa trở về phòng không biết nói cái gì, Phó Quân Hoàng cũng nắm tay Phó An Nhiên trở về phòng, nhưng mà anh im lặng không nói gì đưa áo khoác của cô cho An Nhiên tiện thể quấn khăn quàng cổ lên cổ cô.
"Chúng ta phải đi ra ngoài sao?" An Nhiên sửng sốt.
"Ừ. Chú Vương." Phó Quân Hoàng vừa mặc quần áo vừa nói.
An Nhiên cười, thật sự là làm phiền Từ Tĩnh Ngưng.
Chú Vương là thợ may có tiếng ở đế đô, Die nd dan nl e q uu ydo n thợ may này không phải bất cứ ai cũng có thể khiến ông may quần áo cho, ngày đặt đơn hàng may ở chỗ đó của chú Vương, cũng có thể xếp hàng đến hai năm sau, rất nhiều quần áo của nhân vật bậc trên đều là từ tay của vị lớn tuổi kia.
Quần áo mặc trên người Tần Lam, chín mươi phần trăm đều là từ tay chú Vương, Tần Lam rất chú trọng quần áo, may mà sau khi cô sống lại, ngược lại yêu cầu đối với mấy thứ này ít đi.
Phó Quân Hoàng khởi động chiếc Land Rover, rẽ vào trong ngõ nhỏ của tứ hợp viện (*), cuối cùng xe chậm rãi dừng ở trước một tứ hợp viện.
(*) Tứ hợp viện: một kiểu nhà truyền thống của Bắc Kinh.
Thoạt nhìn cổng tứ hợp viện rất cổ xưa, nhìn từ bên ngoài, tứ hợp viện này đã cũ cần tân trang lại, thế nhưng đẩy cửa đi vào, nhưng là cảm nhận khác nhau hoàn toàn.
Lúc An Nhiên đi vào cùng Phó Quân Hoàng, trong sân có vài người đang tranh chấp với một người thanh niên cái gì đó, thoạt nhìn vẻ mặt người thanh niên kia rất không tốt.
"Đây không phải là vấn đề có tiền hay không có tiền, thật sự là xin lỗi, hai năm nay sư phụ tôi ông đều không rảnh, thời gian đều sắp xếp kín. Nếu như bây giờ các người gấp gáp thì ra khỏi cửa rẽ phải, đi vào cửa hàng mua đi."
"Tôi nói có chuyện gì với tên nhóc cậu vậy? Đưa tiền tới cửa cũng không cần sao? Tôi trả các người giá gấp mười lần, nhất định sư phụ Vương phải chính tay may cho tôi." Một người phụ nữ trung niên toàn thân hàng hiệu dùng cái tay đeo đủ các loại nhẫn chỉ vào người trẻ tuổi khinh thường, gương mặt khinh thường.
Loại người thân của nhà giàu mới nổi đúng là gặp nhiều hơn, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng dừng ở trên người phụ nữ trung niên kia: "Xin lỗi, sư phụ tôi không có thời gian."
"Không có thời gian thì sắp xếp thời gian, có tiền không kiếm là người ngu sao?" Người đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên đột nhiên nói.
Ngay lúc người trẻ tuổi sắp nổi giận thì bỗng nhiên một giọng nói thong thả vang lên:
"Lấy tiền cũng phải xem lấy tiền của hạng người gì, không phải tiền của bất cứ ai cũng có thể đưa tới đây."
Người trẻ tuổi nghe thấy giọng nói của người tới, quay đầu lại, lúc nhìn thấy người tới, vẻ mặt vốn khó coi lập tức biến mất, ngược lại trở nên hưng phấn:
"Cô bé An Nhiên, đúng là không có tới một đoạn thời gian rồi, gần đây sư phụ cũng luôn nhắc tới cô, nói sao cô còn chưa tới nhìn xem lão già ông."
Không có ai biết tên đầy đủ của chú Vương là gì, chỉ biết từ lúc ông bắt đầu trong tầm mắt của mọi người, cũng đã gọi ông là chú Vương như vậy.
Tính cách chú Vương rất quái đản, bạn có quyền thế, bỏ nhiều tiền hơn nữa cũng không nhất định có thể đặt may quần áo ở chỗ này của ông được, bạn không có gì cả, ngay cả ăn xin, chỉ cần ông nhìn bạn thuận mắt, ông sẽ không hề do dự may quần áo miễn phí cho bạn.
Vậy mà dường như chú Vương cực kỳ yêu mến An Nhiên, từ lần đầu tiên bắt đầu nhìn thấy An Nhiên, đã nói may quần áo cho cô, cho đến bây giờ, gần như mỗi tháng An Nhiên đều có thể nhận được quần áo chú Vương gửi đến nhà họ Phó, vì vậy, bây giờ quần áo An Nhiên mặc, rất nhiều cái không nhìn thấy nhãn hiệu, tất cả đều từ tay chú Vương mà ra.
Dù cho tính cách chú Vương như vậy, ở trong vòng luẩn quẩn cực kỳ ăn nên. Cho dù là như vậy, lịch trình trong ngày của ông cũng đều sắp xếp đến hai năm sau.
"Đây không phải là đến rồi sao? Chỉ là không biết lúc nào thì ngưỡng cửa của chú Vương thấp như vậy rồi, sao bất cứ ai đều có thể vào được?" Không phải An Nhiên xem thường nhà giàu mới nổi, hoặc là người có hoàn cảnh gia đình không tốt, chẳng qua cô không quen nhìn loại người làm gì cũng đều dùng tiền để đập người.
Đây quả thực là kéo chỉ số thông minh của loài người xuống.
Rõ ràng người phụ nữ trung niên kia nghe hiểu lời An Nhiên nói là có ý gì, vẻ mặt bà cực kỳ khó coi nhìn An Nhiên: "Cô nói cái gì? Cô nói lại lời nói vừa rồi một lần nữa."
"Bà lại đe dọa cô ấy thử xem." Phó Quân Hoàng kéo An Nhiên đến sau lưng mình, ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người phụ nữ trung niên kia, vẻ mặt vô cùng âm u lạnh lẽo.
Lúc người phụ nữ trung niên muốn nói gì đấy thì bị người sau lưng kéo lại.
Bọn họ cũng không có ngu ngốc như người phụ nữ trung niên này, bọn họ cũng nghe nói quần áo may thủ công ở chỗ này của chú Vương vô cùng tốt, rất nhiều quần áo của nhân vật bậc trên đều đặt làm ở chỗ này, lúc đó bọn họ cũng chỉ thuận miệng nói một lần như vậy, không ngờ liền bị người phụ nữ trung niên này nhớ kỹ.
Lần này thì hay rồi, bà trực tiếp tìm tới cửa nhà người ta gây sự.
Mặc dù chú Vương chỉ là một thợ may nho nhỏ, nhưng người có quan hệ đúng là không ít, gã biết bọn họ đều không tiếp xúc được với những người đó, nếu như bọn họ chọc giận ông, không chừng đến lúc đó bọn họ chết như thế nào, e rằng đến lúc đó ngay cả chính bọn họ cũng không biết.
Mà người đàn ông trước mặt này, da. nlze. qu;ydo/nn vừa nhìn liền biết không phải là người dễ trêu chọc gì, hơn nữa toàn thân anh có quý khí, ở đế đô bất cứ nơi nào vẫn có thể thấy quan nhị đại, phú nhị đại (*), ai biết anh là đại gì chứ.
(*) Phú nhị đại: hay còn gọi là Thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.
Quan nhị đại: tương tự như Phú nhị đại, nhưng là con của quan chức chính phủ.
Tóm lại, vẫn là không nên trêu chọc mới tốt.
Không biết làm sao mà người phụ nữ trung niên không hiểu được ý tứ của các người bạn mình khuyên kéo, bật ra tiếng hừ lạnh với Phó Quân Hoàng: "Làm sao? Bà đây chính là đe dọa, cậu muốn thế nào? Đến lúc đó cậu đánh tôi à!" Anh là một người đàn ông cũng không thể dám đánh bà.
"Bà nói cái gì?" Ánh mắt Phó Quân Hoàng nhìn chăm chú vào trên người phụ nữ trung niên, giọng nói trầm thấp.
"Cậu có gan đánh tôi à!"
Phó Quân Hoàng nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của An Nhiên, thờ ơ nói: "Là cô ấy để cho tôi đánh."
Giọng nói dừng lại, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng là tình huống thế nào, người phụ nữ trung niên đã trực tiếp bị Phó Quân Hoàng đánh ra ngoài!
Trong lòng An Nhiên đã sớm có chuẩn bị, lúc người phụ nữ trung niên gây hấn, cô liền biết bi kịch của người phụ nữ này.
"Trời ạ, cậu làm cái gì vậy!" Người đứng sau lưng người phụ nữ trung niên xông về phía trước, đỡ người phụ nữ trung niên dậy, thét lớn tiếng với Phó Quân Hoàng: "Một người đàn ông như cậu, sao có thể đánh phụ nữ?"
"Cậu tính là cái gì! Cậu lại dám đánh tôi!" Cả người phụ nữ trung niên đều đã tỉnh mộng, đợi lúc bà lấy lại tinh thần, mới phát hiện thật là mình bị đánh.
"Bà tính là cái gì! Dám hô to gọi nhỏ với anh ấy?" Bỗng nhiên giọng nói lạnh lẽo như băng của An Nhiên vang lên: "Tôi cũng không dám gào thét với anh ấy như vậy, bà tính là cái gì!"
Ánh mắt lành lạnh của An Nhiên thẳng tắp dừng ở trên người phụ nữ trung niên, ánh mắt đó giống như rắn độc làm cho cơ thể người phụ nữ trung niên bất giác bắt đầu run rẩy.
"Các vị, xin hãy rời khỏi, nơi này không chào đón các người." Người trẻ tuổi trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Người phụ nữ trung niên hung tợn nhìn An Nhiên: "Các người chờ, các người chờ cho tôi!" Nói xong, người phụ nữ trung niên hất người đỡ mình ra, đạp giày cao gót đủ để bà ngã gãy thắt lưng, đi hùng hùng hổ hổ, mà những người còn lại cũng đều vội vàng đi theo.
Người trẻ tuổi thấy người đều đi rồi, anh đi đến trước cổng, đóng cửa lại, chốt then vào, trở lại bên cạnh An Nhiên lần nữa, vẻ mặt áy náy nói:
"Thật sự là xin lỗi, để cho hai người gặp phải chuyện như vậy."
Tên đầy đủ của người trẻ tuổi là Hàn Trì, là một cậu nhóc rất nhỏ gầy, anh rất thích cười, đối với ai đều hòa hòa khí khí, xem ra hôm nay đúng là người phụ nữ trung niên chọc giận Hàn Trì, nếu không thì đứa nhỏ này cũng không cho bọn họ nhìn vẻ mặt không tốt.
"Mau vào đi thôi, sư phụ cũng giống như cô rồi." Hàn Trì lại trở lại thành cậu nhóc vui tươi hớn hở.
Lúc Hàn Trì dẫn Phó Quân Hoàng và An Nhiên đi vào phòng làm việc của chú Vương, chú Vương đang thích ý ngồi ở trên ghế dựa, uống trà.
Sau khi Hàn Trì đưa họ đi vào, liền vô cùng thức thời rời đi.
"Ơ, không phải nói công việc đều đã sắp xếp đến hai năm sau sao? Sao nhìn người nhàn rỗi vậy?" An Nhiên đứng ở cửa, trêu ghẹo nhìn vẻ mặt thích ý của người lớn tuổi, trên khóe môi cười nhàn nhạt.
Nghe thấy giọng nói của An Nhiên, di@en*dyan(lee^qu. donnn) chú Vương lập tức xoay người đứng lên từ trên ghế, bước dài như bay vọt tới trước mặt An Nhiên, vươn tay ra chọc thẳng bả vai cô, oán hận nói:
"Con nhóc con lừa đảo, con xem con đã lâu rồi không có tới nhìn xem lão già ông? Con còn không biết xấu hổ mà đến đây?"
"Đây không phải là nhớ người sao?" An Nhiên chịu đựng nỗi đau trên cánh tay, cười nói.
Thấy bảo bối nhà mình hơi nhíu mày, Phó Quân Hoàng kéo An Nhiên đến bên cạnh mình, vẻ mặt cực kỳ không đồng ý nhìn chú Vương.
"Chọc đau."
"Hả, con cho rằng ông nói rất đúng con nhóc này là lừa đảo đúng không? Nó không biết tốt xấu, con lớn tuổi như vậy, con cũng không biết tốt xấu sao? Bao lâu rồi chưa đến đây? Hả?" Vừa nói vừa chìa tay chọc Phó Quân Hoàng.
An Nhiên mặc cho chú Vương phát giận, nếu như đáy lòng ông có lửa, không phát tiết ra ngoài, về sau sẽ chịu đủ.
Chờ chú Vương chọc đủ rồi, quả nhiên cơn tức của ông cũng đều hạ xuống.
Người lớn tuổi trở về trên ghế dựa của mình một lần nữa, cầm lấy ấm trà tử sa (*) nhỏ của mình, sau khi nhấp một ngụm nước trà, rồi mới yếu ớt hỏi: "Nói đi, các con tới đây làm cái gì?"
(*) Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.
"Mẹ nói bà đặt trước nhờ người may cho chúng con một bộ lễ phục."
"Hả, không phải con nói con nhớ ông sao? Bây giờ lại đến vì lễ phục sao? Chưa may! Không có!" Vóc người chú Vương cực kỳ thấp bé, người đã già, vóc dáng lại càng thấp, nhỏ gầy nhỏ gầy, tóc hoa râm, thoạt nhìn rất là giải trí.
"Chú Vương..."
"Hừ! Ông cho con biết, ông cũng có con, ông cũng có cháu trai cháu gái, con cho rằng ông chỉ thích con sao? Ông mới không thích con, một chút cũng không thích, hừ!" Chú Vương nhắm mắt lại, không nhìn An Nhiên, chỉ là tay của ông còn đang vuốt ve từng cái từng cái ấm trà tử sa.
Lão ngoan đồng chính là lão ngoan đồng.
Tuổi của chú Vương cũng phải lớn hơn cụ Phó, nhưng là tính tình của ông đúng là kém hơn cụ Phó nhiều, ít nhất An Nhiên xem như vậy, ông hoàn toàn chính là quỷ hẹp hòi.
"Thật chưa làm?" Ngược lại An Nhiên đi theo lời của ông: "Con đã nói rồi, sao chú Vương người sẽ có thời gian chứ. Nếu chú Vương người chưa làm, vậy thì con và lão soái ca đi ra ngoài tùy tiện mua là được."
Chú Vương đang nhắm mắt lại hung hăng nhíu chặt lông mày.
"Như vậy, chú Vương người nghỉ ngơi thật tốt trước, con và lão soái ca đi trước." Thấy chú Vương mặc dù nhắm mắt, thế nhưng vẻ mặt chú Vương lại vô cùng phong phú, An Nhiên nén cười, tiếp tục nói.
Chú Vương bất giác có ông, chợt xoay người xuống dưới, trừng mắt nhìn An Nhiên: "Con nhóc con lừa đảo! Con chỉ biết ăn hiếp ông! Sao ông lại thích con nhóc lừa đảo con như vậy chứ? Con nhất định chính là một ác ma nhỏ, đồ trứng thối!"
An Nhiên cười.
Phó Quân Hoàng cũng nhíu chặt chân mày, anh cũng không thích bảo bối của mình bị người khác thích.
"Nếu như lễ trưởng thành con dám mặc quần áo lung tung khác, xem ông trừng trị con thế nào!" Chú Vương đứng dậy, trừng mắt nhìn An Nhiên một cái: "Trông chừng, ông đây phải đi lấy quần áo cho các con."
Nói xong, người lớn tuổi liền đi về phía phòng bên trong.
"Con nói chú Vương, ông không nhanh chóng làm việc, cả ngày ông chính là nằm ở chỗ này uống trà hả? Ông như vậy thì khi nào công việc mới có thể giải quyết đây."
"Đám đồ đệ kia đều là dùng để làm gì? Đúng lúc đều để cho bọn họ luyện tay một chút, một đám chỉ biết chơi cả ngày..."
Vẻ mặt Phó Quân Hoàng có chút kỳ quặc, dfienddn lieqiudoon người đặt may quần áo ở chỗ này, đơn giản đều là muốn mặc vào quần áo tự chú Vương may, ngược lại chú Vương này để cho các đồ đệ của mình may, nếu như đến lúc đó bị những người đó biết, chú Vương đây chính là gặp phải phiền toái.
Bên này chú Vương còn không có lấy quần áo ra, bên kia Hàn Trì đã chạy vào, vẻ mặt nhìn qua cũng không được tốt.
"Làm sao vậy?"
"Có một đám người tới đây bao vây nhà." Vẫn đang gọi muốn mọi người đều đi ra ngoài, tiếng mắng rất là khó nghe, Hàn Trì không nói nên lời, cũng liền không nói gì.
"Hả? Người nào to gan như vậy?" Dám bao vây tứ hợp viện của chú Vương, đây không phải là, muốn chết sao?
"Chú Vương, người từ từ tìm, đừng nôn nóng, con và Hàn Trì đi dạo trước." An Nhiên hô một câu về hướng phòng bên trong, rồi sau đó đi theo Hàn Trì ra cửa.
Phó Quân Hoàng đi theo cùng An Nhiên ra ngoài, chỉ là bọn họ vừa tới trong sân, chỉ thấy người phụ nữ trung niên lúc trước đang đứng ở phía trước một đám người, lúc bà nhìn thấy An Nhiên và Phó Quân Hoàng đi ra ngoài, vẻ mặt lập tức hung ác, nói với người phía sau:
"Đánh cho tôi! Đánh chết, đều tính do tôi!"
Hả, bạn xem, thật đúng là không biết trời cao đất dày mà tới gây chuyện.
← Ch. 142 | Ch. 144 → |